Chương 46: Nữ Chúa (1):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 46: Nữ Chúa (1):

- Cẩn thận.
Mạt Kỷ Thương hét lên đẩy Lâm Phong né tránh 1 cái càng màu bạc phi cấp phóng từ trong tường ra, để lại trên phần giáp của cô nàng 1 đường trắng nhờ nhờ, hiển nhiên chưa đủ tạo thành tổn thương. Cô nàng tối sầm mặt nhìn vào lỗ hổng trên kẽ tường nói cái càng đấy phóng ra, lúc này đột nhiên bị che lấp bởi 1 con mắt đỏ long sòng sọc.
- Có vẻ chúng ta vô tình đào 1 đường hơi quá gần 1 cái hang nào đấy rồi.
Trần Ngọc Lâm tặc lưỡi, nãy giờ mới đào có hơn 5 phút mà họ đã 2 lần đào ngang qua 2 cái hang, dù chỉ là loại hang cỡ nhỏ dành cho lũ gián con. Nhưng sự xuất hiện của gián Lính tại nơi này nói rõ ràng là gần đây có 1 cái hang đủ rộng cho chúng chui vào, hơn nữa cái hang đó lại đồng thời cũng có cùng hướng đi với hướng của bọn họ, rất có khả năng lũ gián đó, kệ xác là có trí khôn hay không, đã nhận ra được bọn họ muốn tiến về phía gián nữ chúa, rõ ràng là đang kéo đội về phía đó.
Trần Ngọc Lâm còn có thể vừa đi vừa cảm nhận được, mặt đất thi thoảng lại run lên 1 đợt từ phía tường bên kia, cũng nhờ có võ hồn của hắn phi thường nhạy cảm với các xung động trên mặt đất.
- Còn bao xa nữa thì đào tới nơi!? - Lâm Phong đang đào đất phía trước hỏi, vừa triệu hoán thêm 1 lần Oa Xà.
- Tính toán, khoảng chừng hơn 200 mét nữa, đó là nếu không có đụng phải bất cứ cái hang nào, nếu đụng phải 1 cái hang cỡ lớn thì sẽ phiền đó, hoặc ngược lại, có thể tiết kiệm chút thời gian. Còn tùy xem có đụng phải mấy con gián Lính không.
Trần Ngọc Lâm cau mày nói, bọn gián lính sẽ e sợ huyết mạch của Mạt Kỷ Thương, nhưng càng đến gần Gián Nữ Chúa, chắc chắn bản năng bảo vệ Nữ Chúa của chúng sẽ càng mạnh hơn, từ đó lấn áp được áp chế huyết mạch.
Lúc này thì đột nhiên Trần Ngọc Lâm nghe được 1 tiếng gào xé trời vang lên từ đằng trước, âm thanh nghe qua không khác lắm so với tiếng kêu gào mấy phút trước, nhưng hiển nhiên đây là âm thét vang lên khi bị thụ thương.
- Ừm, chắc là đám bên trên bắt đầu đánh nhau rồi,mau lên đi - Trần Ngọc Lâm giục.
Đông Phương Thường Thắng vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:
- Nhưng làm sao có thể, ngươi gọi là gì nhỉ? Chim sẻ bắt bọ ngựa? Không phải gián nữ chúa sẽ chiến đấu trên mặt đất sao?
Trần Ngọc Lâm giải thích:
- Gián nữ chúa, sẽ có 1 nửa ở trên mặt đất, đây là phần cứng rắn và hiếu chiến nhất của nó, nhưng phần bụng ở dưới mặt đất thì lại thập phần mềm mại bởi vì đó là nơi nó chứa trứng hoặc gọi là ấu trùng gián cũng được, nếu muốn trước tiên diệt gián nữ chúa thì ưu tiên hàng đầu là phần bụng này bởi vì nó thập phần mềm mại, chỉ cần lo né khỏi máu của nó thôi. Mà sau khi tiêu diệt Nữ Chúa, đoạt lệnh bài xong chúng ta có thể 36 kế kế chuồn là thượng sách. Ừm,chuẩn bị đến rồi đó.
