Chương 49: Nữ Chúa (4):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 49: Nữ Chúa (4):

- Là thằng ôn con đó.
Mạt Kỷ Thương hiếm có nghiến răng nghiến lợi xả cho 1 câu. Trần Ngọc Lâm có vẻ hơi ngạc nhiên, Mạt Kỷ Thương giải thích:
- Thằng đó từ hồi cách đây 2 tuần gì đó 2 lớp có khảo thí với nhau, từ hồi đó nó cứ 3 hôm lại tìm tới ta,2 hôm lại làm phiền ta 1 lần. Lại còn cứ thấy đứa con trai nào nói chuyện với ta lại dằn mặt, lâu riết cả lũ con trai không đứa nào chịu nói chuyện với ta, con gái thì ta lại không ưa nói chuyện, cảm giác cứ như bị cô lập ấy.
Trần Ngọc Lâm có chút buồn cười, giờ là cái thời nào rồi vẫn còn muốn con gái chú ý bằng cách đó? Nhìn cái cách Mạt Kỷ Thương khó chịu ra mặt khi nói chuyện về Đới Thương Hành là biết độ hảo cảm tụt xuống âm rồi. Còn vụ gây hấn? Hồi trên Bách Thú Đảo hắn có thấy mấy con thú đập nhau dành tình cảm của con cái, nếu là động vật thì còn tạm được.
Tặc lưỡi cho qua, Trần Ngọc Lâm chỉ chỉ vào 1 đường hầm nói:
- Bỏ qua đi, xử xong lũ gián rồi thì đi kiếm gián Nữ Chúa thôi.
Ở trước mặt họ là 2 đường hầm, kích cỡ tương đương nhau,đều là loại cỡ đủ cho người lớn đứng theo tư thế hơi cong người đi, tuy nhiên đó là nói người lớn, còn ở đây đều là 1 lũ nhóc 12 - 13 tuổi, tuy do tập võ nên cao to hơn lũ trẻ đồng lứa nhưng vẫn có thể đứng thẳng mà đi được.
Trần Ngọc Lâm dựa theo âm thanh truyền lại, cộng thêm rung động dưới đất chỉ vào cái hang bên trái, do tràng " Thảm sát " vừa nãy nên đã phủ đầy xác gián. Hắn có thể khẳng định đây là cái hang chính xác dẫn đến ổ gián Nữ Chúa a.
Kế đó trong ánh nhìn kinh ngạc của Mạt Kỷ Thương, Trần Ngọc Lâm lấy trong trữ vật giới chỉ ra 1 tấm bảng có ghi " Đi Lối Này " kèm theo 1 mũi tên rõ to cắm vào cái hang hắn vừa chọn, Lương Thế Minh thiếu chút bật cười kèm theo bực bội hỏi:
- Ngươi cắm cái bảng vào làm gì? Còn không phải lạy ông tôi ở bụi này?
Trần Ngọc Lâm thập phần bình tĩnh đập cho cái bảng cắm sâu vào lòng đất, trả lời:
- Nếu ngươi đi vào 1 cái hang do 1 loài động vật đào, và đột nhiên ngươi thấy 1 tấm biển chỉ đường rõ to, ngươi sẽ làm gì!?
Trữ Thiên Thiên đầu to như cái đấu:
- Ta sẽ muốn lượn luôn ra khỏi cái hang đó, thập phần kinh dị. Nhưng nếu ta biết trước là có người đi trước, ta sẽ đi theo.. ừm.. cũng không rõ nữa..
Trần Ngọc Lâm đi vào trong hang, vỗ tay:
- Chính xác, nó sẽ tạo ra sự bối rối, chắc chắn sẽ câu được cho chúng ta chút thời gian, tốt nhất là nó khiến đám kia nghi ngờ mà đi hang ngược lại kia.
