Chương 22: Mạc Đạo sĩ muốn thanh tẩy trường học

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 22: Mạc Đạo sĩ muốn thanh tẩy trường học

Trần Ngọc Lâm lết về nhà trong tình trạng tương đối tàn tạ.

Hắn đang ăn nửa một nửa con vịt kia, thì đột nhiên nó sống dậy sau đó bắt đầu sử dụng Võ Vịt hoặc thứ gì đó đại loại thế để trốn thoát. Nghe Mai Ý Loan cùng bà chủ quán nói mới biết được lũ động vật địa ngục là "sống" kể cả khi chúng đã chết và được chế biến. Hắn không hiểu lắm về cái khái niệm về "sự sống" dưới Địa Ngục, nhưng tóm lại hắn cảm giác mình giống như một thằng ngốc đi bắt vịt làm việc trong tiệm Vịt Quay Bắc Kinh.

Đau thì không đau, nhưng mà dầu mỡ bắn tung tóe lên người hắn. Bẩn hết cả quần áo.

Cũng may cái phần hắn ăn đã được tiêu hóa một cách nhanh chóng, bằng không đợi đến lúc cái mớ thịt hắn ăn bắt đầu sống dậy trong dạ dày, đó mới thật sự là vui vẻ.

Trần Ngọc Lâm quyết định, có chết cũng không đi dạo phố cùng Mai Ý Loan thêm một lần nào nữa.

Đang lúc Trần Ngọc Lâm thở phì phò lết về đến cửa chung cư, thì hắn nhìn thấy một bóng người quen. Người này là một đạo sĩ mặc một bộ đồ màu xanh, trông tương đối trẻ tuổi, là người mà hôm qua hắn từng gặp qua.

A, là tên hôm qua tính bắt cóc hắn. Có cần báo cảnh sát không? Nhưng mà không có chứng cứ.

Đạo sĩ vừa nhìn thấy Trần Ngọc Lâm, cười cười:
" Chúng ta lại gặp nhau rồi thưa tiểu thí chủ!! Hôm nay bần đạo cảm thấy sắc mặt tiểu thí chủ càng lúc càng không tốt, Âm khí càng lúc càng vượng, Dương khí càng lúc càng suy. Tiểu thí chủ có cần bần đạo mở tế đàn cho thí chủ không?! Yên tâm, giá cả công đạo, không lừa già dối trẻ, đảm bảo để cho thí chủ hài lòng."

Trần Ngọc Lâm gượng cười. Ngươi một lão đạo sĩ thử đi đánh nhau với một con vịt Địa Ngục quay kiểu Bắc Kinh được ăn một nửa xem sắc mặt có tốt không?! Giá cả công đạo? Không lừa già dối trẻ? Ý là không già không trẻ, là tầm thanh niên cùng trung niên thì lừa được đúng không!?

Hắn không nói lời nào quay đầu đi thẳng. Nhưng lúc này đột nhiên vị đạo sĩ một tay bắt hắn lại, dúi vào tay hắn một cái danh thiếp nói:

" Thí chủ về sau nếu bị oán linh ám, có thể gọi điện đến số này cho bần đạo. Bần đạo có thể giảm giá 5% cho thí chủ, dù sao cũng gặp nhau chính là có duyên. Duyên phận thứ này, có thể ngộ mà không thể cầu."

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, không phải bởi vì lời nói phun ra từ miệng của lão này. Mà là bởi vì vừa nãy lúc hắn bị giữ lại hắn tính giằng ra khỏi tay tên đạo sĩ này. Nhưng lại không giằng ra được, dù cho lực hắn dùng đủ để đẩy một người thường ra tầm một mét có hơn. Nói rõ tay đạo sĩ này là có tu vi, hơn nữa cao hơn hắn.

Không lẽ là một vị tiền bối nào đó luẩn quẩn quanh đây?!

