Chương 41: Trùng Triều, Gián (2):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 41: Trùng Triều, Gián (2):

Gián, chủng loài tồn tại từ thời xa xưa, xa hơn cả viễn cổ, thậm chí là thời thái cổ, thời đại của Long Tộc.
Chúng nó là thứ sinh vật ghê tởm đến từ chiều không gian khác. Trần Ngọc Lâm vì nhiều nguyên do đã phải xử lí nhiều trường hợp liên quan đến lũ ngọ nguậy kinh hoàng: mối, kiến, ong bắp cày, nhện, rệp giường, ve, muỗi, giòi bọ trong vài trường hợp đặc biệt thì cả những con sâu khổng lồ ăn thịt không rõ từ cái xó nào chui ra. Nói cách khác, hắn đã chứng kiến hàng loạt những cảnh tượng ghê hồn nhưng KHÔNG CÓ GÌ sánh ngang được với gián! Chúng nó không biết từ đâu ra cứ lao thẳng vào bạn. Khi nghĩ mọi thứ đều ổn thì BÙM! Gián chui vào tóc! Gián chui vào tai! Gián chui vào mồm! Chúng ta lê lết gào thét cầu cứu. Chúng ta tóm lấy thứ khốn nạn đó vứt bẹp xuống đất. Đạp nát nó. Xịt thuốc nó. Tưởng nó toi rồi á? Nhầm. Chúng luôn trở lại. Con nào cũng như con nào. Tư duy giống hệt nhau. Hành động giống hệt nhau.
Tưởng tượng sau khi chơi bời xả láng chúng ta trở về căn hộ thân thương và tắm thư giãn. Chúng ta nhắm mắt khoan khoái và cảm nhận hơi nước nóng nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt. Mệt rã rời rồi. Đã hết một ngày làm việc và bạn chỉ muốn vừa thưởng thức một chút bánh ngọt vừa xem TV đúng không!?. Rồi bạn bỗng nhiên có cảm giác bị 1 cái vô cùng kinh khủng tồn tại theo dõi. Vuốt nước khỏi mặt. Đoạn nhạc kinh hoàng trong như giáng vào óc, dội vào màng nhĩ và vang vọng trong từng cái xó nhỏ nhất của cái khu vực Thần thức bé tin hin của bạn,khi bạn phát hiện ra con gián bám trên tường. Bạn gào lên như một con bé con và rồi ngã trên sàn phòng tắm trơn trượt khi cuống cuồng bỏ chạy. Bạn cảm nhận được cơn đau chạy dọc sống lưng. Mặc xác cơn đau ở lưng hành hạ sau mỗi cử động, bạn cố với lấy quyển tạp chí để cạnh đó. Bạn lấy hết sức tu vi của 1 Đại Hồn sư 24 cấp giáng nó xuống thứ chó chết kia nhưng chỉ làm nó rớt xuống sàn. Nó cố bơi ngược lại dòng nước từ vòi sen.Bạn nhớ ra cái tua vít bạn để trong phòng tắm. Bạn rút cây hàng ra đâm nó liên hồi như thể nó là kẻ có thể hủy diệt cả thế gian. Như thể nó đại diện cho từng con gián đã từng đột nhập vào căn nhà xinh đẹp thơm tho của bạn. Cuối cùng cũng xong việc. Từng mảnh xác của nó trôi theo dòng nước. Nhưng vẫn chưa kết thúc. Cuộc chiến với loài gián sẽ không bao giờ kết thúc. Nó sẽ còn mãi tới vô cùng của thời gian, chừng nào 2 chủng loài còn tồn tại.
- Và chính xác thì cái quá khứ kinh hoàng nào đã xảy đến với ngươi vậy!? - Đông Phương Thường Thắng mười phần tò mò hỏi. - Và tại sao ngươi lại có tua vít trong phòng tắm!?
- Không nên biết, nó là 1 phần của quá khứ mà ta đã muốn, đang muốn và sẽ luôn muốn quên đi. Xét cho cùng, nó đã là quá khứ, mà quá khứ thì đã thuộc về lịch sử, thứ gì đã trôi qua thì hãy để cho nó chìm vào lòng sông lịch sử đi. - Trần Ngọc Lâm tràn đầy triết học nói - Mà, dù sao thì ta không có quá nhiều cảm giác với lũ gián khổng lồ, nhưng với lũ bé con thì ta lại thấy kinh tởm, thế mới lạ.
Hắn vừa nói vừa tối sầm mặt nhìn vào mảnh đất trước mặt, ước chừng vài ba hecta đất đai lúc này đang lấp đầy bởi 1 mảnh những cái chân ngọ nguậy, vô số cái chân, vô số cọng râu, và 1 lớp áo màu rằn ri kinh tởm. Hắn cũng nhìn ra được tại sao hắn không thể hiệu lệnh được Lam Ngân Thảo xung quanh: hắn vừa nhìn thấy vài con gián đi vào, vừa đi vừa gặm mớ Lam Ngân Thảo của hắn. Cứ tưởng tượng vô số con gián tụ tập trên 1 phiến đất!? Rồi sau đó con nào con nấy to chừng 50 phân đi, thế cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Trần Ngọc Lâm chỉ trong 1 khắc ngắn ngủi cầm con gián khổng lồ kia quan sát đã nhìn thấy, lũ gián có 6 cái chân, cái nào cái nấy đều có vô số móc ngược, cào 1 cái thì là Đại Hồn sư cũng sẽ trầy da.Trước đây chẳng ai để ý đến miệng gián thế nào, cũng chẳng ai quan tâm xem chúng ăn uống ra sao, giờ gặp phải bọn gián dài cả thước này, hắn mới nhìn rõ cái miệng của chúng. Những cái miệng hình tam giác nhọn, hơi giống miệng chuồn chuồn hay bọ ngựa, trên dưới đều có hàm, bên trong có rất nhiều xúc tu cuồn cuộn nhu động.
