Chương 45: Trùng Triều, Gián (6):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 45: Trùng Triều, Gián (6):

2 nhóm Mạt Kỷ Thương và Trần Ngọc Lâm, nhờ ơn cái huyết mạch của Mạt Kỷ Thương, 1 đường thuận lợi tiến tới,dù rằng thi thoảng lũ gián bạch ngân sẽ lao vào, đánh 1 kích xong lại lui ra, có lẽ đó là do sự xung đột giữa 2 loại bản năng, thứ nhất là sự sợ hãi đối với huyết mạch cao cấp hơn, và thứ 2 là sự thôi thúc tiêu diệt kẻ địch xâm phạm lãnh thổ. Bây giờ xung quanh đã có trên 8 con gián bạch ngân, không thể nói là 1 con số nhỏ được.
Mà lại nói Trần Ngọc Lâm, vết thương vừa nãy bị 1 con gián vạch ra đã được hắn dùng Lam Ngân Hoàng băng bó, vết thương quá lớn không thể bỏ mặc nên phải băng lại, cũng may Lam Ngân Hoàng của hắn có 1 loại đặc tính là cầm máu, ngoài ra còn có chút tính thảo dược nữa, có tác dụng khiến vết thương mau lành. Nói theo kiểu của hắn thì đó là nếu sau này thất nghiệp hắn cũng có thể mở tiệm chữa thương kiếm sống qua ngày, dù rằng Đông Phương Thường Thắng không nghĩ vậy. Có thằng nào bỏ ra 4 vạn Kim Hồn tệ để mua 1 cuốn sách lại thiếu tiền?
- Lại nói, lũ gián kia là gián gì thế? Tại sao lại khác biệt với gián thường vậy?
Mạt Kỷ Thương 1 cánh tay mọc ra 1 lớp giáp dày, nhìn qua phi thường nặng nề, đỡ lấy 1 đòn công kích từ 1 con gián bạch ngân vừa mới từ trên trần hang bật xuống giương cặp càng lên chém, thế mà đòn đó trong sự hâm mộ của Trần Ngọc Lâm chỉ để lại 1 vết xước cỏn con không đáng nói, cô nàng tay kia tung ra 1 cú đấm, bât quá đấm hụt do ngay sau khi thực hiện 1 cú công kích bất thành đã thuận đà nhảy bật ra sau vừa vặn chỉ kém 2 phân là trúng, bực tức nhìn con gián đang ở ngoài xa 20 mét châm biếm nhìn lấy nàng, hỏi.
- Kiến, cũng có kiến chúa, kiến thợ và kiến lính, kiến thợ xây tổ, tìm thức ăn, vân vân, còn kiến lính chịu trách nhiệm bảo vệ tổ, thi thoảng ra ngoài giết con mồi cường đại, có lẽ đây là Gián Lính đấy.
Trần Ngọc Lâm vừa nói, vừa giơ tay về 1 phía, lập tức sau lưng hắn mọc ra 2 cái Hồn Hoàn, đệ nhất Hồn Hoàn rực sáng, vô số Châm Vũ bắn ra về 1 phía cửa hang cắm sâu vào vách hang, trong hang toát ra 1 tiếng kêu thét rợn người, ngay sau đó đệ nhị Hồn Hoàn của Trần Ngọc Lâm sáng lên, mấy chục cây Châm Vũ nổ tung, hóa thành 1 bức màn khói màu lục lam bao phủ lấy cửa hang, kế đó Trần Ngọc Lâm khó chịu nhìn thấy từ 1 cửa hang khác, 1 con gián bạch ngân ló đầu ra, kêu thét vài tiếng nhìn hắn tựa như đang chọc tức.
- Không ổn, hang này cái nào cũng thông cái nào,cơ bản là 1 hệ thống mê cung nối nhau, khí độc của ta không thể trải đủ rộng để bao phủ tất cả các hang này được.
Trần Ngọc Lâm tặc lưỡi nói, quả thực là lực bất tòng tâm a.
- Kệ xác đi, giờ thì đi hướng nào đây. Hơn nữa cái hang này đủ rộng cho người thường đi qua à?!
Mạt Kỷ Thương nói, họ vừa mới vượt qua khu vực của bầy gián con và đống thịt thối rữa kia, trước mặt là 2 đường, cả 2 đường thập phần tối om, đều có mùi thịt thối chua loét, không nhận ra sự khác nhau đường nào với đường nào.