Nhìn lão đạo sĩ đang quay đầu dong thẳng, Trần Ngọc Lâm nhìn lại tờ danh thiếp:

[CÔNG TY TRÁCH NHIỆM HỮU HẠN MỘT THÀNH VIÊN - CÔNG TY SĂN BẮT MA.
CHÚNG TÔI NHẬN BẮT ĐỦ LOẠI MA, MA TO, MA BÉ, MA GIÀ, MA TRẺ.
NHẬN PHONG ẤN OÁN LINH, PHONG ẤN VONG HỒN.
NHẬN TRỪ TÀ, CẦU MAY, XEM PHONG THỦY.
MẠC ĐẠO SĨ.
NẾU CẦN BẮT MA, GỌI ĐIỆN THOẠI ĐẾN SỐ ĐIỆN THOẠI:.................
EMAIL:...................]

Trần Ngọc Lâm
-..................
Có lẽ, các tiền bối thực lực cao cường có đôi khi cũng sẽ hơi điên điên một chút!???

Cất tờ danh thiếp vào trong túi, có khi sau này sẽ cần. Trần Ngọc Lâm quyết định lên phòng. Vừa mở cửa phòng, hắn liền thấy được một con chim trông hơi giống vịt hướng hắn bay tới. Trần Ngọc Lâm ngay lập tức vung ra một cước "Đoạn Tử Tuyệt Tôn Thối".

Cước pháp này do chính Mộ Dung Nguyệt truyền thụ, huyền diệu vô cùng. Một cước bao phủ một trăm tám mươi độ phía trước ba trăm năm chín độ phía sau, bỏ qua mọi phòng ngự của địch nhân. Tu luyện đến đại thành, một cước đá ra ẩn tàng trong đó Thái Cực Âm Dương chi đạo, có thể để cho Âm biến thành Dương, Dương biến thành Âm, nam hóa thành nữ, nữ hóa thành nam.

Đương nhiên, tất cả những điều trên là Mộ Dung Nguyệt nói phét. Ba năm trước hai người đi biển có một tên mắt mù trêu ghẹu Mộ Dung Nguyệt, lúc đó nàng cho hắn một cái đoạn tử tuyệt tôn thối, nửa buổi đi tắm biển xong quay về vẫn thấy hắn nằm đó rên rỉ. Giờ quay đầu nghĩ lại, hắn nhận thức ra một việc, đó là mấy cái trên có là thật không không xác định. Dù sao giờ hắn cũng biết Mộ Dung Nguyệt là ma pháp sư rồi nha.

"Cạccc......"

Trần Ngọc Lâm giơ tay nắm lấy một cái đuôi như đuôi con hải ly, kinh ngạc nói:
" Ủa, không phải vịt à?! Mà con này là con gì?!"


Lúc này từ trong phòng Mộ Dung Nguyệt đang cầm một cái bát đầy sâu đi ra, hỏi:
" Vịt gì?! Con này là thú mỏ vịt có cánh, sáng nay nó bay vào đây đuổi mãi không đi. Ta cũng lười đuổi thôi coi như là nhà có lộc. Nhóc nói vịt nào ở đây!?"

Trần Ngọc Lâm:
-............

Quay đầu nhìn lại, con đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất có bốn chân, chân màng giống vịt, có mỏ giống vịt, mỗi tội nó là thú. À, hắn biết con này, nó là một con thú mỏ vịt. Chỉ trừ có việc nó mọc ra một đôi cánh vịt trên lưng. Con thú mỏ vịt này đang né Trần Ngọc Lâm ra, một bên nhảy cà khịa đến chỗ bát sâu. Mộ Dung Nguyệt ngồi xuống, tay lóe sáng một cái phù văn, lập tức Trần Ngọc Lâm cảm giác con... gì đó kia đã khá hơn nhiều. Ít nhất là đi lại không còn cà khịa nữa.

Trần Ngọc Lâm giơ một tay lên tính bế con thú mỏ vịt này lên, chỉ thấy ngay sau đó nó bay lên đậu lên trên đầu Mộ Dung Nguyệt, hướng về phía hắn kêu lên một tràng.

"Cạc cạc cạc"
Mộ Dung Nguyệt:
-...................
Mộ Dung Nguyệt chỉ vào một đống vết dầu mỡ trên người Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Sao mà bẩn thế này?!"

