Chương 44: Trùng Triều, gián (5):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 44: Trùng Triều, gián (5):

- Phần Thiên....
Huyết Du hét lớn 1 tiêng, trước mặt hắn lúc này là con gián khổng lồ ước chừng dài gấp đôi những con gián khác, điều đặc biệt là trên thân nó nhiều hơn 2 cái chân khác dài hơn hẳn những cái chân bình thường, và cái đáng sợ là thay vì phần đầu nhọn sắc của cái chân thì lại là 1 bàn tay 8 ngón, nhìn qua thập phần dị dạng, đen bóng và sắc nhọn. Con gián này đang cản đường Huyết Du, nhìn qua cái đạo khí tức này thì có lẽ đó là 1 con tối thiểu 300 năm Hồn thú, thế nhưng Huyết Du chính là 1 Hồn Tôn, 300 năm Hồn thú có lẽ có thể làm khó được Đại Hồn sư chứ còn với Hồn tôn thì đó chẳng bõ dính răng.
- Huyết Vũ.
Huyết Du vung lên thanh huyết kiếm của mình lên trên, lập tức 1 màn sương máu tỏa ra khắp nơi, xung quanh hắn ngoại trừ con gián loại đặc biệt, có thể là loại đột biến kia ra thì còn có hàng trăm con gián thông thường khác, lúc này đang tựa như 1 cơn sóng thủy triều mà tới, con này dẫm đạp lên chân con kia mà đi.
Thế nhưng màn sương máu này, nhanh chóng cấp tốc tập trung lại chỗ những con gián kia, lập tức lũ gián đang ào đến chợt dừng lại, co giật, rồi từ trong vô số lỗ nhỏ trên toàn người nó 1 loại nước trắng đục chảy ra, xen lẫn với 1 thứ nước nhờn màu xanh trông phi thường rơn người.
- Ừm, có vẻ xong rồi đấy, đám này thực sự là quá nhiều - Huyết Du nhíu mày nói, tuy rằng hắn có 1 viên Hồn Lực Châu, thế nhưng không chịu nổi số lượng nhiều a. Đột nhiên cả Huyết Du lẫn Đái Thương Hành, kẻ vừa xé làm đôi con gián biến dị kia quay đầu về 1 hướng.
Bởi vì lúc này họ cảm nhận được 1 cái khí tức cực khủng bố đang hướng về phía họ, tuy nhiên điều kì lạ là thứ khí tức này không di chuyển mà lại đứng im 1 chỗ, chỉ duy nhất nhìn chằm chằm bọn họ.
Mạt Kỷ Thương 2 chân tiếp lên 1 tảng đá lớn, toàn bộ cân nặng của nàng cộng thêm lớp giáp vài trăm cân trên người nàng khiến cho tảng đá nứt vỡ làm đôi, vụn đá bay tung tóe. Mạt Kỷ Thương phe phẩy tay phẩy đi đám bụi đất, nhìn về phía hơn mười người còn lại.
Trần Ngọc Lâm nhảy từ 1 cái cành cây, nhẹ nhàng tiếp đất, thậm chí còn không khiến cho 1 cái tảng đá mà hắn chạm chân lên suy chuyển quá nhiều, chỉ chỉ vào 1 cái hang động, từ đó có thể nghe thấy rất nhiều tiếng kêu nghe như tiếng bảng đen cọ sát vào nhau truyền ra.
- Đó là 1 trong những lối vào đến hang động của Nữ Chúa, chuẩn bị đi vào chưa!?
Trần Ngọc Lâm khó khăn nói, hắn chúa ghét gián.
Thông thường thì 1 bầy gián sẽ lựa chọn 1 khu vực làm tổ, kết cấu tổ sẽ không quá phức tạp như tổ kiến, lấy Nữ Chúa làm trung tâm và tản ra ngoài thành vô số đường ngang dọc, tuy nhiên nếu đã xác định được vị trí của Nữ Chúa và duy nhất 1 trong số vài cái đường vào tổ, thì mọi chuyện liền đơn giản.
