Chương 39: Trận chiến đầu tiên (7):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 39: Trận chiến đầu tiên (7):

Tầm khoảng 10 phút sau, lúc này trận đánh bên này đã chấm dứt
Đông Phương Thường Thắng nhíu mày phi thường khó chịu, hắn đã luẩn quẩn quanh quẩn cả nửa buổi tối mà vấn không thể tìm được Trần Ngọc Lâm, ngoài ra còn có Mạt Kỷ Thương đã mất tích nữa. Trong khi đó, hắn lôi được Lê Thế Minh kẻ bị đánh gục ngay từ những phút đầu của trận đấu ra khỏi cái bụi rậm không xa.
Đếm đếm đếm kiểu, kiểu gì cũng chỉ thấy có 10 người trong cả 2 đội. Hắn không biết nhiều dù rằng hắn ở với Trần Ngọc Lâm suốt quãng thời gian mà Mạt Kỷ Thương chạy đến chỗ 2 người. Hắn chỉ nhớ được sau khi bị đấm cho 1 cú như trời giáng, kế đó là 1 cú đá trực tiếp hất hắn ra xa đến 20 mét văng xuống cái bụi rậm nào đó. Lúc mò ra được thì 2 người kia đã biến mất rồi, còn Lê văn Tư Khang, Nhạc Bật Thế Linh và Nguyễn Hữu Thanh Nhi đang bận cò quay với 2 người Huyền Vũ võ Hồn và Thất Thải Lưu Ly tháp võ hồn. Thế nhưng lúc hắn lết xác, kèm theo thanh thương của hắn tới thì mọi chuyện đã định, đời nào có cái chuyện 2 Hồn Tôn 2 Đại Hồn sư không phá nổi cái phòng ngự của vẻn vẹn 1 Đại Hồn sư!?

Sau đó là vấn đề chính, Trần Ngọc Lâm ở cái xó nào rồi.? Quản cái rắm Mạt Kỷ Thương ấy, con bé đấy có bị loại hắn cũng không quan tâm, hắn không có hứng thú với lũ con gái mà còn nam tính hơn cả con trai. Dựa theo lời khai sau khi áp dụng 32 biện pháp nhục hình lên người của Lâm Phong, có vẻ Trân Ngọc Lâm và Mạt Kỷ Thương đã nói chuyện gì đó, sau đó 2 người đi vào trong rừng, lúc đi Trần Ngọc Lâm không có vẻ gì là phòng bị, còn Mạt Kỷ Thương mặc bộ đồ mà khi ở trong nó, cô ta có thể nói là bất bại trong Hồn tôn, hiển nhiên giả thiết chim chuột của Lê Thế Minh, người đưa ra giả thiết, mà không hiểu sao được trình bày trong nước mắt bị loại bỏ.
- Ồ, các ngươi đánh nhau xong rồi à!?
Đột nhiên Đông Phương Thường Thắng nghe được giọng Trần Ngọc Lâm, nhìn ra hướng giọng nói thì.. đơ mặt, hóa ra 2 người thật sự đi chim chuột với nhau.
Lúc này Trần Ngọc Lâm đang mặc bộ đồ giống như trước, hơi bẩn 1 tí, còn Mạt Kỷ Thương thì, thảm hại hơn nhiều. Bộ đồ nàng mặc phi thường rách nát, 1 số chỗ còn bị xé toạc ra như thể bị 1 con Hồn thú nào đó tấn công, toàn thân đầy những vết thâm tím, thậm chí cánh tay trái còn bị chệch khớp xương, không rõ có bị rạn xương hay không. Lúc này Trần Ngọc Lâm gần như là đang dìu Mạt Kỷ Thương về, Mạt Kỷ Thương phải tựa tay vào người TrầnNgọc Lâm, bước đi cà nhắc.
- Ôi, Đại tỷ!? - Ngay lập tức Trữ Thiên Thiên, người nữ sinh nắm giữ Võ Hồn Thất Thải Lưu Ly Tháp, chạy lại trừng mắt nhìn Trần Ngọc Lâm - Ngươi làm gì đại tỷ rồi!?
Trần Ngọc Lâm trợn mắt lên:
- Ta làm gì được, con này thuần túy là 1 con điên, hơn nữa ta là Đại Hồn sư,còn đây là 1 hàng thật giá thật Hồn Tôn đó.
Mạt Kỷ Thương gắng chịu thương thế, vẫy tay, nói:
- Đủ rồi, đánh tốt lắm, trận này coi như chúng ta thua, đây là của các ngươi.
Nói rồi nàng quẳng cho Trần Ngọc Lâm 7 tấm thẻ bài, 6 tấm màu bạc và 1 tấm màu vàng, Trữ Thiên Thiên trừng mắt nhìn Trần Ngọc Lâm rồi cùng với cả nhóm quay đi mất, Mạt Kỷ Thương phải được dìu đi, Trần Ngọc Lâm tính gọi với lại đưa thuốc chữa thương, nhưng lúc nhìn thấy Trữ Thiên Thiên lấy 1 nắm đan dược ra thì thôi khỏi gọi nữa đỡ mất mặt.
Lê Văn Tư Khang thập phần kinh ngạc đi tới, đập bộp lên vai hắn, nói:
- Ngươi được lắm, thế mà có thể đánh bại Hồn Tôn, hơn nữa thập phần man rợ Hồn Tôn, nói, ngươi là làm thế nào!?