Trần Ngọc Lâm cười cười:
" À, sáng nay cháu gặp bạn cùng lớp. Nó rủ cháu đi ăn tại một quán ăn dành cho người chết, Sau đó cháu bị một con vịt quay dí chạy té khói."


Mộ Dung Nguyệt:
-....................
Mộ Dung Nguyệt:
" Ừ, lũ vịt quay địa ngục đúng là quái dị thật. Nhớ gần đây có một nhà hàng do một Necromancer mở, là nhà hàng cho vong hồn thì phải. Hồi trẻ, tầm chừng đầu thế kỉ 20 ta cùng lão đó có thử mở một nhà lẩu trên đỉnh Everest, sinh ý bết bát không tả nổi."

Trần Ngọc Lâm:
-?

Xem ra, các vị tiền bối cao cao tại thượng, có đôi khi sẽ tự dưng điên điên một chút cũng là chuyện bình thường. Thậm chí, cái này cũng có thể coi như là một cái "mốt" cũng có khả năng nhỉ? Tương lai nếu hắn có thể trở thành một vị Đại Cao thủ, có cần đôi khi điên điên một chút như vậy không?!

Nghĩ lại, vẫn là thôi đi.

**************

Đưa Mai Ý Loan đi dạo cũng chỉ là một khúc nhạc nhỏ trong ngày hôm nay. Có chăng hơi chút để cho Trần Ngọc Lâm để ý chính là buổi chiều hắn lại gặp được vị Mạc Đạo sĩ. Không sai, chính là cái vị mà sáng nay dúi cho hắn một cái danh thiếp nói cái quỷ gì mà có duyên với không có duyên. Hắn là nhìn thấy đạo hiệu của lão đạo sĩ này trên tấm danh thiếp.

Sự tình là, hắn đang chạy bộ buổi chiều, thì lại nhìn thấy lão đạo sĩ này. Trần Ngọc Lâm mấy hôm nay cảm giác hắn nên ngừng chạy bộ đi. Chạy bộ buổi chiều thì gặp được tên đô con kia, sau đó thức tỉnh nội tại "khát máu", cách một ngày bận rộn sau đó sáng nay hắn chạy bộ thì đụng trúng Mai Ý Loan đang chơi đùa cùng một đám du côn. Bây giờ thì lại tiếp tục đụng trúng lão đạo sĩ dở hơi này.

Trần Ngọc Lâm biểu thị phiền muộn. Hết lần này tới lần khác ba bốn ngày gặp lão đạo sĩ này ba bốn lần, tột cùng là tại sao?!

Tính toán một chút nào. Dựa theo thống kê dân số năm 2017 có tổng cộng 7.5 tỉ người. Việt Nam có khoảng chừng 94 triệu cho đến 95 triệu người. Cái thành phố yyyy này nói đông không đông, nói thưa người cũng không hẳn, chắc cũng có chừng khoảng trên tám trăm ngàn người cho đến một triệu, tính tạm là tám trăm ngàn đi!? Như vậy tỉ lệ để hai người không quen biết, không có liên hệ gặp nhau là 1 trên tám trăm ngàn, tỉ lệ quá nhỏ, tính là hữu duyên. Gặp lần thứ hai, chính là duyên trong duyên. Lần thứ ba, chính là duyên trong duyên trong duyên.

Trần Ngọc Lâm từng đọc qua câu nói này. Lần 1 gặp nhau là hữu duyên, lần 2 là trùng hợp. Lần ba thì có thể không phải trùng hợp nữa.

Vị đạo sĩ này hình như đang hỏi đường, sau khi Trần Ngọc Lâm đi qua một đoạn cũng để ý đến hắn, quơ quơ tay chào:
" Vị thí chủ này. Sáng nay chúng ta mới gặp nhau xong đúng không?! Thí chủ trông có vẻ như là học sinh quanh đây, cho hỏi thí chủ có biết trường thpt xxxx ở đâu không!?"

Trần Ngọc Lâm:
-??????
À, hắn biết. Đó là trường hắn theo học.

