Chương 33: Trận chiến đầu tiên (1):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 33: Trận chiến đầu tiên (1):

Trần Ngọc Lâm đang mơ màng ngủ, đột nhiên hắn nghe được 1 tiếng hú dài dựng hắn dậy, ngay lập tức hắn mở bừng mắt ra, hắn biêt đây chính là tiếng rống của võ Hồn Bạch Viên của Lê Văn Tư Khang.
Hôm qua sau khi ăn tối xong, Đông Phương Thường Thắng cắt cử Lê Văn Tư Khang ra cảnh giới 1 đêm này. Đương nhiên với Hồn tồn mà nói đừng nói là thức 1 đêm, thức 5 6 đêm cũng không là gì.Vì rằng là đang ở giữa chốn rừng hoang sơn dã lĩnh nên tính cảnh giác của Lê Văn Tư Khang phi thường cảnh giác. Chỉ là không nghĩ tới lại có nhóm tấn công sớm như vậy. Theo luật mà nói thì trong ngày đầu tiên tuyệt đối không được tấn công nhau, thế nhưng Trần Ngọc Lâm ngó đồng hồ, đã là 12 giờ 15 phút đêm, thời khắc ngày đầu tiên đã qua lâu rồi.
Lầm bầm chút gì đó về việc trời đánh tránh giấc ngủ, Trần Ngọc Lâm bật dậy nhảy xuống giường chỉ để thấy 1 trận chiến đang lờ mờ diễn ra.
Lúc này xung quanh hiển nhiên là màn đêm dày đặc, thời tiết không trăng phi thường thích hợp cho việc phục kích. Ngoại trừ Lê Văn Tư Khang lúc này đã hiện sẵn Võ Hồn ra, toàn thân hắn cao ra thêm 2 thành, tay cũng đồng thời dài ra gấp đôi chiều dài lúc đầu, toàn thân phủ 1 lớp lông dầy và trắng, sau lưng ẩn hiện 3 cái Hồn hoàn 2 đỏ 1 tím thì còn có 4 cái thân ảnh nữa, tróng đó có 3 đại Hồn sư và 1 Hồn tôn.
- Còn 2 tên nữa đâu?
Trần Ngọc Lâm dụng hồn lực, 2 cánh tay lập tức trải dài bởi những lớp lông vũ sặc sỡ, mắt hắn chuyển sang màu xanh, hỏi Lê Văn Tư Khang, cùng lúc đó Đông Phương Thường Thắng đi ra khỏi lều, tay lăm lăm Bất Diệt Chi Thương, Nhạc Bật Thế Linh thì từ nãy giờ đã đứng cạnh Lê Văn Tư Khang trả lời hộ hắn:
- 1 tên nãy giờ ẩn vào trong rừng, không thể tìm ra hắn, còn 1 tên thì không rõ tung tích.
Trần Ngọc Lâm tặc lưỡi, quay sang nhìn thấy nhóm hắn đã tụ tập đông đủ, Đông Phương Thường Thắng vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bước ra khỏi lều, nói:
- Vừa mới chợp mắt được xong, đám này không biết như thế nào gọi là cho người ta 1 giấc ngủ yên lành à!?
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn bên trong rừng, vẫn khó có thể tìm ra được 2 người còn lại, tuy nhiên hắn có thể nhận ra 4 đạo thân ảnh lờ mờ trong rừng kia đã bắt đầu động. Tuy rằng Đông Phương Thường Thắng phàn nàn như vậy nhưng kì thực Đại Hồn sư, đặc biệt là Hồn Tôn đều không cần ngủ trong dăm ba ngày mà vẫn có thể hoạt động tốt, dẫu sao ở đây không có người thường, chỉ có 1 đám Hồn sư.
Trần Ngọc Lâm đưa tay vào trong túi, lấy ra 1 nắm mười mấy hai mươi cái hạt nhỏ, đồng thời hắn tại thu lều trại về trong trữ vật giới chỉ để đỡ vướng chỗ.
- Bịt mũi vào - Trần Ngọc Lâm nói, đồng thời hất 1 cái thật mạnh hất văng toàn bộ những cái hạt kia ra. Mười mấy hạt nhỏ mỗi hạt to ngang với 1 viên bi, bị văng vào trong rừng và nổ tung ngay sau đó, tỏa ra 1 làn khói đỏ mỏng tang trong không trung.
- Khục.. khục... cái của khỉ.. khục....khục..
