Chương 37: Trận đấu đầu tiên (5):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 37: Trận đấu đầu tiên (5):

Oanh Vũ phi tốc chạy hướng đến Nguyễn Hữu Thanh Nhi còn Lê Văn Tư Khang đằng sau hắn, tốc độ khó có thể nói là nhanh, thế nhưng cùng lúc này, trong 2 người đang đả chiến với 2 người Nguyễn Hữu Thanh Nhi, 1 người đột nhiên bước lên 1 bước, 1 nữ sinh, để tóc ngắn, tay cô gái này hướng lên trên trời, lòng bàn tay vậy mà có 1 tòa Bảo tháp 7 tầng.
- Thất Thải Lung Linh tháp!?
Đông Phương Thường Thắng cùng với Trần Ngọc Lâm cũng bị cử động này làm cho chú ý, thế nhưng ngay sau đó vị này nữ sinh Mạt Kỳ Thương, tuyệt đối mười phần bạo lực rống lên 1 tiếng thịnh nộ:
- Để ý đến bên này đi!
Kế đó nàng tung ra 1 cú đá oanh liệt tràn đầy 10 phần bạo lực không có dù chỉ là 1 tia hoa mỹ nữ tính gì cả. Nếu Tĩnh Thiên đầu kia 40 vạn niên Hồn thú mà ở đây chơi, tuyệt đối 2 người chính là nhất phối, phi thường hợp nhau, có thể kết bè kết lũ mà đi.
1 cú đá, liền để cho chính là Đông Phương Thường Thắng cũng phi thường ngưng trọng, 1 cú đá này mang theo 5 quả tạ chân, nhìn qua mỗi quả tuyệt đối không có dưới 5 cân, ngoài ra còn được cô nàng này bồi thêm 1 lớp giáp chân, nhìn trông qua không khác gì chân của 1 con tê giác cả, chắc chắn là Võ Hồn phụ thể, thật là 1 võ hồn cao cấp.
Đông Phương Thường Thắng lúc này thì quản cái khỉ gió võ hồn thấp cấp võ hồn cao cấp, hắn chỉ quan tâm tới... cái đòn đánh này thế mà để cho hắn bị đá 1 cú văn xa ra vài mét, thiếu chút nữa hộc máu. Thế nhưng còn chưa có kết thúc, Mạt Kỳ Thương 1 đá thành công, liền rụt chân về đạp mạnh vào mặt đất đằng sau, mượn lực đạp đó lao thẳng về phía Đông Phương Thường Thắng đang bị hất ngược ra sau, 1 nắm tay giương lên, không cần dùng não, chỉ dùng mông nghĩ cũng biết cô nàng này trăm phần trăm là dùng nắm đấm giải quyết.
- Thường Thắng, cẩn thận, Cự Tê Hồn thú các loại toàn rặt 1 lũ chuyên dùng man lực, ngươi không cần lấy cứng chọi cứng đâu.
RẦMMMMMM.....
Đông Phương Thường Thắng vừa tiếp đất, đập vào thị giác của hắn trước tiên là cảnh Mạt Kỳ Thương nở nụ cười dữ tợn, 1 nắm đấm to bằng quả sầu riêng tiếp cận mặt hắn. Mà hắn lúc này chỉ kịp là giơ Bất Diệt chi Thương lên đỡ,1 chân khuỵu xuống lấy lực để đỡ đòn này. Mà tiếng rầm oanh liệt kia chính là lúc Đông Phương Thường Thắng bị đấm sâu 1 đòn, lún cả mặt đất xuống dưới vài phân, thậm chí trên thân Bất Diệt chi thương đã oằn cong đến 1 mức độ hiện lên vết nối giữa các khúc quanh thân thương.
