Chương 40: Trùng Triều, Gián (1):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 40: Trùng Triều, Gián (1):

Trần Ngọc Lâm từ lúc đi vào trong cái khu vực khảo thí này mấy hôm nay phi thường khó chịu.
Thứ nhất, và cũng là quan trọng nhất, cái lưng của hắn gần đây không hiểu ra sao phi thường đau nhức, đồ chừng là hậu quả từ hồi bị con bé Tĩnh Thiên đem hắn ra dùng làm bàn trà.
Thứ hai, hắn dù rằng đã nói vêu mỏ ra rằng là Võ Hồn Lam Ngân Hoàng của hắn có thể thay hắn hộ pháp khu vực, và rằng bất cứ 1 chuyển động nhỏ nhất cũng sẽ được truyền về chỗ hắn, thế nhưng có vẻ như Đông Phương Thường Thắng phi thường không tin tà, 1 mực bắt hắn phải thức đêm. Thực ra thân là Đại Hồn sư, thức 2 -3 đêm không là gì, nhưng mà cảm xúc mới là thứ quan trọng.
Thứ ba, lâu lâu sẽ có những đợt công kích đến từ người, hoặc Hồn thú. Cả nhóm bọn họ ở lại khu vực cắm trại kia 3 ngày tính cả ngày đầu tiên, đụng phải tổng cộng 7 cuộc công kích, thành công thu về 12 hoàng kim thẻ bài và 1 đống lớn bạch ngân lệnh bài, quả nhiên phương thức thu thập thẻ bài nhanh nhất vẫn là đánh cướp a.
Đương nhiên sẽ có những lần đụng phải khó khăn. Tỉ như cuối ngày thứ 3, Trần Ngọc Lâm đang trèo lên 1 ngọn cây ngắm cảnh thì từ 1 cọng Lam Ngân Hoàng hắn cắm ở ngoài 1 dặm, đó đã là khoảng cách tối đa mà hắn có thể kết nối được, hắn nghe được tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người. Trong 1 hôm đó có tới 18 người, có nghĩa là có tới 3 nhóm liên hợp công kích nhóm hắn, thế nhưng Trần Ngọc Lâm rất may mắn phát hiện sớm, mà vừa vặn 3 nhóm kia cũng không có 1 vị trí chính xác của nhóm hắn, nên Trần Ngọc Lâm kịp thời đưa tin thông báo rút lui kịp thời.
Ngoài ra còn có 1 số phiền phức khác, tỉ như lạc đường, tỉ như thời tiết, hoặc giả như là.. Hồn thú.
- Krezzzzzzzzzccccccccc.....
1 âm thanh phi thường bén nhọn vang lên giữa trời mưa, 1 ánh thương lóe qua, 1 cái đầu lìa khỏi thân.
Đông Phương Thường Thắng có nhiệm vụ cảnh giới hôm nay, thế nhưng lúc hắn vừa đi ra khỏi cửa thì ngay lập tức 1 đạo thân ảnh đen kịt lao vào phía hắn, Đông Phương Thường Thắng không hổ là Hồn Tôn, ngay lập tức tặng cho đạo thân ảnh đó 1 đạp, kế đó ngay lập tức vung lên Bất Diệt Chi thương cung 1 cái, lập tức đạo thân ảnh kia đầu rời khỏi cổ.
Thế nhưng cái bóng đen kia,dù rằng cái đầu đã lìa xa khỏi thân thể, vậy mà vẫn cử động được, 6 cái chân ngoe nguẩy, tự cố định thân thể, sau đó thế mà lại tiếp tục chạy về phía Đông Phương Thường Thắng, thấy vậy Đông Phương Thường Thắng toàn thân nổi gai ốc, đạp 1 cú cho đạo bóng đen kia văn ra xa xa, đột nhiên lúc này Trần Ngọc Lâm vén cửa lều ra, thấy cảnh đó nói:
- 1 số loài côn trùng không có não bộ ở đầu, ngược lại có 1 số kết cấu tương tự não bộ ở phần thân, gọi là Hạch, thử lấy thương chọc phần ngực nó đi.
Đông Phương Thường Thắng nhìn qua con côn trùng kia, nhìn chẳng giống loài nào, 6 cái chân, 2 đôi cánh màu lục pha đen rằn ri phủ xuống che phủ cả thân mình, lúc này vẫn 1 bộ không sợ chết, chạy về phía hắn. Thấy thế Đông Phương Thường Thắng đâm cho con vật kia 1 thương ngay giữa thân nó, con côn trùng kia co giật loạn xạ vài cái rồi từ từ đơ cứng lại.
- Thấy chưa!? Đã nói rồi. - Trần Ngọc Lâm tự đắc nói, Đông Phương Thường Thắng trừng mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi ra đây làm gì!? Không lẽ ngươi muốn thay ta canh ca đêm!?
- Không, ta ra là để "trồng " Lam Ngân Hoàng. - Trần Ngọc Lâm 1 bộ đương nhiên nói, sau đêm đầu tiên cả nhóm quyết định Trần Ngọc Lâm mỗi đêm phải "trồng" Lam Ngân Hoàng, canh gác là biện pháp dự phòng. Sở dĩ như vậy là vì Trần Ngọc Lâm có nói qua Lam Ngân Hoàng mọc ra từ đệ nhất Hồn Kỹ của hắn có thể tồn tại trong 1 ngày 1 đêm, miễn là không đi xa khỏi 1 phạm vi nhất định, hoặc bị phá hủy. Mà Lam Ngân Hoàng do hắn tạo ra có thể miễn cưỡng làm tai mắt hắn.