Hắn nói dứt câu lập tức phần thành hang trước mặt Oa Xà của Lâm Phong, lúc này vẫn đang đào đất đột ngột đổ sụp xuống như 1 bức tường quá đát, đằng sau nó là 7-8 con gián Lính và vô khối con gián khổng lồ khác, lúc này đám gián lính đang hướng về bọn hắn gào thét mà kêu lên, còn tụi gián khổng lồ bình thường thì 2 mắt chảy máu 1 dạng, đồng dạng trăm con như 1 nhảy bật về hướng bọn hắn, hoàn toàn bỏ qua uy áp huyết mạch áp chế của Mạt Kỷ Thương. Lúc này bọn gián này đã hoàn toàn phát điên rồi.
Trần Ngọc Lâm lập tức dụng Hồn Lực, 2 cánh tay mọc ra vô số lông vũ sặc sỡ sắc màu, Đệ Nhất Hồn Hoàn màu vàng của hắn sáng lên, Phong Vũ Nộ Nguyệt Châm phát động, vô số lông vũ xé gió mà bay về phía bọn gián.
Ngay sau đó đệ nhị Hồn Hoàn của hắn được phát động, Bao Nộ chi Vũ, hơn trăm cây Châm Vũ cùng lúc nổ tung tỏa ra 1 luồng khói xanh lục lan tỏa khắp 1 khoảng, lan ra rất nhanh. Hằng hà sa số gián khổng lồ lao vào trong làn khói màu xanh lục này đều nhất loạt chỉ đi được vài bước rồi khuỵu xuống, nằm lăn ra đó không dậy nổi. Thế nhưng con này nằm xuống, thì lại có 2 con giẫm lên cơ thể bất động của nó mà tiến tới, tựa như 1 làn sóng thủy triều không ngừng lan xa ra vậy.
- Mau khử hết lũ gián đi, độc của ta chỉ có thể cầm cố được chúng cho bất tỉnh trong hơn 10 phút thôi.
Trần Ngọc Lâm nói, tay cầm 1 viên Hồn lực châu, 1 bên nói như vậy. Chỉ riêng 1 đòn vừa rồi của hắn tiêu hao đến quá nửa Hồn lực của hắn.
Cùng lúc này Nguyễn Hữu Thanh Nhi triệu hoán ra Thiên Ngạc Cốt Chung, 1 tiếng cồng chiên vang dội, kế đó là 1 luồng âm ba khổng lồ hủy diệt 1 lượng kinh khủng gián khổng lồ theo 1 đường thắng. Đông Phương Thường Thắng rút Bất Diệt Chi Thương ra đối phó với 1 con gián Lính vừa nhảy bật qua lớp khói xanh lục xông vào.
Mạt Kỷ Thương thì đập 2 tay xuống mặt đất, lập tức 1 lớp giáp phi thường cứng cáp phủ lên quanh người nàng, Mạt Kỷ Thương nhắm vào 1 cặp gián Bạc to nhất và có vẻ cường đại nhất mà lao lên.
Đột nhiên Trần Ngọc Lâm cảm thấy 1 luồng khí âm u rợn gáy tanh tưởi phả từ sau gáy, ngay khoảnh khắc hắn nhận thấy luồng khí đó cũng là lúc hắn nghe được tiếng xé gió của 1 thứ gì đó như là lưỡi đao. Trần Ngọc Lâm tựa như phản xạ, lập tức tức rụt đầu xuống tránh né, trước khi cúi đầu hắn có liếc mắt nhìn sang, thì ra là 1 cái càng quá sức khổng lồ, phải dài gấp rưỡi lũ gián Bạch Ngân bình thường, hơn nữa nó không phải là màu bạch ngân mà là có màu sắc nâu đỏ tựa như đất xung quanh đây.
- Ừm? Di?
Trần Ngọc Lâm bật người, mau chóng né tránh chiêu thức đó, cùng lúc đó ngón chân hắn co lại tạo thành 1 tư thế phi thường đặc sắc, đúng lúc này thì cái cặp càng thứ 2 xé gió mà tới. Trần Ngọc Lâm lập tức bật chân lên theo phương ngang, điểm tựa lực là đầu ngón chân, mười ngón chân hắn tạo thành 1 loại bộ pháp phi thường rắc rối, nhưng hiển nhiên rất hiệu quả.
Thuần bộ.
Phập.
