Chương 38: Trận đấu đầu tiên (6):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 38: Trận đấu đầu tiên (6):

Toàn thân Nhạc Bật Thế Linh rung lên từng chặp một, 1 thứ khí thế kinh khủng phảng phất như thể chuẩn bị có 1 kích tuyệt thế mà ra, đồng thời toàn thân Nhạc Bật Thế Linh rực rỡ ánh sáng trắng.
Không phải ánh sáng của Hồn Hoàn, cũng không phải ánh sáng của Hồn Kỹ, đó là 1 thứ ánh sáng tỏa ra thứ sức mạnh kinh hồn, chớp tắt chớp tắt, tựa như 1 bóng đèn sắp chảy hỏng, hoặc tỉ như..
Lôi Đình.
Nhạc Bật Thế Linh mắt trở thành 1 màu trắng như xương cốt 1 dạng, trên đầu vậy mà mọc ra 1 cái sừng, cái sừng này lấp lánh lung linh, tựa như thủy tinh, tựa như lưu ly 1 dạng, bên trong cái sừng này vậy mà chớp nháy lấy.. 1 tia chớp. Toàn thân cô nàng mọc ra vô sống lông tựa như lông sói, 2 màu đen trắng, nhìn qua hoa văn đan xen tựa như vô số tia chớp, chỗ cổ mcọ ra 1 bó lông nhìn như cái bờm, có màu xám, trên đầu mọc ra 2 tai sói, sau lưng mọc ra 1 cái đuôi đen trắng đan xen.
- Lôi Giác.
Nhạc Bật Thế Linh nhỏ nhẹ cất tiếng,Đệ nhị Hồn Hoàn càng lúc càng sáng trắng lên, thậm chí còn lờ mờ thấy được 1 tia chớp dao động chỗ chính tâm Hồn Hoàn.
Võ Hồn Nhạc Bật Thế Linh là Lôi Khiếu Lang, 1 loài Hồn thú mẫn công hệ, lôi thuộc tính. Loài Hồn thú này được đồn đại có thể hô phong hoán vũ, trên đỉnh đầu nó có 1 cái sừng, cái sừng này là 1 tài liệu dẫn lôi tuyệt hảo, Lôi Khiếu Lang có thể thông qua cái sừng này để hô sấm gọi lôi.
Mà Hồn Hoàn thứ 2 của Nhạc Bật Thế Linh trùng hợp cũng là đến từ 1 đầu phi thường tiếp cận 1000 năm Hồn thú Lôi Khiếu Lang, có vẻ như là 1 con Hồn thú đầu đàn, dường như trong quá tình hấp thu Hồn Hoàn đã xảy ra 1 cái nào đó biến dị, Võ Hồn của nàng vậy mà sở hữu Lôi thuộc tính phi thường dày đặc hơn trước, ngoài ra đệ nhị Hồn Hoàn Mang đến kỹ năng Lôi Giác, cho phép 1 lần khu động Lôi Đình lực lượng.
Nhược điểm duy nhất chính là.. không thể lại tái sử dụng mỗi một tuần trăng, cũng chính là 10 ngày mới có thể dùng 1 lần, bởi vì Lôi Khiếu Lang cần là hấp tinh ủng nguyệt để có thể lại tái sử dụng.
Nếu là 1 đầu Hồn thú Lôi Khiếu Lang, thời gian cần sẽ là 1 mùa trăng chứ không phải là 1 tuần.
Xoẹt.... xoet... rẹt... rẹt....
Xung quanh Nhạc Bật Thế Linh bùng lên ánh lôi quanh thiểm điện, thế rồi cái Lôi Giác của Nhạc Bật Thế Linh vỡ ra, 1 tia chớp chói lòa phá vỡ chiếc sừng đó mà ra.
UỲNHHHHH....
Tuy rằng nói dài dòng là như vậy, thế nhưng từ lúc Nhạc Bật Thế Linh đệ nhị Hồn Hoàn lóe sáng, đến khi tia chớp phá vỡ Lôi Giác mà ra chỉ vẻn vẹn có 1 hơi thở thời gian, Oanh Vũ đang ở trên không trung, không có điểm tựa chính là vô pháp tránh né, hắn chỉ kịp nhận thức trước đó là 1 đống sấm chớp ở trước mặt,sau đó ngoài trắng xóa cũng chỉ còn lại 1 mảnh trắng xóa.