Thông thường trong tổ sẽ có 1 lượng gián phi thường lớn, thế nhưng, bầy gián này, theo ý kiến Trần Ngọc Lâm mà nói, có vẻ phi thường sợ hãi thứ khí tức đến từ Mạt Kỷ Thương, có lẽ là nỗi sợ từ sâu thẳm trong huyết mạch, thế nhưng Trần Ngọc Lâm lúc nhìn qua lũ gián này còn thấy được 1 cỗ đói khát nữa, hiển nhiên là bên cạnh nỗi sợ hãi còn tồn tại sự thèm khát với huyết mạch của Mạt Kỷ Thương rồi.
Cả 1 đám 12 con người tiến vào trong hang động, vừa tiến vào lập tức đập vào mắt cả bọn là 1 khung cảnh dị thường.. tráng lệ.? Có lẽ thế? Bất quá nói là tráng lệ không bằng nói là..
Ghê tởm.
1 khu vực rộng khoảng trên mấy ngàn mét vuông, bị đào xời thành hàng ngàn cái lỗ ở trên nền đất, trên thành hang và cả trần hang nữa, từ đó vô số gián con, nhỏ hơn lũ gián khổng lồ rất nhiều, cỡ bằng 1 nắm tay, màu trắng sữa, bò qua bò lại nhung nhúc nhung nhúc. Không khí rặt một mùi ẩm thấp, mốc meo và cả hôi thối nữa.
Ở trong những cái lỗ nhỏ, thậm chí treo cả trên thành hang hay vứt linh tinh ở trên nền đất là vô số tảng thịt, có những tảng đã bị rữa nát ra, ruồi nhặng bay đầy, dòi bò lổm ngổm, có những tảng thì có vẻ tươi mới hơn, 1 số tảng bị gặm đến tận xương, thậm chí còn có 1 khúc xương to bằng nửa người Trần Ngọc Lâm bị gặm dở 1 nửa.
- Ọe, thật kinh tởm.
- Ọe, cái mùi này...
Lập tức cả 2 nhóm, Mạt Kỷ Thương lẫn nhóm Trần Ngọc Lâm đều nôn khan, thiếu chút nữa nôn luôn cả bữa tối trong bụng ra. Trần Ngọc Lâm lập tức phong bế khứu giác lại, chủ yếu để đỡ phải ngửi thấy cái mùi kinh tởm đó.
Đột nhiên từ trong khóe mắt hắn nhìn thấy 1 đạo ngân quang lóe lên, lao ra từ trong 1 cái hang nào đó trông đủ to để chứa được vài người lận, ngay lập tức hắn giơ tay lên đỡ, từ trên tay hắn mọc ra vô số Lam Ngân Hoàng, quấn kín cánh tay của hắn, đồng thời từ sau lưng hắn mọc ra 1 cái Hồn Hoàn màu tím sáng rực rỡ.
Thế nhưng tốc độ của hắn nhanh, tốc độ của đạo ngân quang kia còn nhanh hơn, vậy mà trực tiếp vung lên 1 thanh đao xé mở lớp Lam Ngân Hoàng của hắn trước khi kịp quấn quanh cả cánh tay, vạch lên cánh tay hắn 1 đường dài, máu văng tung tóe. Trần Ngọc Lâm nhân cơ hội đó rút ra Lưu Ly kiếm, cùng lúc đó Đông Phương Thường Thắng cùng Mạt Kỷ Thương vốn ở gần Trần Ngọc Lâm nhất cùng lúc phát động công kích vào đạo ánh bạc kia. Lúc này Trần Ngọc Lâm đột nhiên cảm giác có thêm 6 đạo ánh bạc đạp mạnh vào cánh tay mình, cùng lúc cái thứ kia, nhảy bật ra sau, thình lình xòe rộng cánh ra, vỗ cánh bay vào đậu phía trên trần hang.
