Chương 21: Dẫn Ma đi ăn hàng:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 21: Dẫn Ma đi ăn hàng:

Trần Ngọc Lâm đơ mặt. Cầm lấy, hay là không cầm lấy tay nàng?! Nếu không cầm lấy nàng có hay không tự dưng nổi hứng vung cho hắn một chưởng bay lên trời?!

Xuất phát từ tự tôn con trai, hắn vẫn không nắm lấy tay nàng.

Mai Ý Loan hì hì cười nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Xem ra Anh hùng cứu Mỹ nhân thất bại rồi nha."

Trần Ngọc Lâm gượng cười ha ha, tự nhủ thầm trong lòng:
" Sao bà chui được ra khỏi trường vậy!? Tưởng oán linh là bị giới hạn tại khu vực mà chu.. họ ám chứ!?"

Trần Ngọc Lâm sau khi trở về, hôm qua cũng tìm hiểu sơ lược qua về Oán Linh. Oán Linh hai chữ này đúng là chân thật tên như ý nghĩa, Linh hồn mang theo Oán hận, ở lại thế giới này, tiếp tục báo oán người khác. Đương nhiên trên mạng muốn search oán linh thì sẽ ra một đống truyện ma không có thật, mà hắn thì lại không tin wikipedia nên hắn đành lên group chat để hỏi.

Thông thường oán linh có hai loại. Oán linh có lí trí cùng oán linh không có lí trí. Oán linh có lí trí thông thường là những linh hồn của người chết, trong bảy bảy bốn chính ngày họ được ở lại nhân thế họ vẫn còn một chút linh tính, có thể giao lưu được. Mà điểm nhận dạng của oán linh dạng này, là họ phải nhận biết mình là ai, tiền thế là ai, chứ không thể là mất đi kí ức, sau khi chết tu luyện một lần nữa tạo thành kí ức mới được.

Mà oán linh không có lí trí, có rất nhiều, nhiều hơn loại có lí trí. Họ chỉ có thể hành động theo bản năng, phải sau khi tu luyện thành đạo mới sinh ra trí khôn, tục xưng là quỷ. Nhưng lúc này trí khôn của họ giống như hài nhi mới sinh, đã không còn là một người cùng với người đã chết nữa.

Đây là điểm khác biệt với Mai Ý Loan, nàng là oán linh có lí trí, hơn nữa là có đầy đủ kí ức, tính cách tương tự bản thân nàng khi còn sống, lại thêm nữa là nàng không hề có một chút khát máu nào lúc "chơi đùa"cùng đám du côn kia. Thậm chí lúc này, Trần Ngọc Lâm cảm thấy trừ đôi khi cảm giác trên người nàng hơi lạnh lẽo cùng với không có một chút sinh khí, nàng căn bản không khác gì người sống.

Theo lý thuyết, oán linh rất khó để rời khỏi vật thể mà nó ám. Vật thể đó có thể là nơi chốn, người, đồ vật, con phố, một câu nói hoặc một truyền thuyết,thậm chí một cái video đủ loại tương đối đa dạng. Thông thường người chết ở đâu, thì oán linh nhiều khi sẽ ám nơi đó, trừ khi là bị giết thì đi ám người. Nàng hẳn phải là ám cái ngôi trường kia đi!? Sao lại chạy ra được, hơn nữa còn là giữa ban ngày ban mặt, dương khí thịnh, âm khí suy.

Nói đơn giản, trừ việc đã chết, nàng cùng người sống không có gì khác nhau. Có tư duy, có sở thích, đôi khi ưa thích chạy ra dọa người, có thể hóa thành thực thể.

Trần Ngọc Lâm quay đầu lại, vẫy tay chào nàng:
" Thôi, tui có việc.đừng có để ý đến tui."

Mai Ý Loan đưa tay lên vuốt ve cằm, ngẫm nghĩ, kế đó nàng nói:
" Ê, quyết đinh rồi. Ông cùng tui đi dạo phố chơi đi."

Trần Ngọc Lâm:
-...................
@[email protected]
Bà cô, em xin thua không được sao!? Tôi xin hỏi lại một câu, bà từ cái bộ truyện nào bà chòi sang đây bắt nạt tui?!

