Chương 42: Trùng Triều, Gián (3):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 42: Trùng Triều, Gián (3):

Tí tách... tí tách.....
Tiếng mưa rơi nặng hạt, trong không gian lúc này cũng chỉ còn lại tiếng mưa rơi nặng hạt, lúc này..
- Này, có tìm thấy lệnh bài chưa!? Mấy cái con gián này thật là ghê tởm.
1 giọng nam hỏi, người này đang đứng trên xác con gián khổng lồ, con gián đã bị xé làm đôi bởi 1 lực phi thường mạnh. Sau lưng hắn là 3 cái Hồn Hoàn, 2 vàng 1 tím, đại biểu là 1 cái Hồn Tôn, tóc hắn lúc này có màu trắng pha lẫn 1 số chỗ đen, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lãnh, đó là một loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lúc nửa khép nửa mở lóe ra tà quang, bị hắn liếc mắt thì trên người giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt.
2 cánh tay của hắn nhìn qua như tay hổ, nhìn lại chính là cả bàn tay lẫn cánh tay đều mọc lên 1 lớp lông hổ thực dày, nhưng thay vì là vàng đen như hổ thường, thì lại là màu trắng đen, lông trắng sọc đen, liền là trên cổ hắn cũng mọc đầy 1 tầng lông trắng sọc đen tựa như 1 cái bờm vậy.
Trên trán hắn cũng có 1 lớp lông mỏng, nhưng vạch đen hiện rõ 1 chữ " Vương " lớn, tượng trưng cho vương giả.
1 trong các loại võ hồn hiếm hoi sánh vai với Thất Thải Lưu Ly Tháp đệ nhất phụ trợ khí võ hồn và Huyền Minh Quy đệ nhất phòng ngự hệ Thú võ hồn. Được xưng tụng 1 trong các loại Thú võ hồn Cường Công hệ mạnh mẽ nhất, Tà Mâu Bạch Hổ thú võ hồn - Đới Thương Hành.
- Không thể tìm được, chúng ta lục tung cả chỗ này lên rồi - 1 người khác, 2 Hồn Hoàn, trên đầu có 1 thanh kiếm lơ lửng nói, 1 tay thì cầm 1 cái chân gián, nhìn qua cái chân này còn to hơn nửa người hắn rồi.
- Này các ngươi có nghe gì không!? - 1 nam nhân đầu tóc sặc mùi máu, thậm chí trang phục trên người cũng toàn màu đỏ, quơu quơu 1 thanh kiếm đỏ rực đậm mùi máu nói.
Huyết Du, võ hồn đặc trưng gia tộc phi thường cường đại Huyết kiếm,bất quá do đặc trưng võ hồn quá mạnh mẽ, tàn phá cơ thể chủ nhân cho nên chủ nhân chỉ có thể phục dụng Hồn Hoàn thấp hơn mức độ Hồn Hoàn tiêu chuẩn 1 bậc, nghĩa là thông thường Hồn Tôn sẽ có thể phục dụng Hồn Hoàn là Vàng - Vàng - tím, thế nhưng Huyết Vũ chỉ có thể có Hồn Hoàn là Trắng - vàng - vàng, thậm chí cái đệ nhị Hồn Hoàn màu vàng cũng là hắn lấy mạng liều chết mới có thể hấp thu.
- Có cái gì đâu!? - 1 người khác, 1 nữ sinh lắng tai nghe nói ra. Huyết Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, phi thường yên tĩnh. Mà ở quanh đây thì lại có rất nhiều gián phải không!? - Hắn vừa nói vừa chỉ bọn gián giờ đang bất động, thế nhưng lúc này toàn thân bọn chúng tựa hồ đang hô hấp phập phồng mãnh liệt, nói - Tại sao chúng lại yên lặng như vậy!? Quê ta có 1 câu nói: " Sự tình bất thường, ắt có... "
Đúng lúc này 1 tiếng kêu lấn át cả tiếng mưa rơi, 1 khu đất nhỏ nào đó, 1 con côn trùng, nhìn qua khó mà tưởng nổi nó với con gián, 12 cái chân, đầu đỏ rực, 6 con mắt, bụng to ngang với 1 ngọn núi nhỏ, vượt xa xa phần thân, phập phồng, bên trong bụng có thể thấy vô số đốm trắng nhỏ, nó ngước lên trời kêu 1 tiếng xé họng.