1 tia chớp từ trong Lôi Giác bay ra, giáng cho Oanh Vũ 1 kích Lôi Đình, toàn thân thể bốc khói bay xa ngoài mười mấy mết, thậm chí lúc bị bắn bay ra vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng nổ lách tách trên người hắn, Lê Văn Tư Khang đang chạy đến lạnh run người khi chứng kiến cái kia Lôi Đình nhất kích, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Mạt Kỷ Thương qua khóe mắt nhận ra cảnh tượng Oanh Vũ bị đánh hạ, chiến ý càng lúc càng thịnh, nhìn về phía Trần Ngọc Lâm bước lên 1 bước.
1 bước này không nói đến thiên băng, nhưng chắc chắn là khiến cho địa liệt, 1 tảng đá mà cô nàng giẫm lên bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ bằng đầu ngón tay, mặt đất bị giẫm cho lún sâu xuống gần chục phân. Mạt Kỷ Thương lúc này... nếu có thể được xưng là Nữ Chiến Thần cũng không ngoa, cô nàng bây giờ cả 2 nắm tay đều to ra ít nhất là gần gấp 3 lần, chủ yếu là do được bọc 1 lớp giáp tay sắt phi thường dầy đặc, nặng ít nhất 50 cân mỗi cái, ở đầu mỗi nắm đấm sắt còn có 1 cái sừng cự tê dài 20 phân. Giáp ngực được phủ bởi 1 lớp da tê lấp lánh như sắt thép, kéo dài đến tận phần thắt lưng, thậm chí có cảm tưởng không phải là cô nàng mặc 1 bộ giáp mà giống như là bộ giáp đó mọc ra từ người cô nàng, cứ như thể là 1 phần của nàng vậy.
Bộ váy Mạt Kỷ Thương mặc đã được phủ thêm 1 lớp váy sắt, cấu thành từ vô số phiến sắt lắp ghép vào nhau, tuyệt đối khó có thể gọi là dễ thương được.
Đó là chưa kể phần chân cô nàng đồng dạng trang bị 1 lớp giày sắt, dày tối thiểu 3 phân, nặng ít nhất cũng phải 30 cân nặng. Dựa theo phán đoán cảu Trần Ngọc Lâm, lớp giáp mà cô nàng mặc ít nhất cũng phải tới hơn 2 tạ trọng lượng.
Đó còn là chưa kể đến cô nàng lúc trước cùng Trần Ngọc Lâm 1 độ cao, khoảng chừng một mét tư có hơn, bây giờ trực tiếp dài ra tới 1 mét 8 chiều dài, cơ tay trông phi thường kinh khủng, làn da cô nàng lúc trước là da vàng, giừo trực tiếp trở thành màu da như bị phơi nằng 1 loại, trên da chốc chốc lại có 1 vài loại hoa văn như những con rắn chớp động, trên mặt cô nàng 1 nửa mặt đã tụ đầy 1 thứ ngôn ngữ cổ xưa, nhưng bằng cách quỷ quái nào đó mà Trần Ngọc Lâm không muốn biết, vẫn phi thường có mị lực.
- Cấm thuật!? Đùa nhau à!? Con bé này điên... - Trần Ngọc Lâm nhìn thấy những cái kia hoa văn, tự hỏi. Cấm thuật là 1 dạng thuật pháp, tương tự với 1 vài loại ma công, có thể đẩy dồn năng lực của cơ thể lên cực hạn, đương nhiên cái giá phải trả phi thường to lớn. Chợt hắn cảm nhận 1 thứ khí tức mà hắn phi thường quen thuộc, 1 thứ khí tức hắn luôn cảm nhận trên Bách Thú Đảo, hắn đã ở trong thứ khí tức đó quá lâu nên nhất thời không thể nhận ra, là khí tức của huyết mạch 1 loại Hồn thú Thập Vạn Niên hét lên: - Không đúng, đây là Huyết mạch lực!?
- Đùa nhau!? Con bé này chắc chắn là hâu duệ, thậm chí là đời sau của 1 Hồn thú hóa thành Nhân hình - Trần Ngọc Lâm trợn mắt, nghĩ thầm.
Hồn thú mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm đều sẽ gánh chịu duy nhất 1 lần thiên khiển, vượt qua là sống trở thành nhất phương cường giả, thất bại thân tử đạo tiêu, 1 thân tu vi ngã xuống hóa thành hư vô. Mà Hồn thú Mười Vạn năm cứ mỗi mười vạn năm sẽ phải chịu 1 lần thiên khiển, lần sau khó khăn hơn lần trước.