Đông Phương Thường Thắng, Mạt Kỷ Thương cùng mấy người khác có chút buồn cười, dù sao cái trò mèo của thằng này cũng không có hại, đằng nào đi chăng nữa thì chỉ dựa vào việc bọn họ dẫm qua đống xác gián này thôi cũng đủ tạo ra dấu hiệu cho nhóm sau rồi, chưa cần đến cái biển hiệu của hắn.
Còn thằng kia, tức Trần Ngọc Lâm cứ khăng khăng là trò này sẽ có tác dụng, nhận lời đặt cược của Đông Phương Thường Thắng là nếu đám người Đới Thương Hành không bị lừa thì sẽ phải đãi cả bọn 1 bữa.
- Được, cứ xác định thế đi, đại nam nhân một lời đã định.
Trần Ngọc Lâm dương dương tự đắc, quên béng mất việc Đông Phương Thường Thắng chưa nói là nếu trò lừa này có tác dụng thì sẽ khao hắn 1 bữa.
Cả lũ nói nhảm 1 hồi, thế nhưng phải ngừng nói nhảm, bởi vì ngay trước mặt họ lúc này là 1 bầy gián khổng lồ, ngoài ra còn có thêm chừng một chục con gián Lính nữa, thế nhưng lần này tình huống có chút đổi thay trở nên thập phần dễ dàng, ít nhất là theo góc nhìn Trần Ngọc Lâm.
Trận chiến với bầy gián lúc nãy, là ở trong môi trường rộng rãi, thập phần thích hợp cho chủng loại cơ động nhảy nhót lung tung như gián chiến đấu, còn lại cả 2 đội chỉ có duy nhất 2 người thuộc loại Mẫn Công hệ, nhất quyền nan địch tứ phía, cũng khá là dễ hiểu khi cả bọn bị lũ gián quậy tưng lên vừa nãy.
Thế nhưng hiện tại, dù số lượng gián Bạch Ngân cao lên gần gấp đôi và số gián khổng lồ nhung nhúc phi thường rợn người, nhưng lại có 1 điểm khác biệt phi thường chính yếu, đó là nơi đây là trong đường hầm, không gian chật hẹp, phi thường không thích hợp cho gián chiến đấu vì khoảng cách nhảy nhót bay lượn có hạn, ngược lại cực thích hợp với 1 cơ số người.
Đệ Tam Hồn kỹ Mạt Kỷ Thương, Hồn hoàn màu tím biểu trưng cho ngàn năm Hồn Hoàn rực sáng rực rỡ, cùng lúc đó Trần Ngọc Lâm, Lâm Phong, Nguyễn Hữu Thanh Nhi và Lê Văn Tư Khang di chuyển ra phía sau, nhường chỗ cho Mạt Kỷ Thương chạy đi lên đầu, bởi vì đệ tam Hồn Kỹ của cô nàng này cực kỳ mạnh mẽ, lại không phân địch ta, đề phòng ngộ thương vẫn là nên làm.
Tốc độ của Mạt Kỷ Thương càng lúc càng tăng, không gian xung quanh cô nàng tựa như chấn động, rung rung lên, cùng lúc đó 2 mắt Mạt Kỷ Thương hiện lên 2 vạch đỏ rực ít thấy, xung quanh Mạt Kỷ Thương chợt xuất hiện hư ảnh 1 đầu Hồn Thú đang chạy cùng với cô nàng.
Đó là 1 đầu Hồn thú to ngang với 1 căn nhà, thế nhưng trong hang động chật hẹp này chỉ bị co lại chỉ ngang với 1 cái xe ngựa nhưng cũng đủ chất đầy cái hang. Đầu Hồn thú này có 6 chân thập phần rắn chắc, nặng chịch, toàn thân nó tựa như được phủ lên 1 lớp giáp đỏ rực, phần vai như được phủ thêm 1 lớp thép dày hơn hẳn, nổi lên trên lớp bình thường, có màu nâu đỏ. Đầu của đầu này Hồn thú to ngang thân mình, thế nhưng chỉ riêng 1 cái sừng độc nhất của nó đã dài quá 7 phần của cái đầu nó rồi.