Cùng lúc này, vô số gián khổng lồ trên mặt đất tựa hồ nhận được 1 kích thích nào đó, thế mà toàn bộ đều cấp tốc hóa thành càng to ra. Thân thể lúc trước từng con đều ở khoảng cỡ 30 đến 50 phân, lúc này có nhiều con trực tiếp dài ra tiếp cận 1 mét mới dừng lại. Đồng thời chân chúng cũng mọc dài ra, vô số gai ngược mọc lên, ngực chúng vậy mà mọc ra 1 cục màu vàng lấp lánh, nhìn qua trông như 1 cục mủ màu vàng phát sáng vậy, thập phần chói mắt nhưng cũng 10 phần ghê tởm.
Mắt chúng từ màu đen cấp tốc chuyển hóa thành màu đỏ rực huyết sắc, mồm của chúng tựa như thụ đến 1 cái nào đó thuốc tăng lực, vậy mà nhểu dãi ra khắp nơi, chỗ chỗ nước dãi nhểu ra đều mọc lên vô số cây nấm xanh đen, tựa hồ như có độc. Toàn thân lũ gián đều thụ co giật liên hồi.
Kinh dị hơn là.. cánh. Người ta có 1 câu nói " Gián không có gì là đáng sợ, cho đến khi chúng bay lên ", giờ thì từng con, từng con một đều giương đôi cánh lên tính bay đi.
Huyết Du ngưng trọng nói nốt, 1 kiếm giơ lên, đệ nhị Hồn Hoàn sáng rực lên, kì dị là thay vì sáng lên sắc của hồn hoàn, nó lại sáng lên sắc máu:
- Sự tình bất thường, ắt có Yêu.
Huyết Du vung 1 kiếm, lập tức 1 luồng khí tức tràn ngập mùi máu tản ra trong không khí, mùi máu tản ra, đồng thời Huyết Kiếm trên tay Huyết Du rung động mãnh liệt. Hắn chém 1 cái vào trong không khí, 1 chém này phi thường bình thường, thế nhưng cùng lúc Đệ Nhị Hồn hoàn của hắn sáng lên mãnh liệt nhất, 1 dải máu hình bán nguyệt tách ra, nếu để ý sẽ thấy dải máu này.. chân chân chính chính tạo thành từ máu thực, có huyết sắc, có mùi tanh của máu, còn về phần là máu của cái gì.. đã không ai muốn biết.
Dải máu hình bán nguyệt này đi tới đâu, lập tức vô số con gián, lúc này đang hướng về phía hắn gào thét mà tới,2 cánh giang ra tựa như muốn bay đi 1 dạng, bị cái này dải máu chém đi xuyên qua. Kì quái là ngay sau khi dải máu này đi xuyên qua lũ gián, thế mà không có bất cứ vết chém nào, chỉ có duy nhất những chỗ bị dải máu đi xuyên qua teo tóp lại, tựa hồ bị hút khô huyết dịch 1 dạng.
Dải máu này đi tới đâu, chạm vào chỗ nào chỗ đó liền bị hút khô đi, nếu để ý kĩ, hoặc giả thần thức đủ cường đại sẽ thấy mỗi khi nó đi qua 1 con gián, ngay lập tức sẽ có vô số nước nhờn màu xanh rỉ ra từ chỗ đó, đồng thời sát nhập vào dải máu hình bán nguyệt, ngay sau đó phần khu vực bị cái kia dải máu đi ngang qua tựa như nứt vỡ mà đổ xuống.
