Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 20:

Hôm nay, là ngày nghỉ, trường cho nghỉ học, lúc này là 9 giờ ba mươi sáng.

Trần Ngọc Lâm đang chạy bộ buổi sáng. Hôm qua hắn trằn trọc cả tiếng mới ngủ được, lúc ngủ lại còn nằm mở thấy mình trở thành tiên nhân, phi thiên độn địa, một kiếm chém ra tiêu diệt cả ngàn người. Sau đó tràng cảnh cấp tốc thay đổi, Mai Ý Loan con ma ôn thần kia xuất hiện hù hắn té đái, sau đó nàng một búng bay đầu hắn.

Do mãi đến mười hai giờ mới ngủ được, bình thường hắn toàn ngủ lúc 11 giờ hơn, hôm nay hắn dậy hơi muộn, tầm 8 giờ ba mươi. Chủ yếu là do thói quen ngủ khó thay đổi, cộng thêm hôm qua tu luyện khai mở một huyệt tương đối khó khăn, chứ thực ra thể chất hắn lúc này cần ngủ đã ít đi nhiều. Hai ba ngày không ngủ cũng không vấn đề gì cả. Gần đây do thường xuyên tu luyện, nên tần suất hắn chạy bộ ít đi nhiều, chứ bình thường hắn chạy bộ rất có quy củ.

Mà, hôm nay lúc chạy bộ hắn đặc biệt có ý tứ, né đi con đường hôm kia hắn chạy. Tuy rằng biết là lũ du côn hôm nọ mười phần thì có đến tám chín sẽ không quay lại con đường hôm nọ, nhưng con đường đó gắn với lần kia hắn chính thức thức tỉnh skill "khát máu", hắn có tâm lý với con đường đó. Thành ra hôm nayhắn lựa chọn trục đường chính chứ không lựa chọn mấy con hẻm hốc ngõ ngách.

Mà, hôm nay hắn đang chạy bộ, đang chạy bộ sảng khoái, lực chân hắn gần đây càng lúc càng nâng cao, chạy bao lâu cũng không thấy mệt, thì lúc hắn đang chạy qua một cái hẻm nhỏ hắn nghe thấy một tiếng cười cực kỳ đê tiện.

"Này, bé gái. Hôm nay có muốn cùng anh trai đi nhà nghỉ chơi đùa không!? Rất vui đấy."

Xung quanh là vài tiếng cười đùa khác, Trần Ngọc Lâm hắn nghe ra được ít nhất là tầm bảy tám tiếng cười nghe rõ ràng ý tứ đen tối. Nhưng để Trần Ngọc Lâm chú ý nhất là tiếng nói lúc đầu, vừa nghe thấy hắn ngay lập tức liên tưởng đến một tên đô con, gân guốc, tay chảy ròng ròng máu.

Trần Ngọc Lâm:
-.....................
Thằng này hôm trước mới bị hắn đập cho một trận, hôm nay lại đi trêu gái rồi?! Nghĩ thế, hắn bèn hướng về hẻm mà bước đi. Hẻm này kì thực tương đối ngoằn nghèo, phải chuyển hướng hai lần mới mò được đến chỗ đó. Nếu Trần Ngọc Lâm không phải tu chân giả, tuyệt đối không thể ngoài đường phố mà vẫn có thể nghe ra được âm thanh mấy tên này ghẹo gái.

Hắn đây chỉ là nhìn tên côn đồ này ngứa mắt, không phải là có cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân thật là tuyệt. Tuyệt đối không phải muốn diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân.

Đương nhiên nếu Trần Ngọc Lâm biết vị "mỹ nhân" này là ai, đánh chết hắn cũng không đi cứu.

Trần Ngọc Lâm ngoặt một cái góc, lúc này hắn thấy một đám người, dẫn đầu là thằng to con du côn hôm nọ mà Trần Ngọc Lâm cho hắn một chưởng Phồng Tôm bay đi xa mấy mét. Xung quanh là một lũ khác gồm mười người, có ba thằng mà hôm nọ Trần Ngọc Lâm có gặp, sáu người kia thì Trần Ngọc Lâm chưa gặp qua bao giờ.

Mà thằng to con đang giơ lên một cánh tay, cánh tay này bị băng bó phần bắp tay, chặn đường một vị thiếu nữ, xung quanh thì lại bị hơn mười thằng vây quanh, có thể nói là trừ khi bay lên bằng không tuyệt không lối thoát.

Thiếu nữ này mặc một bộ đồng phục màu đen, phía trên là áo đồng phục mùa đông, hơi lạ vì bây giờ là mùa hè, phía dưới là một cái váy đen dài tới ngang đầu gối. Thiếu nữ này tóc đen che khuất nửa bên mặt, môi hơi đỏ, hai mắt lung linh rất có hồn. Cô gái này cười hì hì nhìn đám thanh niên này, tay cầm một thanh sô cô la nhai rôm rốp nhìn mấy người này liên tục cười đùa:

"Đi chơi không?! Bé gái, vui lắm đấy"

"Còn học sinh nhỉ?! Muốn thử nếm tư vị người lớn không?!"