- Cơ mà gián thì cũng không sao đúng không!? Chúng hình như không ăn thịt à!? - Đông Phương Thường Thắng có chút khó khăn hỏi, đổi lại là Trần Ngọc Lâm chừng 1 cái:
- Ở nhiều nơi gián được gọi là " Mụ trộm mỡ ", ngươi nói nó có ăn thịt không!? Thế này rắc rối rồi, tuy rằng hầu hết đều là ba bốn mươi năm Hồn thú, nhưng với cái số lượng kinh tởm này thì... ta cũng không nghĩ Hồn tôn có thể trụ được lâu đâu.
Trần Ngọc Lâm ngưng trọng nói, cùng lúc này ở vài nơi có mấy tiếng rống nhỏ, nhìn qua có thể thấy là rất nhiều đống gián tụ họp lại thành 1 cục, dùng mông nghĩ cũng nghĩ ra là có 1 con Hồn thú xấu số nào đó rồi.
- Tại sao chúng không lao vào!? - Nhạc Bật Thế Linh từ lúc nào đã nhảy lên đây, tái mặt nhìn đám gián kia, dẫu sao phụ nữ thiên tính là ghét gián. Trần Ngọc Lâm không đáp, bấu ngón tay rặn ra 1 giọt máu, ném về phía 1 chỗ tụ tập nhiều gián nhất. Lập tức chỗ giọt máu bay xuống có rất nhiều con gián tản ra, tựa như tránh xa chỗ đó.
- Độc, trong máu ta có độc, điều này khiến lũ gián tránh xa ta ra, các ngươi cũng được hưởng sái - Trần Ngọc Lâm đáp, nhìn lũ gián đang từ từ sán lại gần giọt máu đó, 1 số con ngước nhìn hắn, kêu rít lên vài tiếng, hắn nói tiếp - Nhưng không lâu đâu, trong lúc đó mau chạy đi.
Cùng lúc đó, Nhạc Bật Thế Linh và Đông Phương Thường Thắng cũng đã nhìn ra, trong màn mưa, 1 bóng dáng 6 chân khổng lồ vượt xa những con khác, đang từ từ tiến về phía họ, Đông Phương Thường Thắng chỉ:
- Có con to kìa, trông như 1 con Gián vài trăm năm, giết nó có phải đỡ hơn không!? Như thế thì bầy gián sẽ tản đi.
Trần Ngọc Lâm nhìn về phía đó, ngưng trọng:
- Đừng giết nó, nó chắc chắn là con đầu đàn, và phải có 1 con Gián Nữ Chúa ở trong tổ đâu đó, nếu giết nó, toàn bộ bầy gián sẽ loạn thành 1 đàn để tìm kiếm con đầu đàn mới,đến lúc đó không chỉ có loạn thường thôi đâu, mà là toàn bộ bầy sẽ như nổi điên đấy. Ừm, có vẻ muộn rồi, chạy thôi.
Hắn nói câu cuối cùng là vì.. hắn thế mà thấy được 12 vầng ánh sáng lội mưa mà lao đến con gián đầu đàn kia, trong đó có tới 2 vầng sáng có 3 Hồn Hoàn, 10 cái có 2 Hồn Hoàn cũng tức là 2 Hồn Tôn và 10 cái Đại Hồn sư, 1 cỗ lực lượng đủ sức đánh lại vài đầu Ngàn Năm Hồn thú, trong khi đầu gián kia nhìn qua.. khí tức có khi chỉ vượt qua 600 năm Hồn thú, tuyệt không phải là đối thủ.
- Mau dọn lều đi, chúng ta rút lui.
Trần Ngọc Lâm nhảy xuống khỏi Lam Ngân Hoàng, đi về phía lều nói vọng vào bên trong, cũng may là do có 1 vài động tĩnh phía ngoài nên Lê Thế Minh và Lê Văn Tư Khang đã chuẩn bị ra ngoài kiểm tra, còn Nguyễn Hữu Thanh Nhi thì đang thu dọn bát đũa, cũng chạy ra ngoài theo.
- Có chuyện gì thế!? - Nguyễn Hữu Thanh Nhi hỏi, cùng lúc này Đông Phương Thường Thắng nhảy xuống, nói vẻn vẹn 1 câu khiến Nguyễn Hữu Thanh Nhi sợ xanh mặt:
- Gián khổng lồ.
Cùng lúc này đột nhiên vang vọng quanh đó 1 âm thanh nghe như tiếng móng tay cọ sát vào bảng đen kéo dài vài ba giây đồng hồ, sau đó thì nghe 1 tiếng "phịch " lớn tiếng, cùng đó thì âm thanh chung quanh, lúc trước tràn ngập tiếng chân va vào nhau, tiếng cánh vỗ phập phập và cả thi thoảng có dăm ba con gián kêu lên thành tiếng, hết thảy im bặt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đập vào nền đất, thân cây, hoặc cánh gián, cảm giác đối lập khi 1 giây trước đó là âm thanh rộn ràng rền rĩ, liền 1 giây sau là sự im lặng tới rợn người, phi thường lạnh gáy.
- Ừm, không phải mới có hơn 10 giây thôi à!? Sao chết nhanh thế!? - Trần Ngọc Lâm nhăn nhó càu nhàu, 1 tay thu lấy lều, chân cấp tốc bước đi.