Cái càng thứ 2, cũng 1 màu nâu đỏ cắm sâu xuống mặt đất, tạo nên 1 tiếng "Phập" phi thường rợn người, thế nhưng lúc này Trần Ngọc Lâm đã đâu ở đó nữa, hắn lúc này đang ở cách đó ba mét, 1 chiêu thuần bộ này hắn vẫn thi triển phi thường khó khăn, mười đầu ngón chân hơi rướm máu thấm qua giày. Trong thời điểm hiện tại thì hắn chỉ mới có thể sử dụng khi đang chạy nhanh còn nếu muốn đứng im mà sử dụng thì sẽ chịu chút đau đơn, càng dùng nhiều thì càng chịu nhiều đau đớn hơn.
Thế nhưng lúc này cái càng đầu tiên vốn chém hụt, đột nhiên thế mà rời ra, 1 chất dịch lỏng trong suốt trào ra từ vết đứt. Trần Ngọc Lâm lấy 1 tờ giấy ăn lau Lưu Ly kiếm, trên đó có 1 vệt nhớt lỏng lỏng trong suốt không mùi, còn có vị hay không thì hắn không chắc lắm và cũng không có hứng biết.
Nhìn qua cái con mà hắn vừa cho 1 kiếm kia, 1 cái đầu hình thoi, 2 sợi râu, 2 cái càng, 6 cái chân, thân chia thành 3 khúc thon dài chứ không tròn bẹt như loài gián, nào phải gián gì mà rõ ràng là 1 con bọ ngựa khổng lồ. Phần cánh bị cắn xé tả tơi, 2 trong 6 cái chân bị xé đứt, thậm chí 2 mắt cũng mất đi 1, hẳn là bị lũ gián kéo lê vào trong này đi?
Trần Ngọc Lâm nhìn qua, ước chừng tu vi con bọ ngựa này chỉ áng chừng trong khoảng tương đương hai hoặc ba trăm năm hồn thú, hắn còn chẳng thèm nhìn thẳng, sau lưng hắn hiện lên 1 cái Hồn Hoàn màu tím, đệ nhị Võ Hồn Lam Ngân Hoàng hiện.
Trần Ngọc Lâm quay người búng tay 1 cái, đệ nhất Hồn Hoàn lóe rực:
- Lam Ngân Phân Thây.
Đằng sau hắn, đột nhiên từ lòng đất vụt lên 6 đạo Lam Ngân sắc, thế nhưng không phải mỏng manh như Lam Ngân Thảo, mà là rất nhiều Lam Ngân Thảo bện vào nhau từng vòng một, quấn lấy lần lượt 4 cái chân, đầu và càng của con bọ ngựa. Cùng lúc hắn búng tay, cả 6 đạo Lam Ngân sắc này giựt mạnh ra về 6 hướng, chân, đầu, và càng của con bọ ngựa này rời ra, nước nhờn màu trắng vung vãi cả 1 khoảng
Trần Ngọc Lâm sau khi xử lý xong con bọ ngựa, ngoái nhìn đằng sau, chỉ thấy mấy người Mạt Kỷ Thương, Đông Phương Thường Thắng đã hoàn toàn giải quyết xong quá nửa lũ gián khổng lồ, tốc độ thực là nhanh a.
Mạt Kỷ Thương, lúc này đang nắm 1 con gián Lính không may mắn bị cô nàng chộp được, xé nó ra làm 2 mảnh, ném về 2 phía, sau đó cô nàng nhìn về phía mấy con gián khác đang ở ngoài tầm với lắc lắc đầu đi về phía những người khác.
Trần Ngọc Lâm nhìn quanh cả cái hang, trên nền hang có rất nhiều hố, là Hố mà không phải là lỗ, trên thành hang đồng dạng, bên trong những cái hố này chứa cơ man nào là thịt cỏ cây vân vân các thứ, hẳn là kho chứa đồ ăn đi? Thông thường kết cấu 1 hang gián thì hang mà Nữ Chúa ở sẽ không cách quá xa kho chứa đồ ăn, nói cách khác bọn họ gần đến nơi ở của Nữ Chúa rồi.
Cùng lúc này, như để khẳng định suy nghĩ của hắn, Trần Ngọc Lâm nghe được 1 tiếng vọng từ trên cao, nghe như 1 tiếng rống thét giận dữ, và kèm theo đó là 1 trận lung lay mặt đất nhỏ.
Gián Nữ Chúa.