Chương 48: Nữ Chúa (3):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 48: Nữ Chúa (3):

Keng... keng... xoet...
Liên tiếp có vài đạo thân ảnh đột ngột biến mất, không ngoại lệ đều là Hồn sư hoặc Đại Hồn sư, Hồn Tôn chưa có bất cứ người nào bị hạ ám toán. Huyết Du chỉ là thân vướng 2 người khác cùng đội nên tí thì bị hạ ám toán. Nhưng kể cả nếu không để ý thì 1 đòn đó cũng khó lòng nào khiến hắn bị loại được, cùng lắm là bị thương nhẹ mà thôi.
Huyết Du lạnh nhạt nhìn con gián Lính này, toàn thân nó lúc này không còn có màu bạc trắng bao phủ thân thể nữa, mà tựa như toàn thân con gián này được đúc từ Bạc vậy. Lớp vỏ bên ngoài phản chiếu ánh lửa, khiến cho toàn thân nó như bốc lên vô số lửa đỏ, có thể nói là 1 lớp che dấu vô cùng thích hợp khiến cho hắn không thể không tán thưởng.
Thế nhưng hiển nhiên vẫn còn có nhiều người không bị cái trò mèo này đánh lừa.
Tỉ như cách đó 50 mét, 1 Đại Hồn sư đang ngồi thiền, trên trán vậy mà mọc ra 1 con mắt thứ 3, con mắt này nhìn qua trông như mắt bình thường, thế nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, bên trong cái đồng tử lớn của con mắt này, lại là 3 cái đồng tử khác nhỏ hơn liên tục di chuyển. Cái đồng tử lớn nhất có 1 vòng ánh sáng Hoàng Kim Sắc. 3 cái nhỏ hơn lần lượt có màu đen, đỏ và tím.
Võ Hồn của Dương Dật là Tứ Thải Pháp Nhãn.
Đây là 1 loại Võ Hồn biến dị phi thường đặc biệt, nghe đồn là Võ Hồn này sở hữu 1 Hồn kĩ thập phần tương tự Tinh Thần Thám Trắc của Vạn năm về trước Tình Tự chi Thần - Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo, thế nhưng do đặc tính Vũ Hồn nên còn cao cấp hơn.
Đệ nhất Pháp Nhãn, Sinh Mệnh chi nhãn, có thể nhìn thấy sinh mệnh lực.
Đệ Nhị Pháp Nhãn, Chân Thực Phật Nhãn, có thể nhìn qua mọi lớp dịch dung, ảo thuật, trận pháp, kết giới, nhìn thấy sự thật của thế gian này.
Đệ Tam Pháp Nhãn, Âm Dương Linh Mâu, có thể nhìn thấy Linh hồn, ngoài ra có thể nhìn thẳng vào tâm can mỗi con người.
Và cuối cùng, Vận Mệnh chi Nhãn, có thể nhìn thấu Sinh, Tử, May, Rủi... của con người, nói cách khác, có thể nhìn thấy những dấu hiệu báo trước tương lai 1 con người.
Thế nhưng võ hồn này quá cường đại, nên chủ nhân chỉ có thể tu luyện tới được Hồn Vương là quá đát, và chỉ có thể chấp nhận Hồn Hoàn mười năm, không thể vượt quá trăm năm. Dù vậy, hắn vẫn được đặc cách đi vào Sử Lai Khắc Học viện.
Với võ Hồn và hồn kĩ này, người này hoàn toàn có thể không nhìn lớp ngụy trang của lũ gián, đồng thời hỗ trợ đồng đội nhìn thấy luôn lũ gián này.
Ngoài ra còn có 1 người Võ Hồn dơi - Hắc Thạch Biên Bức, liên tục dùng âm ba xác định vị trí. Hoặc giả có người võ Hồn Hỏa Nguyên tố, trực tiếp khống hỏa thiêu đốt lũ gián Bạch Ngân này.
Hoặc tỉ như người trước mắt, Huyết Du, hắn tuy không thể nhìn được Sinh Mệnh lực, nhưng Võ Hồn Huyết Kiếm của hắn cho hắn biết, nơi nào có máu, chỗ nào có sinh mệnh, chỗ nào máu đang chảy, và sự khao khát rạch xé, để cho luồng máu phun ra đỏ rực.
Mà, cũng không nhất thiết là máu đỏ, xét cho cùng máu đỏ cũng chỉ áp dụng với nhân loại và phần lớn Hồn thú, còn côn trùng, thì là máu xanh hoặc thậm chí máu trắng.
Nhưng chắc chắn, con gián này, có máu đang chảy.
Vút.....
Con gián này tiếp tục vung thêm 1 cú chém nữa, đột nhiên Huyết Du giang tay ra, bắt lấy cái càng của nó ngay trên đường đi, kế đó vung 1 kiếm bổ đôi con gián ra làm 2 mảnh. Kế đó hắn đỡ 2 người đồng đội dậy, nhìn quanh, chỉ thấy ngoài gián ra cũng chỉ còn có gián, bật thở dài 1 cái. Đột nhiên lúc này, lệnh bài của hắn rung lên, là 1 đạo truyền tin liên lạc đến từ Đái Thương Hành.
" Đã tìm thấy Mạt Kỷ Thương ".

