Chương 36: Trận Chiến Đầu Tiên (4):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 36: Trận Chiến Đầu Tiên (4):

Trần Ngọc Lâm ngay lập tức nhân cơ hội đó vung chân lên đá 1 cú như trời giáng vào mặt Lương Thế Minh, người có vẻ đã tương đối mơ màng sau khi bị ăn 2 lần liên tục Bạo Nộ Chi Vũ, hắn bị đá bay thẳng lên trời và ngã rầm xuống đất.
Liếc nhìn về phía Đông Phương Thường Thắng, Trần Ngọc Lâm nói:
- Dù rằng ta có thể giải quyết, nhưng, cảm ơn.
Đông Phương Thường Thắng nghe thế nghiến răng kèn kẹt, nói cách khác là " Nãy giờ ngươi làm chuyện vô ích ".Mà quả đúng là như vậy, kể cả khi Đông Phương Thường Thắng không chạy ra, Trần Ngọc Lâm vẫn có thể sử dụng 1 cái Thuẫn từ trong trữ vật giới chỉ của hắn, loại này hắn tàng trữ có thể nói là chất thành núi trong trữ vật giới chỉ.Đương nhiên theo ý hắn thì tốt nhất là Đông Phương Thường Thắng tung 1 đòn vây Ngụy cứu Triệu, thay vì cản thanh đao kia, thì tung 1 thương vào thẳng cổ của Lương Thế Minh, còn hắn hoàn toàn có thể đỡ được đòn đó với vài ba cái khiên.
Đột ngột Trần Ngọc Lâm giương chân đạp mạnh 1 cú vào bụng Đông Phương Thường Thắng, Đông Phương Thường Thắng do quá đột ngột, trở tay không kịp, thế nhưng cùng lúc nghe thấy Lê Văn Tư Khang kêu lớn:
- 2 tên các ngươi chim chuột đủ rồi đó, cẩn thân.
Trần Ngọc Lâm mượn lực từ cú đạp lên người Đông Phương Thường Thắng, bật mạnh ra sau, cùng lúc Đông Phương Thường Thắng cũng bị lực đạp bắn bật ra.Liền ngay sau đó ở chỗ mà 2 người vừa đứng, 1 đạo hư ảnh Hồn Thú mờ nhạt to như 1 trái núi nhỏ lao xình xịch qua.
To ngang 1 tòa nhà, 6 chân,trên lưng có 2 cái bướu gù, đầu chĩa về phía trước, trên đầu mọc ra 1 cái sừng to ngang 1 người ôm chĩa về phía trước mặt,chỉ riêng cái sừng này dài phải tới 1 mét. Trần Ngọc Lâm, dù rằng có chút kinh ngạc,cũng có thể nhận ra được đây là con Nhất Giác Trọng Tê, 1 loài tê giác phi thường khủng bố sống tại những thảo nguyên phía Tây Nam của Đấu La Đại Lục, nghe đồn loại cự tê này có độc nhất 1 cái sừng, có thể phá đá, xé cây, hủy núi, mở đường. Ngoài ra lớp da dầy phi thường của loài Nhất Giác Cự Tê này phi thường cứng rắn, có thể nói là 1 loài công thủ toàn diện. Nhược điểm duy nhất của loài này là 1 khi đã lao đến tấn công thì khó có thể rẽ ngang rẽ dọc được, nên loài này thường hay sống theo bầy để đề phòng bị các Hồn thú ăn thịt nhằm vào nhược điểm tấn công.
Kinh khủng là thế, thế nhưng, đây không phải 1 đầu Hồn thú, chỉ đơn thuần là 1 cái hư ảnh mà thôi. Phi thường mờ nhạt, hư ảo, trong suốt, thế nhưng uy lực lại cực kỳ ngưng thực, Trần Ngọc Lâm nhìn ra được, vậy mà lại chỉ là 1 cái Hồn Kỹ.
Bên trong cái kia đạo hư ảnh, 1 nữ sinh, tóc để dài ngang hông, thân người khoác 1 bộ giáp tập nặng 20 cân, chân đeo thêm 2 cục tạ chân, 2 bàn tay được trải dài 1 tầng giáp da, mu bàn tay có 2 cái sừng dài 10 phân lộ ra, ngoài ra phía trên trán còn có 1 tầng giáp trông như mũ giáp che phủ toàn bộ trán và 2 má, trên trán dài lên 1 cái sừng độc nhất dài tới 30 phân. Toàn thân cô gái này tỏa ra 1 thứ khí thế hừng hực, tựa như phi thường hưng phấn, từng bước chân đạp xuống đất là mặt đất rung nhẹ 1 cái.
Mạt Kỳ Thương, 1 vị nữ sinh được tuyển sinh theo hệ đặc biệt, võ Hồn Nhất Giác Cự Tê, Đệ Tam Hồn Kỹ, Cự Tê Lộ.
Mạt Kỳ Thương phi thường uy lực cực mạnh đệ Tam Hồn kỹ, có thể sánh ngang với 1 nửa cái Võ Hồn chân thân, tuyệt đối khó có thể tưởng tượng khi đạt đến võ hồn chân thân cảnh giới uy lực này sẽ lại là cái gì. Nhìn qua 1 cái Hồn Hoàn tím sẫm, Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, đây tuyệt đối là 1 cái vượt qua ít nhất 3 ngàn năm Hồn Hoàn, 1 Hồn kỹ phi thường cường đại.