Dải máu này 1 đường mà đi, càng đi càng mở rộng, nếu như lúc đầu dải máu này chỉ có 1 trượng rộng, thì đi qua vài chục trượng đã mở rộng lên tới 8 trượng rưỡi, thế nhưng cùng lúc này dường như không thể tiếp tục kéo dài được nữa, dải máu ngay lập tức vỡ ra thành 1 cơn lũ máu và nước nhờn màu xanh cứ như 1 cái bể chứa bị vỡ tan ra, huyết dịch văng tung tóe khắp nơi.
Đây chính là Đệ Nhị Hồn Kỹ của Huyết Du, Huyết Tích Trảm, 1 Hồn kỹ phi thường thích hợp để đồ sát trên diện rộng.
Cùng lúc đó, Đái Thương Hành cũng 1 dạng đang tại chiến đấu. Đệ nhị Hồn Hoàn của hắn sáng lên, lập tức lớp lông xung quanh cổ của hắn run rẩy 1 hồi, kế đó..
- Bạch Hổ... HỐNGGGGGGGG.......
1 luồng âm ba kinh khủng tràn ra, dưới luồng âm ba đó vô số con gián đang lúc nhúc bò tới vậy mà bị đánh bật ra, thế mà không chết, chỉ bị cái kia luồng âm ba làm cho bất động, toàn thân run rẩy co giật 1 dạng. Lúc này, luồng sóng gián đằng sau đã tràn qua, khiến cho Đái Thương Hành chấn kinh là những con gián kia lúc bị giẫm đạp lên, vậy mà còn có rất nhiều con gián khác nhanh chóng bu kín những con bị hắn làm cho bất động, xé xác chúng ra, nước nhờn màu xanh bắn tung tóe. Những con xung quanh tựa hồ dường như đang phi thường đói ăn, cái miệng há ra, vô số xúc tu ngoe nguẩy bên trong, nước dãi nhểu ra thành dòng, nhìn qua phí thường kinh tởm.
Những con gián tiến về phía bọn họ lúc này, có thể cảm nhận được bọn họ khó chơi, cũng có thể chỉ là chút ít bản năng còn sót lại, thế mà nhất loạt giương cánh ra, vô số lớp cánh màu rằn ri nâu đen vàng xanh cùng lúc vung lên, cảm tưởng như bay rợp trời, bầu trời đầy những màu nâu vàng xanh cùng với tiếng vỗ cánh.
- Chạy thôi - Huyết Du lạnh nhạt nhìn sang chỗ mà bầy gián bay tới, nói vẻn vẹn 1 câu, dẫn theo 5 người khác chạy đi khỏi chỗ đó, hướng về 1 rặng núi mà chạy.
Đái Thương Hành có vẻ khó mà chấp nhận được việc mình sẽ bị 1 lũ gián rượt cho tóe khói, nhưng vẫn phải ra lệnh:
- Đi.
Cùng lúc này, lại có 1 tiếng gào thét xé màn mưa mà tới,nghe qua tựa như 1 tiếng thét của 1 thiếu nữ, lại giống cái âm thanh chói tai khi cọ móng tay vào bảng đen, cao vút lên khiến cho cả Huyết Du, Đái Thương Hành cùng lúc quay lại nhìn, mặt 1 vẻ nghi hoặc.
Trần Ngọc Lâm đang bị bầy gián rượt đuổi, tuy rằng số lượng phi thường ít hơn số mà đám người Huyết Du phải đối mặt, nhưng cũng có tối thiểu 200 con, chợt quay người sang về 1 hướng.
- Cái tiếng gì thế!? - Đông Phương Thường Thắng chạy song song với hắn, hỏi.
- Gián Nữ Chúa - Trần Ngọc Lâm mỉm cười đáp, hướng về chỗ tiếng kêu mà đi