Chương 34: Trận Chiến Đầu Tiên (2):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 34: Trận Chiến Đầu Tiên (2):

Lâm Phong phi thường có hứng thú với kế hoạch lần này.
Võ Hồn của hắn, Quỷ Xà Oa Ngưu, không phải là 1 cái quá mức cường đại võ hồn, ngược lại nếu không biết sử dụng thì sẽ gặp rắc rối lớn. Quỷ Xà Oa Ngưu là 1 con sên không lồ sống ở Tây Nam Đấu La Đại Lục, được gọi bằng tiếng địa phương là Lou Carcolh, Toàn thân nó được bao phủ bởi những xúc tu dài và một thứ chất nhờn ghê tởm. Quỷ Xà Oa Ngưu đào hang và sinh sống sâu dưới lòng đất. Chính vì thế chẳng ai có thể biết được nó sẽ bất ngờ xuất hiện ở đâu, trồi lên mặt đất, dùng những xúc tu dài ngoằng của nó để cuốn chặt lấy con mồi, khiến họ bị tê liệt bởi chất nhờn và kéo con mồi vào cái mồm rộng ngoác đầy răng của nó. Đừng nghĩ rằng nó là ốc sên nên chạy chậm, ngược lại, với chiều dài lên đến cả dặm và tốc độ di chuyển đáng kinh ngạc dưới lòng đất, chẳng sinh vật nào có thể chạy thoát khỏi nó.
Vì thế nếu sử dụng võ hồn này trên đất bằng, Lâm Phong sẽ gặp 1 số rắc rối nho nhỏ, vì thề lần này khảo hạch phi thường thích hợp chính hắn do võ hồn của hắn có thể nói là chuyên môn về mảng đào đất, đột kích và bắt giữ. Điển hình lần này cánh tay của Đông Phương Thường Thắng chính là bị hắn chộp lấy.
- Phiền thật.
Trần Ngọc Lâm nói, mắt thấy cánh tay Đông Phương Thường Thắng bị vô số xúc tu bao phủ lấy kéo xuống, hắn rút Lưu Ly kiếm ra khỏi bao, đá 1 cú cật lực cái vỏ bao kiếm về phía tấm lưới, đồng thời vung 1 kiếm về phía vô số xúc tu của Lâm Phong, thế nhưng cùng lúc này Lâm Phong bật nhảy ra khỏi mặt đất, Hồn Hoàn đệ Nhất rực sáng lên mãnh liệt.
Lập tức không chỉ có vô số xúc tu từ cánh tay của hắn, có vẻ thứ đó chỉ là 1 phần của Võ Hồn của Lâm Phong, tương tự lớp Lông vũ của Trần Ngọc Lâm vậy, trồi lên từ dưới mặt đất, từng cái xúc tu mềm dẻo trơn trượt khiến Trần Ngọc Lâm nổi da gà, hơn nữa cái xúc tu nào cũng đều bốc lên 1 thứ mùi đặc sệt tanh tưởi.
- Thiên Vũ Tù Lung.
Trần Ngọc Lâm lập tức sử dụng đệ Nhất Hồn kĩ, tạo ra 1 cái lồng bảo hộ hắn bằng vô số cơ man là lông vũ, tuyệt đối không để bất kì 1 cái nào xúc tu lọt, để cẩn thận hắn sử dụng 1 loại độc tố gây mê thần kinh thứ chắc chắn sẽ khiến những xúc tu này hỏng mất ngay khi chạm vào.Tuy rằng lớp Lông vũ trên cánh tay hắn cùng với lông vũ từ Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương cùng là có độc, nhưng Trần Ngọc Lâm, người đã có kinh nghiệm đọc qua 1 số cuốn sách giữa những Hồn sư anh dũng đại chiến xúc tu, thứ mà hắn quyết không bao giờ muốn đối mặt, đã tự thề rằng nếu bất cứ kẻ nào dám làm thế với hắn, hắn sẽ khiến kẻ đó trải nghiệm như thế nào được gọi là " Sống không bằng chết".
Lúc này thì đột nhiên Lâm Phong đệ nhị Hồn Hoàn sáng rực lên:
- Oa Xà.
Lập tức 1 căn phi thường cự đại xúc tu phá bỏ mặt đất mà ra, cái xúc to này dài phải đến cả chục mét,chiều ngang phải bằng thân người bình thường, đầu của căn cự đại xúc tu này vậy mà há mở ra, lộ ra 1 cái miệng khổng lồ toàn những răng nhọn hoắt, bên trong cái miệng này cũng có vô số những cái lưỡi dài phải tới cả mét, há mồm thẳng tiến đến Trần Ngọc Lâm mà đi, vừa nhìn qua cái thứ này Trần Ngọc Lâm thừa thông minh để hiểu rằng Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương của hắn còn kém 108 năm để xử được con này, thế là hắn ngay lập tức né sang 1 bên, đồng thời giơ lên Lưu Ly Kiếm:
- 200 lần trọng trường.
