Chương 35: Trận chiến đầu tiên (3):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 35: Trận chiến đầu tiên (3):

Xoẹt... xoẹt...Keng..
Trần Ngọc Lâm đỡ lấy 1 đòn kiếm từ Lương Thế Minh, né 1 thương khác, mặt tràn đầy kinh ngạc khi được chứng kiến 1 cái Hồn Kĩ quá mức cường đại như vậy.
Lương Thế Minh, 2 tay bốc lên hỏa diễm, một tay cầm 1 cái dài tới nửa mét lưỡi đao, phi thường sắc bén, tay kia sử dụng 1 cái cự đại cự thuẫn, nhìn qua là biết nó vốn là 1 cái Phòng Ngự Hồn Đạo Khí. Thế nhưng điểm đáng chú ý chính là 1 cánh tay tím sẫm kéo dài từ vai trái của hắn, độ dài của cánh tay này dài hơn hẳn các cánh tay khác, và bốc lên lửa màu tím, khó có thể nói rằng nó là Võ Hồn của Lương Thế Minh hay là Hồn kĩ của hắn, bởi vì nãy giờ Hồn Hoàn Đệ Nhất của hắn liên tục sáng lên, còn cái đệ nhị Hồn Hoàn còn lại thì nãy giờ không có xài. Đồng thời Trần Ngọc Lâm khá là khẳng định cánh tay này có 1 cỗ ý thức riêng, bởi vì khi Trần Ngọc Lâm điều khiển Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương bắn về đằng sau lưng Lương Thế Minh thì đột nhiên có 1 cái con mắt trắng bệch mở ra trên mu cánh tay kia, vậy mà lại có thể bắt được toàn bộ. Nếu nó hoạt động theo ý thức Lương Thế Minh thì thần thức hắn phải phi thường cường đại, và cả kĩ thuật không chế nữa.
Lúc này thì cánh tay thứ 3 tím sẫm của hắn đang sử dụng 1 cái trường thương, dài đến hơn 2 mét, so về tầm đánh với Lưu Ly kiếm vốn chỉ dài 1 mét 2 thì vượt trội hơn hẳn. Lương Thế Minh dường như phi thường biết rõ lợi thế của bản thân, lao thẳng về phía Trần Ngọc Lâm.
Trần Ngọc Lâm đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên, ngay sau đó là đệ nhị Hồn Hoàn.
- Thiên Vũ Tù Lung, Bạo Nộ chi Vũ.
Lập tức ngay xung quanh người Lương Thế Minh sáng lên hàng chục điểm sáng, từ những điểm sáng đó xuất hiện vô số cái lông vũ, từng cái đều có màu lóng lánh như bạc, thế nhưng trong màn đêm này chỉ hiện ra 1 cỗ mờ ảo dưới ánh sáng của Hồn Hoàn.
- Bạo.
Trần Ngọc Lâm bóp tay 1 cái, không cần ném hoa hồng như thường lệ, vậy mà lại để cho vô số lông vũ lập tức nổ tung,tỏa ra 1 làn khói nhìn qua như vụn kim loại pha lẫn với kim tuyến, lấp lánh. Đột nhiên từ trong làn khói đó 1 cái trường thương được phóng thẳng ra, lao vút qua người Trần Ngọc Lâm, chỉ cách vỏn vẹn 20 phân đâm xuyên qua cái cây đằng sau.
Trần Ngọc Lâm vậy mà hoàn toàn không nhìn cái cây cùng cái trường thương đó, bởi vì hắn vẫn thấy được sắc sáng của Hồn Hoàn. Đột nhiên lúc này hắn nghe được 1 tiếng cồng chiêng vang dội, kế đó là tiếng gào của 1 con dã thú, 1 tiếng gào khiến người ta khiếp đảm cả tâm can.
Cốt Ngạc Hống, Đệ Nhất Hồn kĩ của Nguyễn Hữu Thanh Nhi, có thể rống lên 1 tiếng rống vang dội, làm trì trệ tâm linh toàn bộ những kẻ ở trong phạm vi của hắn, nhược điểm duy nhất là nó không phân biệt địch ta.
Mà kể ra, kể cả Đệ nhị Hồn kĩ của cô nàng cũng đồng dạng không phân địch ta.
1 khoảng cách 5 mét xung quanh Nguyễn Hữu Thanh Nhi bị âm ba phi thường cường đại dao động nhấc lên bụi đất kín trời, thậm chí khoảnh khắc đệ nhất Hồn kĩ của cô nàng được phát động nếu để ý kĩ sẽ thấy cả không khí cũng rung lên từng chặp. Không rõ tột cùng là do cô nàng cố ý hay vẫn là cố tình, hoặc giả là do trùng hợp mà vị trí mà Nguyễn Hữu Thanh Nhi phát động hồn kĩ vừa vặn rất khéo, có tới 3 người thuộc đội đối địch bị ảnh hưởng, cả 3 người đều theo phản xạ chụp tai lại, coi như là đã bỏ sót vài giây chiến đấu.
Nếu đây là cuộc chiến của Hồn Vương, Hồn Đế hoặc cao hơn thì vài giây là quá đủ để phân ra thắng bại, thế nhưng với Đại Hồn sư thì chưa chắc. Lê Văn Tư Khang cũng đồng dạng theo phản xạ bịt tai lại, dù rằng hắn không ở trong tầm ảnh hưởng mạnh mẽ, Nhạc Bật Thế Linh thì bị tiếng gào này làm giật mình nhảy bật ra sau, liền là Trần Ngọc Lâm cũng theo thói quen nhìn về phía Thiên Ngạc Cốt Chung 1 giây.
