Chương 43: Trùng Triều,Gián (4):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 43: Trùng Triều,Gián (4):

- Vậy chúng ta sẽ đi xử con Gián Nữ Chúa kia hử!? - Nhạc Bật Thế Linh lấy chân đá nát người 1 con gián, nước nhờn màu xanh văng tung tóe khiến cho cả giày nàng thẫm đấm cái thứ đó, mặt nàng hiện lên 1 đạo vẻ kinh tởm.
- Không! Dở à!? Cứ việc Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình đằng sau đi - Trần Ngọc Lâm nói, xác định lại phương hướng 1 lần nữa. 1 con Hồn thú dạng cỡ bự như Gián Nữ Chúa theo hắn thì có thể đạt được đến cũng không có gì lạ, dẫu sao để kiếm được cái này thẻ bài, không chỉ cần có giải quyết Gián Nữ Chúa mà còn cần đi giải quyết đám gián khổng lồ kia nữa.
Lúc này hắn đã để ý thấy có tới vài nhóm người chạy tới nơi này, gần nhất thì là 1 nhóm chạy ngang qua ngay trước mặt hắn, nhiều nhất thì là 1 nhóm có tới 18 người. Cá biệt có nhóm chỉ có duy nhất 2 người, chẳng biết đến cùng là 4 người còn lại bị lạc hay là bị loại khỏi cuộc khảo thí này rồi.
Chỉ có duy nhất 1 vài nhóm mà Trần Ngọc Lâm nhận ra, 1 trong số đó là 1 nhóm 18 người kết thành 1 đoàn, tuy nhiên lúc này đã tách ra thành 2 nhóm 1 nhóm 12 người, nhóm kia kết đôi cùng 1 nhóm khác.
Ngoài ra còn vài nhóm có những người mà Trần Ngọc Lâm nhận ra, tỉ như Lưu Quang Minh học cùng lớp hắn, hay Chu Tâm Kỳ cùng lớp, và cả Chu Văn Minh Quân nữa.
Trần Ngọc Lâm nhẹ nhàng đáp đất, như 1 bóng đen lướt tới bên cạnh 1 nhóm 6 người phi thường quen thuộc, đứng cách đó vài mét trong màn đêm gọi nhỏ.
- Mạt Kỷ Thương.
Lập tức cả 6 người cùng lúc giật mình, phi thường cảnh giác nhìn vào phía Trần Ngọc Lâm, cùng lúc đó 4 người thì lập tức dựng Võ Hồn lên, có Lương Thế Minh với 1 cánh tay thứ 3 tím sẫm, có Trữ Thiên Thiên với Thất THải Lưu Ly THáp, có Oanh Vũ với đôi song đao như con bọ ngựa, có Huyền Vũ. Trần Ngọc Lâm thấy thế thở dài bước ra, bình tĩnh nói:
- Ta không có ác ý.
Mạt Kỷ Thương thấy là Trần Ngọc Lâm, gật gật đàu, ra hiệu cả nhóm bình tĩnh lại, dẫu sao trước đây đánh nhau 1 trận nhóm Trần Ngọc Lâm đã đánh bại nhóm của nàng a.
- Ngươi muốn gì!? - Mạt Kỷ Thương hất hàm hỏi, 10 phần không ra bộ dáng gì cả của 1 thiếu nữ.
- Hợp tác, như thế nào!? - Trần Ngọc Lâm đưa ra đề nghị, hắn cũng là vừa nhìn thấy nhóm Mạt Kỷ Thương mới đưa ra đề nghị này, dẫu sao, xét một phương diện Mạt Kỷ Thương phi thường có khả năng là hậu duệ 1 đầu Thập Vạn Niên Hồn thú hóa thành nhân loại, huyết mạch còn đó a. Huyết mạch Nhất Giác cự Tê tuyệt đối không thể kém hơn 1 con gián được. Mà Hồn thú vốn là đẳng cấp huyết mạch sâm nghiêm, đẳng cấp thấp Hồn thú sẽ không dám xâm phạm tấn công huyết mạch cấp cao. Trần Ngọc Lâm quét mắt nhìn qua 1 vài con gián xa xa, bọn chúng chỉ dám đứng từ xa nhìn vào mà không dám lao vào tấn công như thường lệ, càng thêm khẳng định suy đoán của hắn.
- Hợp tác như thế nào!? - Mạt Kỷ Thương có vẻ phi thường quan tâm, nói ra.
Trần Ngọc Lâm chỉ về 1 phương hướng, nói:
- Đơn giản lắm, ngươi trấn trụ Gián Nữ Chúa, cái con gào thét nãy giờ ấy, ta sẽ sử dụng Lam Ngân Hoàng tìm kiếm Lệnh Bài để lấy điểm, các thành viên khác sẽ phụ trách việc phòng thủ, như thế nào!?