Trần Ngọc Lâm gật đầu. Kế đó chỉ thấy vị đạo sĩ này nói tiếp:
" Thí chủ có thể làm phiền bần đạo, dẫn đường bần đạo tới đó được không, đã hai ngày nay bần đạo không tìm thấy nơi đó?! Bần đạo sẽ vì thí chủ miễn phí làm phép, thanh tẩy cho thí chủ một lần."

Trần Ngọc Lâm gượng cười:
" Thôi cảm ơn."

Hắn là ma cà rồng, thanh tẩy = chết!! Vị đạo sĩ này là muốn lấy oán báo ơn ư?! Nhân tâm thật đáng sợ. Xem ra cô Nguyệt nói không sai một chút nào. Tu Chân Giới thật là tàn khốc. Tàn khốc khiến cho hắn run rẩy.

Trần Ngọc Lâm: -_-

Chỉ là xuất phát từ tâm ý thiện lương, Trần Ngọc Lâm vẫn đưa hắn đi theo. Bởi vì... không bởi vì cái gì. Chỉ bằng vào tên này hơn một ngày còn chưa tìm được đường đến trường hắn thôi. Trong khí đó, tại địa điểm hai người lần đầu gặp, đi thẳng tắp, rẽ trái một lần là tới.

Tên này là cái siêu cấp mù đường, tuyệt đối là như vậy. Nếu chỉ đường cho thằng này, chỉ e thằng này sẽ lạc lên núi mất. Cho nên xuất phát từ tâm ý thiện lương, Trần Ngọc Lâm quyết định dẫn tên này đi.

Trần Ngọc Lâm nhìn vị đạo sĩ này đang gãi đầu, gãi tai, lại nhìn cổng trường. Hiển nhiên vị đạo sĩ này tuy rằng mù đường, nhưng chí ít trí nhớ cũng không tồi. Hắn nhớ rõ được hôm qua hắn đứng ở một góc phố nhìn thấy Trần Ngọc Lâm. Từ chỗ đó đi đến đây chỉ đơn giản là... đi thẳng, sau đó hơi rẽ một cái quẹo là có thể nhìn thấy trường học rồi.

Đạo sĩ:
-....................
Nếu thế tại sao hắn lại có thể lạc ra tận khu chung cư chỗ nhà thằng này!? Từ đó đến đây có chừng 2 cây số đi?! Nguyên bản đi thêm một trăm mét là tới, tại sao hắn lại có thể rẽ ngoặt sang một cái góc độ thần thánh như vậy!?

Chỉ là hiển nhiên đạo sĩ này đã quen với việc này, trong quá khứ hẳn cũng lạc không ít. Hơn nữa mỗi một lần sẽ lạc càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. Đây cũng được tính là gần.

Đạo sĩ tằng hắng:
" E hèm. Cuối cùng chúng ta cũng đã tới nơi."

Trần Ngọc Lâm thở dài:
" Ta chỉ muốn biết tại sao ngài lại có thể lạc từ chỗ mà lần đầu chúng ta gặp nhau, lạc tới chung cư nhà ta thôi."

Đạo sĩ rất không phục nói:
" Thí chủ nói lời đó sai rồi. Xin hỏi thí chủ,tại sao tiểu thí chủ nghĩ rằng lộ trình của ta đến ngôi trường này, không đi qua nhà thí chủ!? Bần đạo thích đi đường vòng thôi, không phải lạc đường. Thỉnh thí chủ nhớ kĩ điều đó."

Trần Ngọc Lâm:
-..................
???????
Lạc đường còn có thể nói sảng khoái được như vậy, Trần Ngọc Lâm vẫn là gặp được lần đầu tiên.


Trần Ngọc Lâm chán nản tính quay ngược trở lại, chợt hắn để ý đến một người đang đi tới. Đây là một thầy giáo, tóc hoa râm, mặt khá nhiều nết nhăn, tuy rằng trông như 50 tuổi nhưng kì thực cũng tầm 60 rồi, đã sắp tới tuổi nghỉ hưu. Đây là hiệu trưởng trường bọn hắn. Thầy Giáo Minh, một vị hiệu trưởng rất tốt tính.