Nhưng chỉ vẻn vẹn 1 giây, vì với hắn thời gian còn lại là quá đủ, ngay lập tức cả Trần Ngọc Lâm, Nhạc Bật Thế Linh, và Lê Văn Tư Khang cùng động.
Lê Văn Tư Khang sau khi nhận ra bản thân không thuộc vùng ảnh hưởng, lập tức đệ tam Hồn Hoàn lóe sáng, 2 cánh tay hắn chuyển hóa thành màu huyết hồng, thế mà kéo dài ra, hắn giơ cao cánh tay lên tính đập mạnh xuống đất.
Nhạc Bật Thế Linh sau 1 khắc thất thần vì tiếng rống, lao bật về phía đối thủ bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí từng bước chân tỏa ra tiếng chớp động. Còn Trần Ngọc Lâm phản ứng nhanh hơn rất nhiều, 1 phần do hắn đứng xa nhất, nhưng cũng đồng thời đối thủ của hắn Lương Thế Minh cũng đứng xa nhất, chỉ thiếu 1 bước là ngoài tầm ảnh hưởng của Cốt Ngạc Hống rồi.
Trần Ngọc Lâm lao vọt vào Lương Thế Minh bằng tốc độ nhanh nhất giương lên Lưu Ly kiếm, lập tức Lưu Ly Kiếm rực sáng, Trần Ngọc Lâm tăng lên 100 lần trọng lực.
1 kiếm chém xuống, thế mà... lại bị chặn được. 2 tay của Lương Thế Minh vẫn còn che chắn tai, thế nhưng cánh tay thứ 3 của hắn thì lại rảnh rỗi, vậy mà lại mở ra con mắt trắng bệch kia, giơ lên đỡ lấy Lưu Ly Kiếm.
Lưu Ly Kiếm nặng 1.2 cân, tăng lên 100 lần trọng trường là 120 cân, tăng thêm lực chém xuống của Trần Ngọc Lâm cộng thêm độ sắc bén vô song, tuyệt không phải 1 cánh tay bình thường có thể đỡ nổi, thế nhưng cái cánh tay này lại đơn giản chộp lấy nó, rồi chệch tay sang 1 bên làm lệch hướng Lưu Ly Kiếm chém lệch xuống đất, lúc nó làm chệch hướng, Trần Ngọc Lâm cũng chặt phăng đi 1 phần lớn bàn tay, thế nhưng vì rằng đây là Hồn lực tạo thành nên Trần Ngọc Lâm biết chẳng mấy chốc nó sẽ hồi phục như cũ. Cùng lúc đó Hồn Hoàn đệ nhất của hắn lóe sáng, Thiên Vũ Tù Lung phát động, thế nhưng qua khóe mắt Trần Ngọc Lâm lập tức để ý thấy 1 cánh tay Lương Thế Minh đang làm động tác chém xuống chỗ hắn, đồng thời hắn thế mà thấy được con mắt trên mu bàn tay tím sẫm kia ra vẻ.. nhạo báng.
Xung quanh người Lương Thế Minh lúc này có hàng chục chiếc lông vũ, không giống lông vũ lần trước, lần này chúng lại có màu xanh lục. Lần đầu tiên Trần Ngọc Lâm sử dụng là 1 loại độc tố khiến người trúng phải có thể sinh ra ảo giác, lần này hắn trực tiếp sử dụng độc tố loại có thể khiến người dính phải hôn mê. Ưu điểm của loại này là có thể loại bỏ chiến lực của đối phương, nhược điểm là cần hít vào mới có thể tác dụng. Còn loại gây ảo giác có thể thấm qua da thịt đối phương, tiện lợi hơn nhiều.
Thế nhưng lúc này, Lương Thế Minh cũng vừa vặn hồi phục từ trong tác động từ đạo âm ba kia, 1 tay lấy khiên chắn trước ngực, 1 tay vung lên thanh đoản đao chém về phía Trần Ngọc Lâm đang vừa bị đệ tam cánh tay làm chệch đi hướng của Lưu Ly Kiếm, vô pháp phòng bị.
Trần Ngọc Lâm đệ nhị Hồn kĩ lóe sáng, lập tức Thiên Vũ Tù Lung nổ tung, khói màu xanh lục bao phủ cả người Lương Thế Minh và Trần Ngọc Lâm, thế nhưng do là người thi triển nên Trần Ngọc Lâm không thụ ảnh hưởng, còn Lương Thế Minh thì có. Vậy dù độc tố mạnh phi thường cũng cần thời gian tác động, và thời gian của loại độc tố gây mê này của Trần Ngọc Lâm theo hắn tính hiện giờ thì là 5 giây, mà lúc này thì đao của Lương Thế Minh đã gần chạm tới hắn, chỉ còn cách vài gang tay.
Trần Ngọc Lâm không hoảng không loạn, 1 cái trữ vật giới chỉ được hắn xoay sẵn mặt nhẫn xuống dưới lòng bàn tay đề phòng những trường hợp như thế này, hắn đang tính lướt ngón tay qua mặt nhẫn thì dừng lại, bởi vì..
" Kengggg..."
1 mũi thương vô tình mà tới, để lại 1 đạo vết nứt trên cái khiên mà Lương Thế Minh chắn trước ngực, đồng thời đỡ luôn cái kia thanh đao.
- Cảm ơn ta không!?
Đông Phương Thường Thắng mỉm cười nhìn Trần Ngọc Lâm hỏi.