Trần Ngọc Lâm búng ngón tay:
- Như ngươi đã nói, kệ bà nó đi, Lâm Phong, đào đất.
Lâm Phong lập tức hiểu ra, Võ Hồn của hắn phi thường thích hợp đào đất, thậm chí đào đất tốc độ có khi còn vượt xa bọn gián này nữa, đây cũng chính là 1 trong các lý do mà Ngọc Lâm lựa chọn hợp tác với nhóm Mạt Kỷ Thương, đồng thời đưa ra kế hoạch này.
Nêu chiến đấu ở bên trên, 1 mặt là phải đối mặt với Gián Nữ Chúa dự đoán tu vi tối thiểu sánh ngang hai hoặc ba ngàn năm Hồn thú, hơn nữa phải đối mặt 1 đám gián bạch ngân chắc chắn nhiều hơn lũ đang ở dưới này, ngoài ra còn phải kể tới lũ gián khổng lồ tu vi tương đương ba bốn mươi năm Hồn thú số lượng phải kể đến hàng ngàn con, tuyệt đối đau đầu.
Mà ở dưới này thì chỉ việc đối phó lũ Gián Bạch Ngân, tìm đường, đơn giản hơn gấp trăm lần. Đương nhiên bọn họ hoàn toàn có thể chui vào 1 trong 2 hang trước mặt, nhưng nếu vậy sẽ phải đối mặt 2 vấn đề, vấn đề thứ nhất là do hang quá nhỏ nên Lâm Phong sẽ vẫn phải thực hiện công cuộc đào hang, mà hắn có nói qua là khả năng đào đất của hắn không phụ thuộc vào lượng đất đá cần đào. Nói cách khác là nếu hắn đào ở 1 trong 2 hang này thì thời gian sẽ không khác lắm đào trực tiếp trên tường. Mà nếu quyết định ngồi xổm, thì hiển nhiên là không rồi, họ sẽ bị lũ gián bạch Ngân đằng sau đuổi kịp, hoặc giả tìm được chắn đầu, thế nhưng có ai đảm bảo 2 lối đấy nhất đinh dẫn ra thông đạo chuẩ.n
Lâm Phong phi thường phối hợp, lập tức toàn thân rung lên 1 chặp sau lưng hắn hiện lên 2 cái Hồn Hoàn, đệ nhị Hồn Hoàn của hắn sáng lên.
Oa Xà.
Lập tức từ trong lòng đất rung lên, 1 đầu xúc tu cự đại hiện ra,chiều ngang gần bằng Trần Ngọc lâm, trên đỉnh của cái xúc tu này hé lộ ra 1 cái miệng cùng vô số răng nanh, nước dãi chảy thòng lòng, bên trong cái miệng này đồng dạng có rất nhiều xúc tu nữa. Lần trước chiến đấu Trần Ngọc Lâm không để ý, lần này hắn nhận ra khi mớ nước dãi kia nhỏ xuống mặt đất, lập tức mặt đất tựa như bị hòa tan đi, trở thành 1 dạng chất lỏng sền sệt.
Lâm Phong giơ 1 ngón tay lên trước, chỉ vào trên vách tường, 2 mắt hắn biến thành màu đen, lập tức cái kia cự đại xúc tu Oa Xà há to miệng, lao vào vách tường, chỉ thấy cái miệng của nó coi vách tường như 1 cái phiến đậu hũ, cắn 1 cái xuyên qua cả lớp đất, nước dãi càng lúc càng ra nhiều, đồng thời vách hang cũng bị hòa tan càng lúc càng nhiều, chỉ trong chưa tới 10 giây kể từ khi xuất hiện 1 cái hang sâu 6 mét đã hình thành, chiều cao ước chừng khoảng 1,5 mét, đủ cho 1 người đứng được, bù lại trên vách tường, đặc biệt dưới nền hang nước bùn đặc sệt vón cục càng lúc càng tụ lại, lúc này đã lên tới tận qua cả đế giày Trần Ngọc Lâm..
Trần Ngọc Lâm bước vào theo sau Lâm Phong, dậm dậm vài cái trên thành hang vừa mới được đào, phi thường rắn chắc, không có chút cảm giác nào là sẽ sập trong thời gian ngắn, quả không hổ là Võ Hồn Quỷ Xà Oa Ngưu thượng cổ Linh Vật chuyên môn đào hang dưới lòng đất trong truyền thuyết, với cái tốc độ này có lẽ bọn họ chỉ còn cách Nữ Chúa Gián tầm khoảng chưa tới 10 phút.