Trần Ngọc Lâm hơi cúi chào, với vị hiệu trưởng này, hắn vẫn có tôn trọng thật sự:
" Em chào thầy!"

Thầy Minh cười cười:
" Lâm đấy à!? Hôm nay đến trường lại chuẩn bị đào trộm cái cây nào rồi!?"

Trần Ngọc Lâm gượng cười. Đầu năm hắn tính thử đào trộm một gốc cây hơi nhỏ đem về, ai dè bị thầy phát hiện. May mà không xử phạt.

Mạc Đạo sĩ cười cười:
" Thầy Minh, chúng ta lại gặp nhau. Lần này thầy muốn nhờ ta làm gì?! Xem phong thủy đặt cái gì à!?"

Thầy Minh cười, hơi nhìn Trần Ngọc Lâm. Hắn cảm thấy không có ý tứ bèn quay đi, nhưng được một nửa hắn chui vào một cái khe, nấp ở đó nghe lén. Dù sao giác quan của tu sĩ mười phần cường đại.

Tại sao hắn nghe lén!? Tò mò a. Tuy thế hắn vẫn biết phân tấc, nếu là cái truyện cơ mật nào thì hắn sẽ tự khắc cuốn xéo đi luôn. Chỉ là những điều hắn nghe được cũng không có gì cơ mật, thậm chí có thể nói cả trường đều từng nghe qua lời đồn:

Thầy Minh:
" Làm phiền ngài quá. Hẳn ngài từng nghe qua chuyện hồn ma ở trường này rồi đúng không?!"

Mạc Đạo sĩ:
" A, chuyện đó không phải là chuyện truyền thuyết đô thị à?! Lại có thật ư?!?!"

Thầy Minh ho khù khụ:
" Được rồi. Tóm lại, tuần trước tôi đang chuẩn bị đi xe đến trường, đang đậu xe thì tôi thấy bóng dáng một bé gái tầm tuổi đi học, sau đó chớp mắt một cái là biến mất rồi. Hơn nữa không chỉ một lần mà là ba lần cơ. Trong trường gần đây cũng có nhiều học trò chứng kiến hồn ma xuất hiện nữa. Hôm qua còn có thầy giáo nói có học sinh ở trong lớp nói chuyện một mình nữa kìa. Hơn nữa nói chuyện rất hăng say nữa kia."

Trần Ngọc Lâm:
-..................

Chợt một giọng khanh khách cười:
" Nói ngươi đó!!"

Trần Ngọc Lâm thiếu chút tăng xông não, quay ngoắt lại, chỉ thấy Mai Ý Loan vẫn một bộ đồ như sáng nay,áo khoác đồng phục mùa đông + váy, đang ngồi xổm bên cạnh hắn từ lúc nào, chỉ có điều là nàng quay trở lại trạng thái nửa trong suốt, khiến cho hắn thêm một lần suýt tăng xông não.

Trần Ngọc Lâm nhếch mép:
" Bà không sợ bị đạo sĩ kia thanh tẩy à?!"

Mai Ý Loan cười hì hì:
" Sợ gì!! Từ lúc tui ở đây cứ tầm bảy tám năm lại có một đợt "thanh tẩy", cơ mà tui vẫn ở đây đó thôi. Hi hi."

Trần Ngọc Lâm:
-...................

Sau đó Mai Ý Loan ngồi dậy, váy bay phấp phới, Trần Ngọc Lâm cũng không tự chủ đứng dậy theo như bị điều khiển. Mai Ý Loan cười hì hì, vung tay một cái, nói:
" Phòng!"

Lập tức bốn phương tám hướng xung quanh hắn như thể nhiều hơn một lớp gì đó, sau đó, cả hai người bước ra chỗ mấy người hiệu trưởng đang nói chuyện, nhưng không ai để ý đến cả hai người, kể cả ông đạo sĩ kia.

Mai Ý Loan nháy mắt với Trần Ngọc Lâm:
" Chúng ta nghe lén họ nói chuyện đi. Tui cực ưa thích nghe lén người khác nói chuyện về cách họ sẽ thanh tẩy mình như thế nào!!!!"