Trần Ngọc Lâm tự đắc, sau lưng lộ ra 1 cái Thiên Niên Hồn Hoàn, trên tay hắn mọc ra 1 cái cọng cỏ vài ánh hoàng kim, Hồn Hoàn duy nhất của hắn sáng lên.
Đệ Nhất Hồn Kĩ, Lam Ngân Khống..
Thông thường chỉ có duy nhất 1 trượng quanh người Trần Ngọc Lâm hắn mới có thể khống chế tạo ra Lam Ngân Hoàng, còn ngoài ra thì vô phương. Thế nhưng võ Hồn Trần Ngọc Lâm là gì!? Lam Ngân Hoàng, Lam Ngân Thảo chi vương giả, từ đó chỉ cần trồng xuống Lam Ngân Hoàng là có thể hiệu lệnh vô số Lam Ngân Thảo làm tai mắt cho bản thân, đương nhiên cũng có giới hạn khoảng cách, là 1 dặm, hơn nữa.. không quá tốt để làm trinh sát, quá nhiều báo động giả, từ con châu chấu đến ngọn gió đều bị tính là " thông tin " mà báo về, lần đầu tiên đối phó vụ này khiến Trần Ngọc Lâm chật vật 1 phen.
Trần Ngọc Lâm sử dụng đệ nhất Hồn Kĩ, trước mặt hắn vươn lên 1 cây Lam Ngân Thảo, thế nhưng cây Lam Ngân Thảo này phi thường khác biệt.
Toàn thân óng ánh trong suốt, có vài đạo kim quang tỏa ra trên thân nó, ngoài ra Lam Ngân Thảo thông thường dài quá thì là 1 gang tay, thế nhưng cây Lam Ngân Thảo này dài vậy mà vượt quá 4 gang tay, dài gần ngang nửa người Trần Ngọc Lâm rồi, hơn nữa hình thái này.. phi thường tuyệt đẹp.
Không phải Lam Ngân Thảo, mà là Lam Ngân Hoàng.
Trần Ngọc Lâm sờ lên cọng Lam Ngân Hoàng, hắn đã làm thế này được 3 đêm rồi, thế nhưng lần này ngay sau khi chạm hắn liền rụt tay lại, mặt lộ vẻ nhăn nhó kèm theo chút băn khoăn.
- Có gì thế!? - Đông Phương Thường Thắng thấy thế, hỏi.
Trần Ngọc Lâm vừa đặt tay lại lên trên Lam Ngân Hoàng, đáp:
- Ta... ừm, không sai, ta không cảm nhận được khí tức của Lam Ngân Thảo nào trong phạm vi 1 dặm.
Đây là 1 tin tức phi thường trọng yếu, cần phải biết Lam Ngân Thảo là 1 loại cỏ mà có thể nói là " Chỗ nào cũng có" cũng không ngoa, vậy mà ở đây hắn không thể cảm nhận được dù chỉ 1 tia khí của Lam Ngân Thảo.
Trần Ngọc Lâm đã có chút ít phán đoán của riêng mình, trực tiếp nắm lấy cọng Lam Ngân Hoàng, lập tức đệ nhất Hồn Hoàn của hắn rung lên 1 cách dữ tợn,Lam Ngân Hoàng cấp tốc mọc lên dài tới 4 trượng cao, đồng thời xung quanh Lam Ngân Hoàng cũng mọc lên vô số cọng Lam Ngân Thảo, hướng về 4 phương 8 hướng mà tràn đi.
10 giây sau, Trần Ngọc Lâm vẻ mặt khó coi, giơ tay lên, lập tức xác của con côn trùng không đầu vừa nãy bị vô số Lam Ngân Thảo thảy về hướng hắn. Trần Ngọc Lâm cầm xác con côn tùng kia lên,xem xét 1 hồi, rồi bật người lên trên cọng Lam Ngân Hoàng, lúc này đã cao quá 6 trượng.
Đông Phương Thường Thắng thấy thế cũng đi theo, chỉ thấy Trần Ngọc Lâm quét mắt nhìn, xung quanh là 1 mảnh bùn đất nâu đen xen kẽ, còn có.. vô số lá xanh lá vàng ở trên nền đất, có 1 chỗ dường như là ranh giới, Lam Ngân Thảo vừa nãy Trần Ngọc Lâm mọc ra hết thảy dừng lại ở đó, nào có thấy cái gì!?
- Có cái gì mà ta không phát hiện à!? - Đông Phương Thường Thắng khó chịu, hỏi.
Trần Ngọc Lâm ném cái xác kia về mảnh đất trước mặt, vượt qua khu vực Lam Ngân Thảo dừng mọc, chỉ thấy đột nhiên mặt đất khu động, thế mà trồi lên, vô số bóng đen nhảy lên về phía cái xác kia, 1 rừng chân mọc ra từ chỗ đó, cả 1 khoảnh đất nhung nhúc chuyển đông, nào có phải đất, mà là...
- Quá sơ sẩy rồi, là Gián khổng lồ. - Trần Ngọc Lâm ngưng trọng đáp