Lâm Phong cứ thế mà đào, thế nhưng dường như dù là Thượng Cổ Linh vật chuyên đào đất Võ Hồn cũng có giới hạn, Trần Ngọc Lâm phải cho hắn mượn Hồn lực châu để dùng. Đồng thời để đề phòng tụi gián Bạch Ngân chui vô qua lối này, Oanh Vũ lập tức sử dụng đệ nhị Võ Hồn Quỷ Diện Ma Chu đệ nhị Hồn kĩ Phát Lưới,hóa ra thằng này là Song SInh Võ Hồn, hắn phun ra liền 1 lần 2 cái lưới,lập tức trong 1 thoáng chốc hao tổn 6 thành Hồn lực trong cơ thể, đây cũng là giới hạn của hắn. Đừng có nhìn càng của lũ gián Bạch Ngân chém sắt như chém bùn chém tay Trần Ngọc Lâm như chém đậu hũ, loại sắc bén đó chỉ phù hợp với vật liệu cứng mỏng như Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Hoàng hoặc cánh tay của 1 ai đó, còn với thứ vừa dày vừa dính lại sệt như keo dính chó của Oanh Vũ thì lũ gián chỉ chém được nửa 1 đoạn tơ là bị dính chặt vào đó không thoát nổi rổi, dẫu sao trong các Đại Sâm Lâm không thiếu Hồn thú có những lưỡi đao có thể còn sắc bén hơn cả lũ gián này.
Trần Ngọc Lâm, để cho đề phòng, dựng lên 1 hàng Lam Ngân Thảo ở trên đường đi, nếu hắn cảm nhận được cái gì đều sẽ lập tức báo cáo lại cho Trần Ngọc Lâm.
Cùng lúc này, trên mặt đất.
- Thứ này.. quá kinh khủng.
- Phối hợp vào nhau đi, không là chỉ có nước bị loại thôi.
1 nhóm khác, 18 người, dẫn đầu là 1 Hồn Tôn Võ Hồn Thiểm Điện Lôi Long, tử quanh lấp lóe toàn thân nói thế, trước mặt bọn hắn lúc này đang là 1 đầu gián hoàn toàn kinh khủng.
1 cái đầu hình thoi, 4 cái cọng râu dài tối thiểu 5 mét, trên đầu mọc ra 1 cái sừng màu vàng chóe, cái miệng lổm ngổm xúc tu nhuể dãi xuống đất lập tức mọc ra vô số cây nâm mà Hồn sư chạm vào cũng có thể dính độc tê dại toàn thân, Hồn Đại sư sẽ cảm giác như bị tê giật 1 lúc, chỉ có Hồn Tôn mới có thể không nhìn thứ này. 12 cái chân khổng lồ mỗi cái chân có thể duỗi dài ra tới 20 mét, phần đầu mỗi cái chân là 1 thứ trông như bàn tay nhân loại, chỉ có điều có đến 8 ngón tay và mỗi ngón tay đều thập phần sắc nhọn, hơn nữa lại có kích cỡ to ngang 1 người bình thường.
Trên lưng và cả phần bụng nó đều phủ 1 lớp giáp dày kinh khủng, đen bóng loáng, phần lưng nó ngoài vô số gai nhọn ra còn mọc nhiều thêm 6 cái càng nhìn qua như càng con bọ ngựa, những cái càng này không nói vô kiên bất tồi chém sắt như chém bùn nhưng cũng không quá kém bao nhiêu, có tới 7 vị học viên trước từng bị chém qua, bị mấy vị lão sư cho loại bỏ đi rồi.
Ngoài ra thứ này còn có 1 đôi cánh to kinh khủng, sải cánh chí ít tại 50 mét trở lên, trên cánh có hoa văn vô số đường tròn đồng tâm xếp thành 1 dạng thứ tự nào đó, nhìn vào đó lâu là có thể bị cặp cánh này cho thôi miên 1 dạng.

Đó là còn chưa kể đến vô số con gián con, giàn Lính đang bò lổm ngổm khắp nơi nữa. Có thể nói ở phía trên này, cuộc chiến với lũ gián Khổng lồ diễn ra thập phần khó khăn. Nếu như có 1 thứ may mắn, thì có lẽ là con gián Nữ Chúa đang bị chôn vùi một nửa dưới lòng đất nên vô pháp xông ra được.