"...."

Đủ loại lời nói khó nghe, có vài cái trực tiếp nhảy đến phạm trù quấy rối.

Trần Ngọc Lâm vừa đi đến lập tức khiến cho cả hai bên chú ý. Nhóm mấy tên du côn nhìn thấy Trần Ngọc Lâm thì... không nhận ra. Dù cho tên du côn to con đứng đầu nhìn thấy Trần Ngọc Lâm có chút quen mắt, nhưng vẫn nói:

" Lượn đi nhóc con. Ở đây không có chỗ cho trẻ con chơi."

Không trách bọn hắn không nhận ra mà chỉ là hơi quen mắt. Trần Ngọc Lâm dù cũng tính là xinh trai, nhưng hiển nhiên bọn này không có hứng thú với con trai rồi. Hơn nữa Trần Ngọc Lâm hôm nay mặc bộ đồ khác với mấy hôm trước, nhìn mặt thôi thì rất khó nhận ra, cho nên bọn hắn chỉ là hơi quen mắt.

Người cũng có vài loại người, có loại đặc biệt nhìn phát nhớ luôn, có loại nhìn vào chỉ thấy cứ thấy giông giống một người nào đó đã từng gặp, cũng bé bé, cũng gầy gầy, nhìn mặt cũng thấy quen nhưng lại không nhớ nổi là ai, do không có đặc điểm nhận diện nào đáng nói. Nếu không phải người quen thì chỉ gặp một lần là rất khó nhớ mặt. Trần Ngọc Lâm thuộc kiểu người này.

Trần Ngọc Lâm thấy tên du côn hôm nọ nhận ra ngay, một phần do trí nhớ của tu chân giả mạnh, hơn nữa ấn tượng vụ kia hắn còn nhớ kỹ. Hắn thấy mấy tên du côn này chú ý tới hắn, bèn quay sang hỏi thiếu nữ kia:
" Có cần giúp không?!"

Đừng có nhìn câu hỏi này ngu. Trần Ngọc Lâm thấy thiếu nữ này rất vui vẻ ăn sô cô la chứng tỏ nàng không có lo lắng gì cả, có hai loại khả năng, một là nàng đang đóng kịch cùng với mấy tên này, hai là nàng là người có võ.

Loại khả năng thứ nhất Trần Ngọc Lâm mấy năm trước đọc qua một truyện cười, một người đi đường thấy một tên nam tử cưỡng dâm một thiếu nữ, hắn lao vào đánh người kia, sau đó hóa ra hai người là vợ chồng, chỉ là đang chơi một vở kịch nào đó lấy hứng.

Loại khả năng thứ hai là nàng có võ, có võ, nói rõ nàng không lo lắng. Trần Ngọc Lâm ở đây chỉ là làm chuyện ruồi bu. Không bằng sớm lượn thì hơn.

Nhưng, lúc thiếu nữ quay ra, Trần Ngọc Lâm khựng mặt lại, cảm giác thật muốn tát mình vài cái. Chỉ thấy thiếu nữ này tóc dài đến lưng, môi đỏ chót, hai mắt đầy sức sống, đôi tay mềm mại.


Trần Ngọc Lâm biết người này. Hơn nữa ấn tượng rất sâu, chỉ là nàng cùng ấn tượng của Trần Ngọc Lâm có khác biệt. Thứ nhất là cổ nàng không có vết dao đâm đỏ chói thi thoảng nhỏ máu kia, thứ hai là nàng không trong suốt.

Đúng vậy, chính là Mai Ý Loan. Trong suốt - đã chết - Mai Ý Loan.


Trần Ngọc Lâm:
-........................
Ôi vãi.
MAAAAAAAAAA!!!! Vãi cả linh hồn!! Cứ tưởng chạy ra khỏi trường là an toàn rồi!?

Con lạy Đức Chúa Giê Su, con lạy Quan Thế Âm Bồ Tát, con lạy Đức Cứu Thế Allah các vị hiển linh diệt trừ yêu quái.

Trần Ngọc Lâm mặt cắt không giọt máu quay ngược người, muốn đi khỏi. Đột nhiên Mai Ý Loan nhấc tay lên, cười hì hì bước về phía hắn nhẹ nhàng nói:
" Này, Trần Ngọc Lâm, đi đâu thế?! Bồi tui chơi đi!!"

Trần Ngọc Lâm khóc không kịp.

Lúc này, đột nhiên có một bàn tay đập vào vai của Mai Ý Loan, một tên trong nhóm, tóc xanh xanh đỏ đỏ, nói:
"Bé gái, đi đâu thế?! Không theo bọn anh chơi à!?"
Cánh tay đập vào vai nàng, hơi có chút vươn lên sờ xuống dưới.