**************

Trần Ngọc Lâm cùng Mai Ý Loan vừa đi "dạo phố", vừa tán chuyện vừa ăn kem.
Cái kem này là Trần Ngọc Lâm mua. Cũng may hắn có một cái thói quen là sau khi đi chạy bộ sẽ lén ăn một chút đồ ngọt tương đối rẻ, cho nên thường thường hắn chạy bộ đều có mang theo ví tiền. Lại nói, mỗi ngày hắn được 40 ngàn ăn sáng + tiền tiêu vặt, cũng coi như một khoản, hắn chỉ ăn sáng 10 ngàn, ăn vặt 10 ngàn còn 20 ngàn tiết kiệm đôi khi để mua thẻ game, hoặc để dành mua truyện hoặc dăm ba thứ khác. Tóm lại hắn có tương đối nhiều tiền, chí ít là với một đứa học sinh.

Trần Ngọc Lâm quay sang hỏi Mai Ý Loan:
" Này bà, bà từng nói với tui là bà ám cái trường kia mà!? Làm sao bà chui ra khỏi trường được?!"

Nguyển bổn nếu là Mai Ý Loan nói không, có chết hắn cũng không tin, ngu ngốc mới tin quỷ. Nhưng thông tin này đã trải qua Gabriel xác nhận, Trần Ngọc Lâm tự nhiên cũng coi như là Mai Ý Loan ám cái trường. Thông thường một linh hồn ám một địa điểm không thể rời khỏi địa điểm đó, trong giới tu chân giả cùng giới trừ ma đều là thông tin đã xác thực. Chỉ có một số rất ít ma quỷ oán linh còn chẳng biết bản thân muốn ám ai, hay cái gì, cũng không biết tại sao chết hoặc còn không biết mình đã chết mới tùy ý tự do đi lại, nhưng rất hiếm.

Hơn nữa, dù Gabriel là mặt hàng sa đọa, nhưng vẫn là thiên thần, thiên thần trong nhận định của Trần Ngọc Lâm không biết nói dối. Về nhà phải hủy ngay cái suy nghĩ này mới được.

Mai Ý Loan cười nói:
" Đúng là tui ám cái trường, nhưng ai nói là tui không đi ra khỏi trường được nào?! Không thấy là tui còn biến thành người bình thường ăn kem được à?! Hơn nữa, tui cũng chỉ có thể ra khỏi trường cách một đoạn nhỏ thôi. Trong khoảng chừng một trăm cây số tầm đó thôi."

Trần Ngọc Lâm:
-........................
Một trăm cây mà là một đoạn?! Ê này, cho tui đi một trăm cây từ đây, tui chạy ra biển dễ như chơi đó có biết không!? Đùa nhau chắc.

Mai Ý Loan lúc này cười nhìn Trần Ngọc Lâm nói:
"Ông thật sự nghĩ tui là một oán linh bình thường đấy à?!"

Trần Ngọc Lâm cười:
" Nào có!!"

Xác thật, một oán linh mà để cho Gabriel cũng không muốn thanh tẩy thì không gọi là bình thường. Đương nhiên cũng có thể là con thiên thần sa đọa này lại lên cơn lười.

Mai Ý Loan chợt để ý đến một cửa hàng trong góc, giơ tay một, một cái "Cách không di vật" thi triển ra, nàng cùng với Trần Ngọc Lâm, người đang bị lôi xềnh xệch vào.

Mở cửa ra, bên trong là một quán ăn tương đối thoáng mát sạch sẽ. Chỉ là quán ăn này cũng không thực sự nổi tiếng lắm, cho nên tương đối vắng khách. Trần Ngọc Lâm cùng với Mai Ý Loan đi vào buồng trong, lựa một cái bàn trống mà ngồi.

Bà chủ quán nhìn thấy Mai Ý Loan, cười cười nói:
" Ý Loan, hôm nay cháu dẫn bạn đến à?!"

Mai Ý Loan mỉm cười:
" Dạ vâng ạ!"

Trong lúc Mai Ý Loan cúi chào bà chủ quán, Trần Ngọc Lâm để ý, chỗ buồng trong này trang trí tương đối hắc ám, xung quanh toàn là bàn thờ và bát hương. Tuy nhiên chỗ giữa các bàn với nhau thì lại được rắc một loại bột khiến cho mùi hương không lan tỏa.

Mai Ý Loan hỏi:
" Ăn thử cơm rang đặc biệt không!?"

Trần Ngọc Lâm:
" Thôi, sáng nay ăn cơm rang rồi. Còn món nào khác nữa không!?"

Mai Ý Loan gật gù, mở Menu:
" Còn, có cơm rang trộn tép, cơm rang thập cẩm, cơm rang dưa bò, cơm rang hải sản, cơm rang...."

Trần Ngọc Lâm:
" SAO MÓN NÀO CŨNG LÀ CƠM RANG VẬY!??!"