Lúc này, ở dưới lòng đất..
Đới Thương Hành đi ngang qua 1 nơi có thể gọi là bãi chiến trường cũng không thực sự có gì gọi là quá đáng cả, xác gián chất thành đống, còn có vài ba con gián Bạch Ngân bị xẻ làm 2 mảnh, 1 thứ nước nhờn màu trắng đục chảy khắp mặt đất, thế nhưng Đái Thương Hành không hề lộ ra 1 chút ý vị quan tâm chi sắc nào cả. Hắn nhìn chằm chằm vào 1 vết nứt trên vách tường, miệng hơi nhoẻn nụ cười.
Vết nứt này có hình 1 bàn tay co vào thành nắm đấm, ở chỗ là mu bàn tay có 1 vết sâu như cái sừng của 1 con tê giác đâm vào. Là 1 vệt nắm đấm do Mạt Kỷ Thương tạo thành, đột nhiên có tiếng nói.
- Ở đây có mấy cái mạng nhện này.

Trần Ngọc Lâm chợt cảm thấy có dị động chỗ Lam Ngân Thảo hắn sắp đặt ỡ gần cửa hang mà Lâm Phong vào. Đương nhiên với cái thể loại " Nhạy bén " của Lam Ngân THảo thì dù là 1 con gián hay ngọn gió Trần Ngọc Lâm cũng đều cảm nhận được. Thế nhưng lần này là 1 thứ âm thanh Trần Ngọc Lâm dám lấy đầu của Đông Phương Thường Thắng - đầu của hắn thì hắn không dám lấy, Đông Phương Thường Thắng? Vô tư đê! - ra làm đảm bảo rằng đó chính là tiếng chân người.
Vấn đề phiền phức ở đây là: Từ chỗ mà hắn đặt Lam Ngân Thảo đến đây, toàn bộ đều là 1 đường thẳng, hơn nữa dấu vết khác biệt rất rõ nhận ra, 1 bên là toàn bộ nền và vách hang được bao phủ bởi 1 thứ dung dịch, giờ thì chắc khô rắn lại rồi, còn bên kia thì rành rành là vết đào bơi loạn xạ lên, không phân biệt được thì nên tự chọc mù mắt mình đi.
Trần Ngọc Lâm có cảm giác tốt xấu gì cũng nên thông báo 1 tiếng vì có vẻ Oanh Vũ không cảm nhận được tơ nhện của hắn đâu, hắn vừa từ cọng Lam Ngân Thảo kia nghe được tiếng đứt " Phựt " và có cái gì đó phủ lên, hẳn là tấm lưới nhện đi, nghĩ thế, hắn bèn nói:
- Này, có người vừa tiến vào cái hang mà chúng ta đào.
Lâm Phong tai thính như tai thỏ nghe ra được vấn đề trong câu nói đó bèn chỉnh lại:
- Là " Ta " đào, không phải " chúng ta ". Vụ người tiến vào là sao hả!? Sao ngươi biết?
Trần Ngọc Lâm gật đầu, tạm coi như chấp nhận thay đổi, đáp lại:
- Ừ, là ta đào, công nhận. Ta có đặt 1 bụi Lam Ngân Thảo ở trước cửa hang, như thế ta sẽ biết được nếu có người lần theo dấu chúng ta.
Lâm Phong đầu to như quả bóng đá nói:
- Sao lại là ngươi đào? Phải là ta chứ không phải ngươi.
Trần Ngọc Lâm trợn mắt:
- Ta nói là " ta " đào chứ ta nói là "ngươi" bao giờ, không phải ngươi mới bảo ta nên nói là " Ta đào " chứ không phải " Chúng ta đào " à?
Lâm Phong đầu to như cái đấu im thin thít:
-.....? Ngươi? Thôi khỏi, quên đi...
Đông Phương Thường Thắng và Lê Văn Tư Khang cùng vỗ vai Lâm Phong:
- Ta hiểu.
-.........!?!?!?!!?
Mạt Kỷ Thương dứt khoát bỏ qua màn diễn hài, hỏi Trần Ngọc Lâm:
- Ai tiến vào vậy!?
Trần Ngọc Lâm lắng tai nghe được mấy tiếng, tuy nhiên do cách quá xa nên tiếng được tiếng mất.
- Ừm, là Đới Thương Hành.