Nhìn lại, thì ra là 1 con gián khổng lồ màu trắng bạc, cái đầu hình dạng tứ giác, cái miệng 4 cạnh, có vô số xúc tu thò ra, nhớt chảy tung tóe, con này có 4 mắt, thế nhưng 4 mắt nó phi thường kì lạ, hình dáng như có mấy con dòi đục lỗ từ hốc mắt, ở đầu là con ngươi của nó vậy, hình dáng mắt của nó trông như mắt ốc sên.
Ngoài ra, toàn thân nó phủ 1 màu bạc trắng, ngoại trừ 3 cặp chân bình thường, con này còn có thêm 2 cặp càng khác nữa, nhìn qua phi thường sắc nhọn, cánh tay Trần Ngọc Lâm bị rạch đứt chính là bởi 1 cái càng đó.
Con gián nhìn chằm chằm Mạt Kỷ Thương, thét lên 1 tiếng rồi chạy biến đi, lập tức xung quanh cũng có thêm 3 đạo tiếng thét tương tự rồi mất hút trong hang sâu.
Trần Ngọc Lâm nhìn qua mấy cái lỗ, phi thường thích hợp cho dạng loại hình tấn công du kích. Cùng lúc này hắn nhận thấy trong lỗ cũng có rất nhiều gián khổng lồ và gián con, nhưng đều bỏ chạy khi bọn hắn tới gần.

- À mà tại sao bầy gián lại không tấn công chúng ta nhỉ? Ta cứ thắc mắc nãy giờ về điều đó!?
Lê Văn Tư Khang xoa đầu hỏi, Lương Thế Minh kinh ngạc nhìn qua hắn hỏi ngược lại hắn:
- Không phải bầy gián thì nên tránh xa ra à!? Trước giờ từ lúc lũ gián bắt đầu xuất hiện bọn ta có bị tấn công lần nào đâu!? À mà, nghĩ lại thì đúng là nên có 1 vài lần bọn ta nhìn thấy vài người bị lũ gián quần công a. Nhưng mà xác thực bọn gián chưa từng tấn công chúng ta lần nào.
Đông Phương Thường Thắng lướt mắt nhìn qua Trần Ngọc Lâm, bản năng cho hắn biết thằng này chắc chắn biết gì đó. Thấy ánh mắt Đông Phương THường Thắng như thế cả Nhạc Bật Thế Linh lẫn Nguyễn Hữu Thanh Nhi đều dồn hết cả vào Trần Ngọc Lâm khiến hắn toát mồ hôi hột, thở dài:
- Được rồi, không phải bọn gián né tránh các ngươi, mà là né tránh cô nàng này - hắn vừa nói vừa chỉ vào Mạt Kỷ Thương, cô nàng này cũng chỉ chỉ vào bản thân mình 2 mắt kinh ngạc, hiển nhiên chẳng biết chuyện gì cả - Ta không biết tại sao, có vẻ Kỷ Thương cũng không biết tại sao, nhưng lũ gián có 1 loại bản năng muốn né tránh nàng, có lẽ do trận pháp trong Đấu Thú Linh Tháp, giải thích thế hiểu chưa!? Mà, có gì thì vừa đi vừa nói đi.
. Lời giải thích này có vẻ được tin phục, dù gì thì Đấu Thú Linh Tháp cũng là 1 dạng thành tựu từ Vong Linh Ma Thuật, có thể mô phỏng ra thứ "bản năng" này hay không không ai biết được, dù có thể thực cũng không lấy làm hiếm lạ.
Bất quá, Trần Ngọc Lâm nghĩ, ta còn có vài thứ chưa nói, đồng thời nhìn vào 1 vết cào trên cánh tay mình.
Thứ nhất, đây không phải là Đấu Thú Linh Tháp.
Và thứ 2, lũ gián này đều là thực mà không phải được huyễn hóa ra.