Mai Ý Loan:
" Đó là món chính. Món khai vị có cơm rang xào tỏi ăn kèm bánh mì, còn món tráng miệng có cơm rang để nguội cùng cơm rang đặc biệt. Nước uống có nước dùng, loại nước dùng kèm với cơm rang."

Trần Ngọc Lâm:
" CÁI QUÁN NÀY LÀ QUÁN CƠM RANG À?! HAY CÁI MENU QUÁN NÀY CÙNG CƠM RANG NỢ NHAU TỪ KIẾP TRƯỚC?!"

Mai Ý Loan nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Này, nếu không thì ăn thử đặc sản của quán này không, vịt quay Bắc Kinh!?"

Trần Ngọc Lâm gật gù:
" Cũng được! Miễn là không phải cơm rang"

Trần Ngọc Lâm nhìn menu, toàn những món lạ, hơn nữa giá cả quá đắt đỏ đi. Toàn tính bằng đơn vị mấy chục ngàn đô la một phần ăn. Bộ đây là cửa hàng cho khách quý cỡ tổng thống chắc?! Hàng ăn 3 sao Micheal cũng không đắt như thế này đi!?

Mai Ý Loan mỉm cười:
" Cho một phần như bình thường và một phần aabbb cho người sống ạ."

Trần Ngọc Lâm mặt dại ra. Một phần cho người sống!? Hắn quay qua nhìn bà chủ quán, sinh khí mười phần, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy mạch đập, kế đó lại quay qua nhìn Mai Ý Loan:
" Đúng vậy, chủ quán ăn này là một Necromancer về hưu. Ông ấy quyết định mở một quán ăn dành cho người đã khuất kiếm chút niềm vui thú trong cuộc đời."

Trần Ngọc Lâm:
-................
Vui thú cái rắm. Có ai nói dùm tôi mở một cửa hàng cho người chết thì vui thú chỗ nào?! Khoan, cô ta nói cái gì?! Necromancer mở cửa hàng này ấy à!? Ý cổ là Pháp sư chuyên triệu hồi người chết à?! Đùa nhau chắc?! Giờ tui chạy ra ngoài thì có khi nào ông Necromancer đó lập tức phun ra mấy cỗ quan tài nhốt tui vào không?!

Mai Ý Loan tiếp tục chỉ vào một cái thanh kiếm Katana kiểu Nhật Bản treo trong vỏ, nói tiếp:

" Có thấy thanh kiếm kia không?! Đó là thanh kiếm ông ta sử dụng lúc còn trẻ. Đó là thanh kiếm do thợ rèn nổi tiếng Nhật Bản Masamune, người từng rèn ra muôn ngàn thanh kiếm, đúc ra hàng vạn binh khí, người từng rèn ra hai thanh bảo kiếm huyền thoại Masamane cùng Muramane rèn ra. Thanh kiếm này có thể thanh trừng oán linh, thậm chí có thể chém xuyên qua oán linh mà không làm tổn hại tới con người..."

Kế đó, nàng nhìn Trần Ngọc Lâm nói tiếp:
" Thanh kiếm nổi tiếng sát tà ma, kiếm gỗ Musamane."

Trần Ngọc Lâm:
-.................
Thợ rèn rèn ra kiếm gỗ!? Thể loại thợ rèn gì vậy!?

Trần Ngọc Lâm nói:
" À, tui đoán là thợ rèn nổi tiếng đôi khi cũng sẽ bị điên điên nhỉ?! Nhưng mà tại sao lại mở quán ăn cho người chết?!"

Mai Ý Loan gật đầu:
" Ừm, ông chủ quán ăn này cũng đã nhiều lần đổi hình thức kinh doanh. Ông ta một mực có một giấc mộng là mở một quán ăn phát đạt. Đầu tiên, ông ta mở một quán lẩu trên đỉnh Everest. Với lý thuyết là sau khi leo núi, hơn nữa là thời tiết lạnh giá người ta sẽ rất đói bụng."

Trần Ngọc Lâm:
-?

Trần Ngọc Lâm gượng gạo hỏi:
" Quán lẩu trên đỉnh Everest?! Có được không vậy!?"

Mai Ý Loan cười:
" Sinh ý quá mức kém. Cho nên sau đó, ông ta quyết định chuyển mạch suy nghĩ, mở một quán lợn quay ở Ấn Độ."

Trần Ngọc Lâm:
-..................
Người Ấn Độ không ăn thịt lợn, ông ta có biết hay không!?