Mạt Kỷ Thương nghe cách "phân chia " của hắn, trực tiếp có vài đạo hắc tuyến trên mặt, nghe qua thì rất hay nhưng kì thực cách phân chia này không khác 1 tí gì " Cứ đánh thôi ", nói cách khác là.. kế hoạch chẳng ra đâu vào đâu cả.
Cô nàng quay lại nhìn cả nhóm, thương lượng qua ánh mắt, 1 hồi sau đó quay lại nói với Trần Ngọc Lâm:
- Chúng ta muốn có lại toàn bộ thẻ của chúng ta mà các ngươi đã lấy, cộng thêm nữa là một nửa số điểm của bất kì thẻ bài nào nếu cướp được. Hơn nữa không được công kích chúng ta 1 khi bắt đầu hợp tác và kể cả sau khi chấm dứt hợp tác.
Trần Ngọc Lâm đắn đo, có nghĩa là bất kể có cướp được cái Lệnh bài từ Gián Nữ Chúa hay không thì nhóm hắn vẫn sẽ phải trao đi 1 thẻ Hoàng Kim và 5 thẻ Bạch Ngân, nhưng nếu thành công thì nhóm hắn có thể đạt được hơn gấp mấy lần số điểm đó. Trần Ngọc Lâm cũng không có ý định gì tấn công nhóm của Mạt Kỷ Thương sau khi hợp tác xong, Mạt Kỷ Thương là 1 Hồn Tôn thiên tài, hơn nữa còn là hậu duệ Thập Vạn Niên Hồn thú, tương đối đáng giá kết giao.
Dẫu sao theo ý hắn mà nói, kiếm thêm 1 người bằng hữu đáng giá và bớt phiền toái hơn nhiều gây thêm 1 kẻ thù.
- Hợp tác.
- Được.

- Hả!? Hợp tác!? - Đông Phương Thường Thắng lộ ra 1 bộ mặt ghét bỏ thấy rõ khi nhìn thấy Mạt Kỷ Thương, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ màn Mạt Kỷ Thương 1 đấm bay Đông Phương Thường Thắng.
- Rồi, rồi, Thường Thắng, ta biết ngươi vẫn còn oán niệm với Mạt Kỷ Thương - Trần Ngọc Lâm có chút buồn cười, can ngăn 2 người - Nhưng bỏ qua đi, có 1 câu là gì nhỉ!? Không đánh nhau không gọi bằng hữu đúng không!?
Đông Phương Thường Thắng trừng mắt nhìn Mạt Kỷ Thương, còn Mạt Kỷ Thương cũng trừng mắt nhìn Đông Phương Thường Thắng, 2 người cứ thế trừng nhau cả buổi.
Trần Ngọc Lâm im lặng nhìn lấy màn này, thở ra 1 hơi, nói:
- Rồi, tin là sau trận đánh vừa rồi các ngươi cũng tương đối hiểu về khả năng của nhau rồi đúng không!? Chắc không cần giới thiệu lại nữa nhỉ!?
Cả 2 nhóm cùng gật đầu, dẫu sao mà nói trừ Trần Ngọc Lâm dùng cách gì để đánh bại Mạt Kỷ Thương không rõ, nhưng chắc chắn liên quan tới Võ Hồn Lam Ngân Hoàng, thì căn bản không có quá nhiều thứ cần phải tìm hiểu nữa, dẫu sao toàn bộ Hồn Kỹ của cả nhóm đều đã lộ ra rồi.
Đương nhiên có 1 số người còn có đòn sát thủ chưa kịp, hoặc không thể để lộ ra.
- Cơ mà nhóm các ngươi có 2 Hồn Tôn, nhóm ta có mỗi một, quả thực mà nói là không công bằng.
Trữ Thiên Thiên trăm phần tự nhiên lấy 1 cái bánh quy ra ăn, than thở về tình hình phân chia nhóm, Trần Ngọc Lâm chỉ biết cười gượng: Phân chia như thế nào là do nhà trường quyết, đừng nói 2 Hồn tôn, có lẽ không khó để tìm ra 1 nhóm không có dù chỉ 1 Hồn tôn đâu.
- Phải rồi, nhắc mới nhớ, có kế hoạch gì không!? - Đông Phương Thường Thắng dứt mắt khỏi trận đấu đọ mắt, Mạt Kỷ Thương kêu lên 1 tiếng đắc thắng nhưng không ai thèm để ý nàng.
Trần Ngọc Lâm gật đầu:
- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. - kế đó hắn giơ lên 1 ngón tay cái còn Đông Phương Thường Thắng nhịn hết sức để không giơ ngón giữa ra.
Lương Thế Minh lắc lắc đầu, loại chuyện hành động không có kế hoạch này nghe cũng giống như loại chuyện mà Mạt Kỷ Thương cũng sẽ làm nữa, không sai đi vào đâu được. 2 người này quả là tâm đầu ý hợp, hành động và tư tưởng giống hệt nhau.