Không sai, là đập, mà không phải xuyên qua. Trần Ngọc Lâm còn thấy rõ bộ áo khoác đồng phục mùa đông của Mai Ý Loan hơi di chuyển khi tên kia đập vào, nói rõ hiện tại nàng là thực thể.

Mai Ý Loan ngay lúc nàng bị đập vào vai, giật nảy mình. Kế đó nàng ngoảnh đầu, trong chốc lát hai mắt nàng hóa thành hai lỗ đen nhìn về phía tên vừa đập vào vai nàng. Tên này chỉ thấy trong nháy mắt khí thế nàng biến hóa, tựa như là trước mắt hắn không phải là người, mà là một cái nghĩa địa vậy.

Sau đó, không có bất cứ cử động nào, tên tóc vàng bị bắn văng ra, đập vào bức tướng cuối hẻm, rơi bịch xuống, xuội lơ, không rõ sống chết.

Trần Ngọc Lâm hơi sững người, đây là skill cơ bản nhất của linh hồn, cách không di vật ư?! Thật mạnh mẽ, nếu linh hồn nào cũng có skill mạnh như này, đám nhân vật trong mấy phim ma đã sớm chết.

"Ôi cái, mẹ nó con đ**m...."

"Đ*t mịe nó, thằng Tùng bị đánh rồi..."

Cái gọi là không biết không sợ, chết cũng không tin tà.

Đám du côn kia thì không hiểu làm sao mà tên tóc dở xanh dở đỏ bị bắn văng ra đến bảy tám mét, nhưng trong mắt bọn hắn chỉ là một con nhóc con làm được gì?! Thế là một loạt từ ngữ ô uế phun ra từ miệng bọn hắn. Trần Ngọc Lâm trong nháy mắt mà bọn này lao lên đã rõ ràng, đây là một tràng đồ sát.

Chỉ thấy Mai Ý Loan hai tay vung ra hai quyền, đem hai tên trong số đó thổi bay. Kế đó nàng vung ra thêm hai cú nữa ở hai góc độ mà người thường không làm nổi, đem hai cánh tay hướng nàng đến bẻ ngoặt xuống, sau đó nhấc hai người này lên không trung, quăng vào một cái thùng rác cỡ bự gần đó.

Cái nắm tay nhỏ này, bình thường tới nói coi như toàn lực đánh vào cằm người khác, cũng chỉ có thể thoáng đau nhức một chút xíu. Nhưng mấy tên này, cả người bị kích bay lên, trên không trung xẹt qua đường vòng cung parabol cực kỳ đẹp đẽ, nếu ở đây có vị giáo viên dạy Toán nào tuyệt đối sẽ cho nàng điểm 10 cho chất lượng.

Ngắn ngủi hai giây, nàng giải quyết bốn tên, sau đó chỉ thấy tay nàng như nước chảy mây trôi một dạng, tạo thành tường đường nét hết sức tinh xảo đem thêm ba tên nữa đập bay đi. Trần Ngọc Lâm đang đứng khựng lại do bị khống chế bị một tên trong số đó đè ngã ra, tên kia thì tốt rồi, đứng dậy chạy, còn hắn thì vẫn không thể di chuyển.

Trong một thoáng ngắn ngủi Trần Ngọc Lâm bị vạ lây tên kia, nàng tung ra hai cước giải quyết thêm hai tên, chỉ còn duy nhất một tên đô con kia còn sót lại. Tên đô con này sững sờ, kế đó hắn cầm lấy một cây gậy gỗ, chạy lại hướng nàng đập xuống.

Có vũ khí, tự nhiên có khí lực. Nhưng đối với Mai Ý Loan thì không có tác dụng. Chỉ thấy nàng nhoẻn cười một nụ cười mê hồn, sau đó cái thanh gỗ kia vung xuống, xuyên qua đầu nàng.

Tên đô con kia há hốc mồm, chỉ thấy cơ thể Mai Ý Loan tan chảy thành một bộ xương, sau đó nhanh chóng biến thành một mụ già nhăn nheo gào khóc

"Ta hận ngươiiiiiiiiiii"

To con lập tức sợ run người, thậm chí tè ra quần, sau đó trực tiếp chạy đi ra ngoài. Sau khi tên to con hộc tốc chạy đi, Mai Ý Loan lúc này biến lại thành nữ sinh, tựa lưng vào tường cười lăn cười bò ra. Kế đó nàng quay sang nói với Trần Ngọc Lâm:
" Biết không?! Trêu chọc đám này thật sự rất vui luôn!!! Yên tâm, không chết người đâu mà lo."


Sau đó nàng đi hướng Trần Ngọc Lâm giơ tay giải tỏa phù phép trên người hắn. Giơ một bàn tay mềm mại, nàng nháy mắt với Trần Ngọc Lâm:
"Có cần giúp không?!"

Trần Ngọc Lâm đau lòng. Câu trước hắn mới nói chưa được một phút, đã bị trả lại ngay.