200 lần 12 cân là 2400 cân, lập tức Trần Ngọc Lâm giáng xuống căn này xúc tu 1 kích lôi đình, cái xúc tu bị chém làm đôi giãy dụa 1 lúc rồi biến thành khói trắng và biến mất.
Lâm Phong nhìn thấy cảnh đó cả kinh, hắn còn chưa biết Lưu Ly Kiếm của Trần Ngọc Lâm có thể tự động tăng trọng lực, thông thường dù là 1 khí hồn sư hệ kiếm hoặc thương cũng phải tốn 2 đến 3 chiêu để giải quyết Oa Xà đệ nhị Hồn kĩ của hắn và đó là hắn nói tới Hồn Tôn, đằng này Trần Ngọc Lâm chỉ là 1 cái Đại Hồn sư chỉ dùng có 1 kiếm, còn không phải 1 kiếm oanh lệ gì cũng không phải Hồn kỹ, chỉ đơn thuần là chém xuống.
Sau khi đã bảo vệ bản thân an toàn bằng Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương xong, nhìn thấy Đông Phương Thường Thắng vẫn đang bị kẹt bởi mấy cái xúc tu, Trần Ngọc Lâm quyết định rằng 1 tên con trai mặc đồ con gái bị xúc tu...e hèmmmmm..., dù sao thì nó cũng sẽ được cập nhật ngay và luôn vào danh sách "Những thứ khiến Trần Ngọc Lâm có xúc động tự chọc mù mắt mình ". Trong cơn kinh hoảng trước khi tự chọc mù mắt, hắn bắn 13 cái Lông Vũ về phía những cái xúc tu bao phủ lấy cánh tay và chân Đông Phương, mỗi cái lông vũ thay vì 1 sắc cầu vồng thì lần này nó lại mang màu tím nhạt, 13 chiếc lông vũ lần lượt đâm vào 7 cái xúc tu đang quấn lấy cánh tay và chân Đông Phương Thường Thắng, lập tức 7 cái xúc tu bị đâm đó co giật vài cái rồi ủ rũ ngã xuống. Đông Phương Thường Thắng giật mạnh tay 1 cái, tuy rằng vẫn còn vài chiếc xúc tu thế như hắn hoàn toàn có thể giật ra.
- Ngươi tìm chết - Đông Phương Thường Thắng nghiến răng nghiến lợi, cùng Trần Ngọc Lâm, không, cùng 9 thành 9 người trên thế giới này 1 dạng, hắn phi thường căm ghét cảm giác nhớp nháp và mấy thứ có mùi tanh tưởi. Vừa vặn, mấy cái xúc tu của Lâm Phong cũng đều có thứ này, vì vậy Đông Phương Thường Thắng nổi trận lôi đình cùng 1 cơn nổi gai ốc cũng là chuyện thường thấy.
Dẫu sao, thiên tính của nhân loại là hướng đẹp, hướng sạch, mà võ hồn Quỷ Xà Oa của Lâm Phong vừa vặn tương phản ngược lại. Thực ra về chuyện này Lâm Phong cũng rất khó chịu, hắn còn không hiểu vì sao hắn bị đám con gái xa lánh, thế nhưng nghe đồn là tại đám xúc tu của hắn, chuyện này hắn chính là vô pháp đi quản.
Bất quá cái chất nhày kia cũng mang đến cho hắn trò vui, chính là bao phủ 2 chân trong chất nhày mà chạy, dù rằng hồi mới đầu phi thường khó khăn, và như người ta vẫn nói " Bôi mỡ vào chân mà chạy ".
Đông Phương Thường Thắng giơ thẳng cây thường lên, toàn thân hắn chợt tản mát ra ba động Hồn lực phi thường lớn, cùng lúc này, đệ nhất hồn hoàn của hắn sáng lên. Lập tức Bất Diệt chi thương, vốn đặc 1 màu ánh kim ngay lập tức được thay thế bởi 1 màu xanh biếc như bầu trời, hàn khí tỏa ra dày đặc từ đầu thương, thậm chí còn thấy lấm tấm 1 vài bông tuyết vụn băng xuất hiện trên mặt đất. Nếu để ý kĩ sẽ thấy 1 số điểm trên lưỡi thương của hắn đã đóng thành băng, đồng thời toàn bộ lưỡi thương phủ 1 lớp băng mỏng tang.
Đệ Nhất Hồn kĩ, Băng Hoàng.
Đông Phương Thường Thắng bật chân lao tới chỗ của Lâm Phong, tròng mắt lóe lên vẻ bực bội, vung cây thương lên chém vào hắn. Lâm Phong bật người ra đằng sau né được đòn đó, đồng thời hắn "bôi mỡ" vào 2 chân, nhanh chân chạy ra ngoài 20 mét mới quay đầu lại, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới là Đông Phương Thường Thắng không hề rút Bất Diệt chi thương lại, ngược lại vận lực đâm sâu nó vào trong mặt đất. Lập tức mặt đất dâng lên 1 tầng sương lạnh, có thể thấy lờ mờ vài điểm lấm tấm băng sương trên mặt đất.
