Chương 51: Đoạt Lệnh Bài (1):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 51: Đoạt Lệnh Bài (1):

Đới Thương Hành run rẩy tức tưởi trước cảnh 1 thằng đang nằm vật ra đất há hốc mồm muốn kêu rên mà không được, đột nhiên có tiếng tắc lưỡi, 2 đạo thân ảnh hắc y tràn vào.

- Chẹp chẹp, Lang loại võ hồn đối phó với Hủy Thiên Diệt Địa Thần quả, vẫn là Lang loại thua triệt để, thực là bá đạo.

1 đạo thân ảnh khác bật cười, là giọng nữ:

- Quả thế, thằng nào chơi quả này không thể không nói là bá đạo được, à ta nghĩ là từ " Khốn nạn " dùng cho hắn là hợp nhất, hắc hắc. Khụ, 8 vị tiểu đệ đệ, bọn ta đến đây là để xách tên này đi, đương nhiên vẫn cần hỏi ý kiến các ngươi trước đã.

Câu cuối cùng hiển nhiên là nói với đám Đới Thương Hành. Đới Thương Hành nhận ra được, đồng phục màu đen pha chút sắc đỏ, là đồng phục cho Sử Lai Khắc học viên nội viện giám sát trận đấu này, đồng thời liên tục cẩn thận với những hành vi lừa lừa gạt gạt, tỉ như ăn cướp chẳng hạn.

- Xin chào các Học Tỷ, các vị có thể cho ta hỏi, tên này bị làm sao không!?

Đới Thương Hành hỏi, giọng nói 10 phần khách khí, 2 người có chút buồn cười nhìn về phía Trầm Ngâm, quyết định nói ra cũng không có sao.

Vài phút sau, 2 người xách Trầm Ngâm như xách heo đi ra khỏi động, theo lời bọn họ hệ thống trận pháp ở đây chỉ có tác dụng nếu nhận công kích tử vong hoặc trọng thương, còn nếu tinh thần bị tổn thương trầm trọng thì họ phải tự chạy xuống ứng cứu, nên thường mấy vụ này họ rất ngại, nhưng lần này phải nói là đặc biệt.

Đới Thương Hành đấm vào thành hang, gầm gừ như 1 con hổ nhìn con mồi.


- Hắt xì.

Trần Ngọc Lâm đang soi đường đột ngột hắt xì 1 cái, tự hỏi gần đây ăn ở tốt lành, trừ việc chơi quả " Hắc Ám Sầu Riêng " ra thì cũng có cái gì đâu mà bị chửi!?

- Ừm, tới rồi.

Trần Ngọc Lâm đột nhiên nói như vậy, kế đó hắn rọi đuốc - sau 1 đống lời phàn nàn hắn cũng làm cho mỗi người 1 cây - vào 1 cái hang nhỏ, gần như khó nhìn thấy, phải cúi rạp người mới để ý được, ở ngay đối diện cách ra xa 1 chút là 1 cái hang khác, to gấp 3 lần cái hang kia, nhìn kiểu gì cái hang đó mới đủ chỗ cho gián chúa. Lúc này bọn hắn đang men theo cái hang vừa nãy, nhưng nghiêm túc mà nói chất lượng thi công càng lúc càng chán, kích cỡ hang mỗi lúc 1 nhỏ đi, bù lại thay vì nền và vách hang là đất đá thì nay lại là 1 loại đá núi nào đó phi thường cứng rắn.

- Là cái này á!? - Lâm Phong hỏi, nhìn qua nhìn lại, 1 bên là 1 cái hang to đến độ Mạt Kỷ Thương đứng lên vai hắn, hắn đứng lên vai Lương Thế Minh cũng còn thừa chỗ để cả 3 cùng nhún gót, 1 bên là 1 cái hang bé đến mức hắn cũng hơi có chút khó khăn để chui.

Ý hắn là, không phải gián nữ chúa rất to ư!? Sẽ cần nhiều không gian hơn để di chuyển chứ!?