Mai Ý Loan tiếp tục kể:
" Nhưng sinh ý vẫn không thành. Thế là ông ta chán nản nghỉ hưu. Nhưng, sau đó ông ta được một người bạn gợi ý mở một quán đồ ăn cho vong hồn ở đây. Người đó là một doanh nhân tuyệt vời, đã nhiều lần phá sản, nhưng đều gượng lại đứng dậy được."

Trần Ngọc Lâm:
" Không, không một doanh nhân tài giỏi nào lại đi phá sản nhiều lần được. Ông ta ít nhất cũng phải nhận ra điều đó chứ?!"


Mai Ý Loan:
" Ông ta bảo rằng, ông ta có một cảm giác rằng mở quán ăn cho vong hồn ở đây sẽ được việc. Trực giác của ông ta nói thế."

Trần Ngọc Lâm:
" Đừng, vứt cái trực giác đó đi. Quăng nó vào ống cống ấy, ít nhất cũng phải ra quyết đinh dựa theo thứ gì đó cụ thể một tí chứ!?"

Mai Ý Loan:
" Ông ta nói rằng, tuy ông ta không hiểu lắm, nhưng ông ta quyết định sẽ đặt cược cuộc sống của mình vào cửa hàng này."


Trần Ngọc Lâm:
" Không!! Đừng có đặt cược cuộc sống của mình vào thứ mà mình còn chẳng hiểu gì hết như vậy chứ?!"

Mai Ý Loan:
" Cho nên, công việc kinh doanh của ổng có thể gọi là nát bét. Nhưng ông ta có một đứa con gái rất thành đạt. Cô ta làm việc ở cục Kiểm Soát tại Tu Chân Liên minh, vai trò tương đối cao, bảo vệ hòa bình và an ninh quanh khu vực này. Thứ hai thứ ba cô ta ở nhà giúp việc bố mẹ. Thứ bốn năm sáu cô ta tuần tra quanh nhà họ. Thứ bảy chủ nhật cô ta được nghỉ."

Trần Ngọc Lâm:
" THẾ NGHĨA LÀ CÔ TA CHỈ QUANH QUẨN QUANH NHÀ CHỨ CÓ Ở ĐÂU ĐÂU?!"

Mạc Ý Loan:
" Nếu chưa ai nói thì để tui nói cho ông biết. Hiểu biết của ông về thế giới này kém lắm. Thế giới này phức tạp hơn ông nghĩ nhiều."

Trần Ngọc Lâm:
" QUÁ PHỨC TẠP, TUI CÒN KHÔNG HIỂU NỔI NGƯỜI MỘT NHÀ NÀY NGHĨ CÁI GÌ LUÔN!? CỨ NHƯ THỂ TUI VỚI HỌ SỐNG Ở HAI CHIỀU KHÔNG GIAN KHÁC NHAU ẤY!!!"

Bà chủ quán:
" Đồ ăn tới rồi....."


Lúc này, đồ ăn ra tới. Đồ ăn của Mai Ý Loan là.. ờ, một thứ gì đó như món súp đen, lềnh bềnh vài thứ gì đó như thể đến từ địa ngục. Còn đồ ăn của Trần Ngọc Lâm là một con vịt ba mắt sáu chân nướng.

Trần Ngọc Lâm:
-................
Sợ vãi nồi!!! Đây là động vật dưới địa ngục hay động vật biến đổi gen thế?!

Hắn thử xé mở một cái cánh ăn. Cánh giòn rụm, thịt ngọt, gia vị nêm vừa phải, hơn nữa linh lực cũng khá là sung túc, tuy rằng không nhiều nhưng đủ cho vị của nó tăng lên một tầng thứ. Tóm lại bằng một chữ: Ngon.

Trần Ngọc Lâm trầm trồ:
" Ngon thiệt."


Bà chủ quán mỉm cười nói:
" Đương nhiên rồi, đây là công thức nấu ăn nổi tiếng của một vị trù sư vĩ đại. Công thức nấu ăn này có cả một bề dày lịch sử. Đó là công thức nấu ăn nổi tiếng xuất phát từ một vị trù sư vĩ đại làm ra từ một công thức nấu ăn nổi tiếng khác của một vị trù sư vĩ đại nào đó sở hữu một công thức nấu ăn nổi tiếng gì đấy để tạo ra công thức nấu ăn vĩ đại này."

Trần Ngọc Lâm:
" HACK NÃO QUÁ!!! RỐT CUỘC Ý BÀ LÀ GÌ?! NÓ CHỈ LÀ MỘT MÓN ĂN THÔI MÀ!!!"