Trần Ngọc Lâm bị đập cho 1 cái, kêu rít lên 1 tiếng, rõ ràng hắn vẫn còn đau, quẳng cho Đông Phương Thường Thắng mấy tấm thẻ, ngáp dài 1 tiếng đi vào lều:
- Chuyện dài lắm, sáng mai.. ý lộn, ý ta là sáng nay kể nốt đi, giờ thì ta đi ngủ cái đã.
Đột nhiên lúc này Đông Phương Thường Thắng nhảy ra, nở 1 nụ cười hoa mỹ tuyệt đối tán đổ bất kì ai không biết hắn thực ra là trai:
- Ngươi có nói không nhỉ!? Nếu ngươi nói ta có thể nói cho ngươi 1 vài bí mật đấy!?
Trần Ngọc Lâm ngáp dài 1 tiếng, hắn thực sự ghét việc đang ngủ mà đột nhiên bật dậy như thế, ở trên Bách Thú Đảo hắn toàn nướng từ 9 giờ tối cho tới 9 giờ sáng hôm sau mới dậy:
- Trao đổi cái gì!?
- Số đo 3... ây ây đứng lại coi - Đông Phương Thường Thắng đang nói dở đột nhiên Trần Ngọc Lâm trợn mắt đi vào trong lêu, tay co giật tựa như muốn nắm lấy cổ hắn, Đông Phương Thường Thắng nói tiếp - tỉ như ngươi nói chiều nay, ngươi đã có chuyện gì lúc ngươi ăn bát cháo của ta.
Trần Ngọc Lâm dừng lại, quay người, bị giằng xé nội tâm. một bên là giữa khát khao cùng cực muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà bên kia là ham muốn nhảy tót lên giường đi ngủ ngay và luôn. Suy tính 1 hồi, hắn quyết định vứt cái giường ra sau, giải quyết vụ này trước. Xét cho cùng thì đằng nào cũng phải nói, nói sớm nói muộn đều là nói a.
Trần Ngọc Lâm gật đầu, đưa tay lên, 1 cọng cỏ màu lam, gốc nó có 2 màu đỏ đen, có vài đạo hoàng kim óng ánh ở trên thân hiện ra, đồng thời sau lưng hắn xuất hiện 1 Hồn Hoàn màu tím sẫm, Thiên Niên Hồn Hoàn.
- Đệ nhị Võ Hồn của ta là Lam Ngân Hoàng, vương giả trong Lam Ngân Thảo. Đệ Nhất Hồn Kỹ của ta là Lam Ngân Khống, có thể tùy ý để ta tạo ra vô số Lam Ngân Hoàng trong 1 phạm vi, đương nhiên tác dụng lớn nhất vẫn là tùy ý ta mà điều khiển.
Nói rồi Trần Ngọc Lâm chỉ tay lên mặt đất, lập tức 1 bụi Lam Ngân Thảo, không, Lam Ngân Hoàng ló ra, vậy mà lại có thể lấy tới 1 hòn đá trên mặt đất, bắt đầu chơi tung hứng. Trần Ngọc Lâm nói tiếp:
- Kì thật, khống chế Lam Ngân Thảo và Lam Ngân Hoàng chỉ đơn giản là 1 trong các đặc tính của võ hồn Lam Ngân Hoàng, còn lại, chắc là phi thường dẻo dai và cứng chắc đi, hơn nữa, có thể có gai lẫn độc.
Trần Ngọc Lâm dụng đệ nhất Hồn kỹ, trên tay xuất hiện 1 cọng Lam Ngân Hoàng, cây Lam Ngân Hoàng này khác với những cọng Lam Ngân Thảo khác, trên phiến là vậy mà có vô số gai ở dọc theo 2 bên dù rằng không quá sắc bén. Đông Phương Thường Thắng thử giật 1 cái, quả nhiên rất khó giật ra, dù rằng hắn có thể xé toạc ra làm đôi, nhưng vẫn tốn chút sức lực.
- Rồi, ta nói xong rồi, tới lượt ngươi.
Đông Phương Thường Thắng có chút không tin:
- Chỉ thế!? Ngươi đánh thắng Mạt Kỷ Thương cơ mà, ta không tin là ngươi chỉ xài cái đó.?
Trần Ngọc Lâm nhún vai:
- Tin không thì tùy, giờ thì nôn ra đây, đến cùng là chuyện gì xảy ra với ta khi ăn cháo nhà ngươi làm.
- Haiz, có mỗi chuyện này mà cũng lèo nhèo mãi không xong nhỉ? Đại khái là ngươi ăn xong, ngươi nằm vật ra giường, sau đó ngươi... sùi bọt mép, co giật, sau đó nóng sốt lên 42 độ, ta phải gọi bác sĩ lên, rồi, đột nhiên ngươi khỏi.
Đông Phương Thường Thắng nhớ lại, nói vậy với khuôn mặt thập phần ngây ngô vô số tội. Trần Ngọc Lâm mặt càng lúc càng đen lại, hắn bỏ qua Đông Phương Thường Thắng, bước lên phòng đóng cửa cái "rầm" khiến Đông Phương THường Thắng giật nảy mình, tự hỏi mình đã làm cái gì.