Không dừng lại ở đó, Đông Phương Thường Thắng ngay lập tức vận hồn lực, đồng tử hắn lóe lên khí tức âm hàn, đệ nhị Hồn Hoàn phát sáng:
- Băng Lộ.
Ngay khi Đông Phương Thường Thắng nói như vậy lập tức mặt đất xung quanh nứt toác ra, để lộ 1 quầng sáng xanh lục bảo, đồng thời lấy vị trí mà Bất Diệt chi thương làm trung tâm, lấy Lâm Phong làm đích đến, 1 tầng băng mỏng xuất hiện trên mặt đất, thế mà... phi đến chỗ hắn với tốc độ kinh hồn, tựa như ngay 1 giây trước đó tầng băng đó vẫn còn ở chỗ Đông Phương Thường Thắng, ngay 1 giây lúc sau tầng băng đó đã bao phủ quanh cả 2 chân Lâm Phong, đừng có nói là 1 Đại Hồn sư, chính là 1 Hồn tôn cũng khó lòng phản ứng kịp. Thậm chí Đông Phương Thường Thắng tin rằng với tu vi hiện nay của hắn, nếu đến đây 1 cái Hồn Vương mới có thể nhìn ra được tốc độ của nó.
Băng Lộ, là tên gọi của nó, Hồn kỹ thứ 2 của Đông Phương Thường Thắng, có thể lấy Bất Diệt chi thương làm chủ, trong 1 phạm vi nhất định có thể truyền dẫn Hàn khí, hoàn toàn đóng băng 1 mục tiêu. Đương nhiên lời mà nói nếu không phải rượt cái thằng này không được thì hắn ưa thích dùng Hồn kĩ thứ 2 một cách trực tiếp hơn.
- Lâm Phong, chạy thực nhanh, chạy tiếp đi.
Đông Phương Thường Thắng thỏa mãn nhìn cái tên đang có 2 chân bị bao phủ trong 1 lớp băng dày, hắn vẫn còn đệ tam Hồn kĩ chưa có sử dụng đây.
Nguyên vốn Đông Phương Thường Thắng và Lâm Phong học trong 2 lớp trong cùng 1 Khoa, nhưng vì đặc thù 2 vị lão sư chủ nhiệm của 2 lớp này phi thường ghét nhau nên thường hay tổ chức cái gọi là " Đấu tập " và cho học viên 2 lớp đấu nhau sống chết. Đông Phương Thường Thắng cũng có bị xếp đấu với tên này vài lần, nhưng mức độ trơn trượt của hắn lại khiến Đông Phương Thường Thắng hoàn toàn bó tay, đây là lần đầu tiên bắt được Lâm Phong mà không phải dựa và sức mạnh thuần túy.
- Thường Thắng, gần nhất ta nhớ được ngươi đệ nhị Hồn kỹ chỉ có 17 mét tả hữu, tại sao lần này ta đã ở ngoài 22 mét mà vẫn bị đệ nhị Hồn kỹ của ngươi bắt được!?
Lâm Phong mặt 1 mực khó coi, tuy rằng hắn là Đại Hồn sư cấp 27 còn Đông Phương Thường Thắng là Hồn Tôn cấp 33, thua trong 1 2 chiêu cũng không có gì gọi là đặc biệt khi Hồn lực có dấu hiệu sụt giảm, chỉ riêng cái đệ nhị Hồn kỹ Oa xà kia của hắn đã thoáng chốc tiêu hao của hắn 4 thành Hồn lực rồi, thế nhưng thông thường hắn đều có thể dây dưa với Đông Phương Thường Thắng vài phút, tách 1 Hồn tôn ra khỏi nhóm trong vài phút đủ thay đổi cục diện.
Dẫu sao nhóm hắn cũng chỉ có 1 Hồn tôn.
Đông Phương Thường Thắng nhìn qua chỗ chiến đấu bên kia, lại nhớ đến cách đây tầm 2 ngày lúc hắn và Đông Phương Thường Thắng do biết được xếp cùng 1 nhóm nên tự đi thực hành phối hợp thực chiến.
Kết quả khá tốt, chỉ là lúc Trần Ngọc Lâm nhìn qua cái cách hắn sử dụng đệ nhị Hồn kỹ, nói 1 câu:
- Ngươi thử cắm Võ Hồn xuống đất rồi sử dụng Đệ Nhị Hồn kỹ xem sao.
Đông Phương Thường Thắng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn thử, kết quá tầm tác động của Băng Lộ trực tiếp tăng lên 3 thành, từ ước chừng 17 mét tăng vọt lên 25 mét có hơn. Lúc đó hắn có nhìn qua Trần Ngọc Lâm bằng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn thắc mắc, Trần Ngọc Lâm lúc đó trả lời hắn bằng những ngôn từ hắn sẽ không bao giờ quên được:
- Sách Giáo Khoa Vật lý quyển số 2, bài 3 trang 32 có đề cập.