Liền là lúc này Trần Ngọc Lâm mới để ý tới, ngoại trừ Mạt Kỳ Thương,còn có thêm 1 người nữa chạy tới đây, là người của nhóm hắn, có điểu... nói là chạy còn nói là bị húc tới đây thì hợp lý hơn.
Lê Thế Minh, có vẻ như đã hoàn toàn bất tỉnh, bị Mạt Kỳ Thương đệ giác đâm cho 1 cú vào cánh tay trái, máu chảy ồ ạt nhưng không quá thực sự nguy hiểm tánh mạng, chân chính cái thứ kinh khủng dường như là cú đạp của cô nàng, trên ngực của hắn còn in đậm 1 dấu giày dính đầy bùn đất, bị đạp 1 cú, xong mới bị đâm, hay là bị đâm hay mới bị đạp, Trần Ngọc Lâm quản cái khỉ gió, lúc này Lê Thế Minh bay vèo như 1 viên đá vào thẳng trong rừng, có thể nghe rõ bộp 1 tiếng.
Cùng lúc này đâm hụt 2 người, Mạt Kỳ Thương quay người lại, mỉm cười nhìn Trần Ngọc Lâm, liền lúc này Hồn kỹ đệ tam vụt tắt, đạo kia hư ảnh cự tê cũng mờ nhạt dần và nổ tung, 1 luồng khí thổi dạt qua người Trần Ngọc Lâm đã cố định lại trên mặt đất, còn Đông Phương Thường Thắng bị hắn đạp 1 cú giờ vẫn nằm lăn trên mặt đất.
- Oanh Vũ, còn tính chơi đến chừng nào nữa!?
Mạt Kỳ Thương, tuyệt đối không có bất cứ 1 tí tẹo nữ tính nào với 1 cái áo khoác vắt hờ bên ngoài thân, 1 cái giáp ngực, 2 tạ tay và 2 tạ chân, nhìn thấy Trần Ngọc Lâm cũng thấy ám ảnh, hét lên với 1 nam sinh ở bên ngoài khoảng cách 3 người, lúc này đang độc chiến Lê Văn Tư Khang, tuy rằng tên này chỉ là 1 cái Đại Hồn sư Cường Công Hệ, trong khi đó Lê Văn Tư Khang là 1 cái Hồn Tôn Cường Công hệ nhưng lại bị Oanh Vũ áp chế, thậm chí có chút chiếm thượng phong.
Thứ nhất là trên đùi Lê Văn Tư Khang có 1 vết thương trông giống như bị xé mở đi ra, thứ 2, là tốc độ phản ứng của Oanh Vũ thập phần nhanh nhẹn.
Lê văn Tư Khang triền đấu nãy giờ, thế nhưng khó có thể oanh trúng 1 đòn nào,ngược lại mỗi lần tấn công là phải nhận thêm 1 lần công kích. 2 bàn tay Oanh Vũ vậy mà biến thành 1 đôi đao, nhìn qua trông giống như 1 cái đao của con Đường Lang, tức con Bọ Ngựa, thế nhưng song đao này dày đặc vẩy đen, còn lưỡi đao tỏa lên 1 màu sáng trắng.
Đôi song đao, kết hợp với thân hình gày gò ốm yếu nhưng toàn thân dư thừa lực lượng đó quả là tuyệt phối, hẳn là theo xu hướng Tốc Đao.
Ngoài ra lúc này, đệ nhất Hồn Hoàn của hắn luôn trong trạng thái sáng, tức là luôn được sử dụng, Trần Ngọc Lâm chỉ nhìn qua thì không thể nhận ra đó là dạng Hồn kĩ gì, có lẽ là 1 loại cường hóa Hồn kĩ, có thể tăng tốc, có thể là tăng cường độ sắc bén, hoặc..
Oanh Vũ vung thêm 1 cú chém, Lê Văn Tư Khang mặc dù hoàn toàn ở đủ xa để không cần né đòn đó, nhưng hắn vẫn vươn người sang 1 bên né tránh, cùng lúc đó Trần Ngọc Lâm nhìn thấy từ trong lưỡi đao của hắn lóe lên 1 ánh sáng, sau đó Lê Văn Tư Khang nghiến răng 1 cái, chỉ thấy phần vai hắn bật máu dù rằng rõ ràng lưỡi không chạm đến hắn.
Tăng tầm đánh!? 1 Lưỡi đao tàng hình!? hoặc là tăng tốc độ, đạt đến cái ngưỡng mà Trần Ngọc Lâm không nhìn ra.
Oanh Vũ vừa ra 1 chiêu thành công, đương nhiên trông Lê Văn Tư Khang lúc này đã đủ thảm, nghe thấy Mạt Kỳ Thương hét lớn với hắn, Hồn Hoàn đệ nhị của hắn sáng rực ra,lập tức toàn thân Oanh Vũ rung rung sáng lên 1 hồi, thế rồi Oanh Vũ, trong 1 cử động mà Trần Ngọc Lâm nghĩ là ngu xuẩn, thế mà bỏ qua Lê Văn Tư Khang, chạy về phía Nguyễn Hữu Thanh Nhi cùng với Nhạc Bật Thế Linh đang chiến đấu cùng với 2 Đại hồn sư khác.
Thế nhưng Lê Văn Tư Khang lúc này đương tính đuổi theo, chợt chớp chớp mắt nhìn lại, kì quái, hắn rõ ràng ngoài Oanh Vũ vừa mới chạy đi còn có 1 đạo thân ảnh rất nhạt nữa, chỉ hiện lên lúc bụi vung lên.
Không lẽ là ảo giác!?