Trần Ngọc Lâm gật đầu, hắn phi thường chắc chắn về điều này:

- Nhìn đi, hang bên kia bụi bặm phủ đầy, đá vẫn còn loang lổ vết đục đẽo, rõ ràng là quá lâu không được tu bổ. Còn hang này!? Tuy chỉ to ngang người chúng ta, thế nhưng kì thực nền đất lại có quá nhiều thứ rác rưởi, máu khô, lông, vụn xương vụn thịt, toàn là đồ ăn, hơn nữa nền đất xung quanh phi thường nhẵn thín, nói rõ là được sử dụng thường xuyên. Ta có thể suy đoán là, gián Nữ Chúa ở bên trong, thức ăn được tuồn vào từ ngoài bởi tụi gián khổng lồ.Hơn nữa nhìn này........

Trần Ngọc Lâm phân tích chán xong, quay sang chỉ thấy cả 1 lũ nhìn mình bằng vẻ mặt " Ngươi đang nói cái gì, ta mà hiểu sẽ bị ngũ lôi oanh chết " đột nhiên thấy chán chường. Đông Phương Thường Thắng sau khi đơ mặt 3 giây phản ứng nhanh nhất, vỗ tay nhiệt liệt:

- Ngươi nói thế thì đúng là thế rồi, Lâm Phong, đào đất.

Lâm Phong gật gù:

- Ngươi nói chỉ có chuẩn.

Kế đó hắn triệu ra Oa Xà, đệ nhị Hồn kĩ, bất quá lần này Oa Xà vừa mới cắn vào thành hang đã bị cản lại, nước dãi chảy thòng lòng cũng chỉ ăn mòn được 1 lớp đá rất mỏng thôi. Lâm Phong thấy thế sa sầm mặt, Trần Ngọc Lâm thở dài xoa trán, đây là lớp đá chứ không phải lớp đất, Võ Hồn của Lâm Phong chỉ duy nhất phù hớp với việc đào đất chứ không có hợp với đào đá. Nếu thay vào đây 1 đầu Xuyên Sơn Thú còn tạm được. Võ Hồn Cự Tê của Mạt Kỷ Thương được đề danh phá núi mở đường, nhưng đó là trong chỗ có không gian rộng để có thể lấy đà, nếu là khu vực chật hẹp thế này... chưa bị kẹt đã tính là may rồi. Dù rằng vừa nãy lúc đụng độ bầy gián trong hang động cô nàng phát huy vượt trội tác dụng, thế nhưng kích cỡ hang lúc này quá nhỏ không đủ để Mạt Kỷ Thương phát huy thế lực uy vũ. Đương nhiên nếu để cho Mạt Kỷ Thương gắng sức đào, thì cái danh Phá Núi cũng không phải để không, thế nhưng lại quá sức ồn ào và tốn thời gian.

- Võ Hồn của ngươi không thích hợp với việc đào qua lớp đá đâu, để ta đi.

Trần Ngọc Lâm phủi tay, ra hiệu cho Lâm Phong lui qua 1 bên. Kế đó sau lưng hắn xuất hiện 1 cái Thiên Niên Hồn Hoàn, hắn đặt tay lên cửa hang, đệ nhất Hồn Kĩ Lam Ngân Khống phát động.

Lập tức từ trong hang tràn ra hàng bó Lam Ngân Thảo, xếp theo hình 1 cái dốc hướng ra ngoài kéo dài đến hàng mét. Trong lúc Lâm Phong còn chưa hiểu Trần Ngọc Lâm muốn làm gì thì hắn giơ lên Lưu Ly Kiếm, cắm sâu vào trong lớp đá.

- Đệ nhất ấn, Trăm lần Trọng trường.