Bất Diệt chi Thương sở dĩ mệnh danh Bất Diệt, không phải bởi vì nó không thể bị phá hủy, mà là bởi vì bản thân nó sỡ hữu 7 khúc phần cán thương và 1 khúc là phần mũi thương, 8 phần này nối với nhau bởi 1 lực lượng phi thường cường đại mà khi đạt đến Hồn Tông, tức cấp 41, sẽ có thể ngoài 1 Hồn kĩ còn có thể tách các khúc thương ra, sau đó tùy ý tái tổ hợp.Mà trước đó Bất Diệt chi thương là có thể chịu được lực cực lớn do 8 phần gộp lại, nếu do chịu lực lượng quá cường đại mà 8 phần rời ra thì nó sẽ mất vài cái hô hấp để tái tạo lại, nhưng đồng thời sẽ tiêu hoa 1 lượng lớn Tinh Thần lực.
1 nhược điểm của Khí Võ Hồn là nếu Khí Võ Hồn bị hủy thì chính chủ sẽ bị trọng thương, thậm chí nằm liệt giường cho đến khi Khí võ hồn khôi phục. Đây chính là lý do Bất Diệt chi thương có biệt danh bất diệt, chừng nào chỉ còn lại duy nhất 1 phần Võ Hồn, thì nó còn có thể liên tục tái tạo lại, tùy theo tu vi tăng lên mà mất vài khắc cũng có, mà vài cái hơi thở cũng có. Mà muốn đánh hủy đi Võ Hồn này, chỉ có duy nhất biện pháp chính là 1 kích hủy đi cả 8 khúc.
Từng có 1 vị Hồn Đấu La sử dụng Bất Diệt chi thương đại chiến 1 vị Phong Hào Đấu La cấp 92, cuối cùng vị Hồn Đấu La liên tục chỉ dùng 2 hơi thở, không ngừng nghỉ tái tạo lại vô số lần Bất Diệt chi thương, thẳng đến khi Hồn lực hao kiệt mới nhận thua, thế nhưng 2 người vậy mà đã ròng rã đại chiến nửa canh giờ vị kia Hồn Đấu La mới bại trận.
Mà lần này mắt thấy Bất Diệt chi thương võ hồn của Đông Phương Thường Thắng đã oằn cong hết sức, tựa như chỉ cần thêm 1 vài kích nữa là đủ để bị đánh ra thành từng khúc, Mạt Kỳ Thương cười lạnh, đột nhiên nàng tung 1 cú đấm có thể nói là trời giáng sang 1 bên, đánh bay vô số Châm Vũ mà Trần Ngọc Lâm bắn ra, thậm chí mắt có thể thấy là không gian có chút ba động.
Mạt Kỳ Thương trừng mắt nhìn Trần Ngọc Lâm, gằn giọng:
- Nhị nữ đánh nhau, cần quái gì thằng chết toi nhà ngươi can thiệp, cút sang 1 bên, còn đáng mặt đàn ông không!?
Trần Ngọc Lâm nghe thế khựng lại, ho "khụ" 1 tiếng, có vẻ có chút hiểu làm:
- Ầy ầy, người mà ngươi đang đè phía dưới, hắn là trai - Mạt Kỷ Thương khó tin 1 dạng nhìn vào bộ váy Đông Phương Thường Thắng đang mặc, Đông Phương Thường Thắng chỉ biết gượng cười, lòng chửi Trần Ngọc Lâm 108 lần, Trần Ngọc Lâm sau đó rút Lưu Ly kiếm từ dưới đất lên, nói tiếp - Hơn nữa thằng này theo chủ nghĩa độc thân hạnh phúc, gái gú là phù du thầy u là tất cả. Với cả con gái thì nên nhu mỳ tí, đừng tí là động chửi mắng người ta, sẽ dễ tưởng ngươi là con trai.
Mạt Kỷ Thương nghe vậy, đột nhiên cả 2 người Trần Ngọc Lâm lẫn Đông Phương Thường Thắng đều cảm nhận được dường như bằng 1 cách thần kì nào đó không ai biết, trên người Mạt Kỷ Thương thế mà tỏa ra 1 tia khí tức tựa như lửa nóng.