Một số Thập Vạn Niên Hồn thú vì 1 vài lý do, mà đã từ bỏ thú thân, biến thành nhân thân, từ đó có thể xảy ra tình huống kết đôi thành nhân loại. Mà những đứa trẻ sau khi được sinh ra từ quá trình kết đôi đó, hầu hết sẽ sở hữu 1 vài loại huyết mạch lực.
Tỉ như Hải Thần Đấu La Đường Tam 3 vạn năm về trước sở hữu Huyết mạch lực Lam Ngân Hoàng.
Mà Mạt Kỷ Thương lúc này biến thân, hẳn cũng là do huyết mạch lực đi, dù rằng chưa rõ tột cùng là huyết mạch của vị nào Thập Vạn Niên Hồn thú có thể để cho man lực của nàng ta tăng vọt, tuy nhiên chắc chắn là 1 con Cường Công hệ Hồn thú.
1 con Cự Tê!? Không phải là không có khả năng a.
Mạt Kỷ Thương hiển nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Trần Ngọc Lâm, cả 3 cái sừng sáng rực lên, lớp chiến giáp trên người rung lên hưởng ứng chiến ý của nàng, Mạt Kỷ Thương quay người lại, tung 1 cước vào.. Đông Phương Thường Thắng đang gượng dậy.
Trần Ngọc Lâm trên trán hiện ra vài đạo hắc tuyến, thằng kia hắn làm gì mà bị đánh nhỉ!? Thôi thây kệ, Man lực là 1 trong mấy thứ mà hắn ngán nhất trên đời, nếu Mạt Kỷ Thương đã quyết định đánh với Đông Phương Thường Thắng thì đó là điều tốt.
- Ngươi, lượn - Mạt Kỷ Thương rất ra giọng chị đại, chỉ vào Đông Phương Thường Thắng nói, kế đó chỉ ngón tay vào Trần Ngọc Lâm - ngươi, đánh với ta 1 trận.
Trần Ngọc Lâm chợt im lặng chỉ tay vào mình hỏi lại: - Hể, ta à!? Này này, ta là Đại Hồn sư đó.
Mạt Kỷ Thương khoanh tay gật đầu: - Đúng vậy, thế nhưng đánh với tên Khí hồn sư kia nhàm chán lắm, còn tên võ hồn Bạch Viên kia thì quá yếu, hơn nữa hắn bị Oanh Vũ đả thương rồi.
- Thế vì sao mà ngươi nghĩ ta sẽ đánh được với ngươi!? - Trần Ngọc Lâm chán ngán hỏi,nghĩ thầm lý luận phi thường hay à nghen cô gái.
- Vì đây, khí tức Hồn lực ba động trên người ngươi giống hệt nó, chắn chắn ngươi là.. - Mạt Kỷ Thương thả vài cọng cỏ xuống đất, nói. Trần Ngọc Lâm nhìn chằm chằm vào mấy cọng cỏ, thở dài ngắt lời Mạt Kỷ Thương:
- Ra là ngươi vặt mấy cọng cỏ này, ta cứ tự hỏi tại làm sao ta không nhận được báo động, nếu là ngươi thì dễ nói rồi.Mà ta lại cũng chẳng muốn thua lần này, hơn nữa.. vậy thì - Trần Ngọc Lâm dập tắt Võ Hồn của mình, chỉ chỉ vào cánh rừng bên canh nói nốt - Vào trong rừng mà chiến đi, có 1 vài thứ ta không muốn quá nhiều người nhìn thấy.
- Đi thì đi - Mạt Kỳ Thương 1 bộ không sợ, nàng là Hồn Tôn, sẽ không sợ 1 cái Đại Hồn sư làm ra ám toán gì.
Trần Ngọc Lâm đi được chừng 3 phút, dừng lại, quay người mỉm cười nhìn Mạt Kỳ Thương, cùng lúc đó từ sau lưng hắn trồi lên 1 cái Hồn Hoàn màu tím, đại biểu cho Hồn Hoàn ngàn năm, từ cánh tay hắn mọc lên 1 cọng cỏ, nó có màu lam, phần rìa ngoài thế mà có vài đạo ánh kim, phần gốc có nửa phần có sắc đen,nửa phần sắc đỏ, nhìn qua chỉ như 1 cọng phàm cỏ, thế nhưng nếu có kiến thức, đều biết đây là...
- Lam Ngân Hoàng, vương giả trong Lam Ngân Thảo!? - Mạt Kỷ Thương gật đầu hỏi, bước qua mấy cọng cỏ trên mặt đất, mấy cọng cỏ này đều có 1 tia màu ánh kim ở chính giữa, lấp lánh.