Cái sừng này nhìn qua thập phần đáng sợ, phần đầu nhọn hoắt toát lên ánh kim, lại trong suốt như kim cương, phần thân sừng thì có những đường xoáy vòng có gai nhọn nhìn qua như 1 cái mũi khoan vậy, nhìn qua đã thấy là 1 thứ lợi khí thập phần nguy hiểm.
Cái này hư ảnh, tựa như ảo ảnh mà càng như ngưng thực, vậy mà đất đai xung quanh lại bị 6 cái cự đại chân của nó đè lún xuống sâu vài phân, toàn thân đầu Hồn thú này tỏa ra khí tức thập phần mạnh mẽ. Mỗi bước chân Mạt Kỷ Thương dẫm xuống, tương đương đầu Hư Ảnh này dậm chân 1 lần, mặt đất rung rung trầm trọng.
Độc Giác Cự Tê, Võ Hồn của Mạt Kỷ Thương. Đệ Tam Hồn Kỹ phá núi mở đường, Phá Sơn Ảnh.
1 đường cái này cự đại Hư Ảnh đi ngang qua, vô số Gián, dù là loại Khổng lồ hay vẫn là loại Bạch Ngân đều bị nghiền nát thành vụn xen lẫn dịch trắng đục, nhìn qua phi thường kinh tởm. Trông không còn giống như 1 bãi chiến trường nữa, mà cứ như bầy gián này nhất loạt bị ném vào trong 1 cái máy xay sinh tố thì đúng hơn.
Mạt Kỷ Thương cứ thế chạy tầm khoảng hơn mười cái hơi thở rồi dừng lại, mặt tái nhợt, lấy ra 1 viên Hồn Lực châu hồi phục lại Hồn lực, chỉ riêng 1 lần Hồn kỹ này của nàng đã tiêu hao đến 5 thành Hồn lực, đó là chưa kể tiêu hao trước đó nữa.
Trong khi đó, bên phía cửa hang, 1 nhóm người đang đứng trước 2 cái hang
- Cái này là cái gì!? - 1 người hởi.
- Rõ ràng là cái biển, nhìn đi, nó còn ghi rõ là " Đi Lối này " này, còn có mũi tên rõ to nữa.
Người khác trả lời.
- Nhưng mà đây là hang gián, có phải mấy trò RPG rẻ tiền đâu mà có cái biển bự chảng ở đây!?
1 người khác xen vào, trong khi 1 vài người lầm bầm về việc có phải ai đó đùa giỡn họ.
- Ta thấy chúng ta nên đi theo cái biển, có khi...
- Có khi cái đầu ngươi ấy, ta thấy đây là bẫy, phải đi hướng ngược lại.
- Đủ rồi - 1 giọng nói vang lên, âm thanh trầm thấp, tràn đầy sự tức giận, là Đới Thương Hành. - Rõ ràng là chúng đùa giỡn ta, tại sao lại phải nghe theo chúng!? Trầm Ngân!
Nguyên vốn bình thường, nếu ở đây không có cái này tấm biển, hắn cũng lười tính toán trực tiếp đi sang hang có dấu chân, thế nhưng lúc này hắn lại không quá nắm chắc. Nhìn cách gì đi nữa tấm biển này cũng thập phần kì dị, đặc biệt khi cái này lại là 1 cái hang gián.
1 người cao chừng 1 mét 3 đi lên, sau lưng lủng lẳng 2 cái Hồn Hoàn màu vàng, đầu, cổ và tay phủ lên 1 lớp lông màu trắng, 2 mắt huyết hồng rực máu, miệng nhe lên mỉm cười hiện ra 2 cái răng nanh sắc nhọn.
Trầm Ngân, Võ Hồn Huyết Mâu Bạch Lang, sở hữu 1 đặc tính đặc biệt, khứu giác phi thường nhạy cảm, có thể ngoài mười dặm ngửi thấy mùi con mồi, nếu là mùi máu thì là ngoài trăm dặm. Đương nhiên điều kiện là mùi có thể lan xa đến đó.