Trần Ngọc Lâm chửi thầm trong đầu, tự nhủ con gái chính là giống loài thực khó hiểu, chẳng hiểu hắn động chạm vào cái nào nghịch lân khiến cô nàng nổi lên hừng hực chiến ý rồi. Mạt Kỷ Thương tung 1 cước đạp Đông Phương Thường Thắng sang 1 bên, đập mạnh 2 tay xuống mặt đất, đột ngột đại địa lúc này tựa như hưởng ứng Mạt Kỷ Thương chiến ý, rung lên từng chặp.
- Đại tỷ thế mà nổi điên, không lẽ có ai đó chọc giận Đại tỷ!?
1 cô gái, mặc 1 bộ đồ sắc hồng, tay cầm 1 cái tòa bảo tháp 7 tầng,tự hỏi bản thân.
- Ai quan tâm mấy tên kia, lo cho chúng ta đi.
1 nam sinh, tay hiện lên 1 cái khổng lồ mai rùa, trên cái mai rùa thế mà ẩn hiện 1 con rắn nước màu đen, thè lưỡi nhìn song nữ đối địch trước mặt, 2 người này là Nguyễn Hữu Thanh Nhi cùng với Nhạc Bật Thế Linh.
Thất Thải Lưu LyTháp đệ nhất phụ trợ khí võ hồn.
Huyền Vũ đệ nhất phòng ngự hệ thú võ hồn.
Lúc này Nhạc Bật Thế Linh và Nguyễn Hữu Thanh Nhi chợt nhận ra ngoại trừ Oanh Vũ đang lao tới, còn lại Mạt Kỷ Thương đã chạy tới chỗ Đông Phương Thường Thắng, Lương Thế Minh đang nằm ngay đơ trên mặt đất, còn Lâm Phong bị đóng băng nửa thân người.
Nói cách khác, chính là 5 đánh 4, tuy nhiên do Lê Thế Minh phụ trợ hệ duy nhất của họ bị đá bay, còn bên đối phương còn có đệ nhất phụ trợ hệ khí Võ Hồn Thất Thải Lung Linh Tháp, nên trung bình ra mà tính có lẽ miễn cưỡng ngang nhau.
Cô gái mặc 1 bộ đồ hồng phấn kia, bước 1 bước tới trước, lập tức Thất Thải Lưu Ly tháp tỏa sáng rực rỡ, đồng thời cô nữ sinh này niệm:
- Thất Bảo hữu danh, Nhất: Tốc.
Hồn Hoàn thứ nhất của cô bé lập tức sáng lên, ánh sáng màu vàng đậm xoay vòng quanh bảo tháp càng khiến nó trở nên mĩ lệ, sau đó, hai luồng ánh sáng lóa mắt từ bảo tháp bắn ra, chiếu thẳng vào Oanh Vũ, 1 luồng khác bắn thẳng vào...
Không khí!?
Lập tức Oanh Vũ tốc độ tăng lên phi thường, thậm chí khi di chuyển còn để lại 3 đạo tàn ảnh, ánh mắt hắn lóe lên, 2 chân đạp mạnh mặt đất, lập tức từ trước mặt hắn... Nguyễn Hữu Thanh Nhi để lộ 1 nụ cười, đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên:
- RỐNGGGGGGGGGGGGGGGG........
1 luồng âm ba phi thường cường đại quét qua, kèm theo đó là âm thanh tiếng cồng chiên, theo dự tính của Nguyễn Hữu Thanh Nhi, Oanh Vũ trực tiếp dính 1 đòn này ắt hẳn sẽ mất khống chế thân thể trong tối thiểu 5 giây đồng hồ, đủ để Nhạc Bật Thế Linh tuyệt sát.
Thế nhưng... không ngờ, thân thể Oanh Vũ 1 khắc trúng đòn này, vậy mà vỡ tan thành từng mảnh.
- Không ổn, là phân thân. - Nhạc Bật Thế Linh hét lên, cùng lúc đó nàng nhìn thấy Oanh Vũ xuất hiện từ hư không, cứ như thể là trước giờ đều tàng hình, 1 đôi đao bọ ngựa vậy mà hướng nàng trảm xuống. Nhạc Bật Thế Linh.. vậy mà mỉm cười, đệ nhị Hồn Hoàn sáng rực lên, rung động trong không khí.