Lập tức Lưu Ly Kiếm, vốn nặng khoảng 1,2 cân, nhân lên với trăm lần biến thành 120 cân thanh kiếm, cộng thêm đặc tính chém sắt như chém bùn, chẻ vách đá 1 đường thẳng từ trên xuống dưới, thậm chí chém sâu vào trong nền đất. Trần Ngọc Lâm làm thêm như thế ở 1 cạnh song song, và thêm 1 vệt theo chiều ngang nữa. Lưu Ly Kiếm được xưng tụng vô kiên bất tồi chém sắt như chém bùn, đương nhiên nếu hắn muốn thì không cần dùng tới khả năng tăng trọng lực cũng có thể chém ra khối đá này, nhưng mà Trần Ngọc Lâm kẻ mà có thể động khẩu bất động thủ, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, nếu không phải muốn sống vẫn cần phải thở thì hắn cũng lười thở làm sao lại chịu đi làm việc khó khăn hơn chứ!?

- Ầm....

1 khối đá do Trần Ngọc Lâm chém tách ra thành 1 cục vuông vức, rơi xuống chỗ vốn là nền hang nhưng lúc này lại là vô số bụi Lam Ngân Thảo, ngay sau đó cục đá đó bị Lam Ngân Thảo uốn éo vận chuyển đi ra ngoài, hiện ra 1 cái hang đá cửa vào hình vuông, không quá to nhưng đem so với cái hang cỡ khoảng hơn cái đầu người lúc nãy đã là đủ rồi.

Trần Ngọc Lâm nhận thấy ngoài cái khối đá hắn mới đục ra, vẫn còn thêm 1 đoạn nữa, thế là lại hì hục đục đẽo ra.

Rầm.

Sau tầm 4 lần như vậy, Trần Ngọc Lâm nhìn vào cái hang đá, ít nhất cái hang này sâu cũng phải đến 3 mét có hơn, cũng may lần cuối cùng lớp đá hắn cần phải đục cũng không quá dày đi. Nếu để con hàng Mạt Kỷ Thương dộng nát chỗ này ít cũng cần nửa canh giờ.

- Này, đây là gián nữ chúa à!?

Nhạc Bật Thế Linh cầm theo 1 cái đuốc đi vào, soi sáng 1 khoảng không gian, Trần Ngọc Lâm chợt nhớ tới 1 việc tái mặt dập tắt toàn bộ lửa trên Lam Ngân Thảo buộc quanh mấy cọng củi đi, nói:

- Đừng đốt lửa, nước ối của gián Nữ Chúa và huyết dịch của Nữ Chúa khi trộn vào nhau sẽ tạo thành hợp chất gần giống với dầu hỏa, sẽ bắt lửa rất nhanh đấy.

Lúc này, Trần Ngọc Lâm nhìn lên trên đầu.Nhờ vào ánh sáng của Hồn Hoàn, hắn lờ mờ nhìn thấy trước mặt hắn là 1 cái thứ trông như 1 quả bóng nước nằm trên mặt đất, nhung nhúc những thứ gì đó như là trứng, trôi nổi trong 1 loại nước dịch màu trắng nhờ. Phía trên của cái bọc trứng đó là 1 lớp mang dày bao quanh cái bọc, kế đó là 1 lớp giáp ngoài của 1 loại bọ phủ xuống kéo dài thẳng 1 đường gần như bao phủ quá nửa lớp bọc này. Từ cái lớp giáp ngoài đó chui ra hàng chục cái chân gián sắc nhọn, một nửa cắm sâu vào nền hang, nửa còn lại cắm sâu vào trần hang. Tuy rằng nhìn qua thập phần dị dạng nhưng vẫn tỏa ra 1 thứ khí thế trùng thiên, phi thường mạnh mẽ vượt qua cả Hồn Tôn.

Từ phía trên trần hang vang vọng 1 tiếng thét xé họng, tựa như tiếng kim loại bị nghiến vào nhau, lại tựa như tiếng móng tay cào vào mặt bảng phi thường khó chịu.

Gián Nữ Chúa, và trước mặt hắn lúc này là nửa Thân Dưới của gián nữ chúa.

P/s: hiện mình đang edit lại toàn bộ các chương + Chỉnh lý bổ sung, có thể sẽ cập nhật 1 vài chỗ, hiện mới edit tới tầm chương 10 ạ.