Đột nhiên trong rừng vang lên 1 tiếng ho sù sụ, điều kinh sợ là tiếng ho này lại đến từ đằng sau họ, hiển nhiên là tại toan tính đánh lén, Đông Phương Thường Thắng lập tức giơ thương cảnh giác đằng sau.
- Vị đạo này!? Bột ớt ma địa ngục xuất xứ Tây Nam Vực!? - Mấy đạo thân ảnh đã lộ diện từ trước lập tức nhận thấy đã bại lộ, vòng ra 2 phía bao vây lấy họ, đồng thời sử dụng Hồn lực bịt kín ngũ quan hiển nhiên để phòng tránh việc bị hít phải cái khí đỏ kia.1 người trong số họ lấy ngón tay thử chạm vào làn sương đỏ kia, đưa lên mũi ngửi thử liền suýt bị sặc chết.
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, không nghĩ thế mà cũng có người nhận ra được. Tầm nửa tháng trước hắn có đặt hàng 1 đơn hàng gồm 32 lọ Bột ớt ma Đại Ngục, được đồn đại là đệ nhất gia vị cay, giá cả cũng phải chăng. Trong lúc hứng chí khi nghe tin về đợt khảo hạch này bất chợt hắn đột nhiên muốn chế biến bột ớt ma thành 1 loại bom mà khi nổ sẽ lan tỏa bột ớt ra xung quanh, quá trình thiêt kế cũng đơn giản, vài loại dung dịch gây nổ, 1 đống bột ớt.
Bất quá chiêu này hẳn là vô pháp sử dụng lần nữa, Hồn sư từ Đại Hồn sư là đã có thể phong bế ngũ quan lại không để cho cái mùi vị này lọt vào trong miệng lưỡi nên cái thứ này cùng lắm chỉ có tác dụng bất ngờ hoặc làm sao nhãng địch nhân. Dẫu sao lần này hắn là có chút thành tựu, dù gì hắn cũng đã phát hiện ra được 1 tên trong số kể địch đang ẩn núp.
- Phong Vũ Nộ Nguyệt Thướng - Trần Ngọc Lâm sử dụng Đệ Nhất Hồn kĩ của hắn, lập tức mấy chục cây Châm Vũ xuất hiện trong hư vô bay về phía người vừa xuất hiện, Trần Ngọc Lâm đánh mắt sang Nguyễn Hữu Thanh Nhi, cô nàng lập tức hiểu ý, tuy rằng quen nhau chưa được quá 1 ngày, càng là chưa phối hợp nhau lần nào nhưng ai ở đây cũng đều là thiên tài, muốn hiểu được 1 đạo ánh mắt không phải là chuyện quá khó khăn. Lập tức từ đằng sau Nguyễn Hữu Thanh Nhi nhô lên 2 cái hồn hoàn màu vàng, đệ nhị hồn hoàn của nàng sáng lên.
- Nhạc Vọng Võng Âm.
Lập tức từ trên đầu nàng trồi lên 1 cái chuông khổng lồ, nhưng mà cái chuông này lại tựa hồ như được làm từ xương cốt vậy, phần đỉnh chuông là 1 cái đầu lâu của 1 con Cự Ngạc, 1 phần đã vỡ nát. Phần thân chương tựa như được rèn kín từ vô số xương sườn, sống chuông được làm từ xương cột sống. Toàn bộ thân của cái này Cốt Chung có vô số hoa văn màu đen bao phủ, thi thoảng có thể thấy 1 số cổ ngữ không hiểu thấy. Cùng lúc cái này Cự Ngạc Cốt Chung xuất hiện, xung quanh cái này cự chung lờ mờ hiện lên hư ảnh 1 con cá sấu chỉ còn da xương, gào thét mà quấn quanh cái này cốt chung tựa như oan hồn không tan 1 dạng.
Hồn kĩ thứ 2 của nàng phát ra, Cự Ngạc Cốt chung rung lên 1 tiếng nghe giống như tiếng cồng, đống thời cái kia hư ảnh Cốt Ngạc bò nửa vòng quanh Cự Ngạc Cốt Chung, đồng thời hướng về phía tên địch nhân đã lộ diện kia, rống lên 1 tiếng
- Grầmmmmmmmmmmmmmmmmmm...
Lập tức 1 luồng âm ba vang dội bay thẳng về phía người kia, người đang ẩn mặt đó thấy tình thế không ổn, lắc mình 1 cái lộ ra 2 cái Hồn Hoàn, 1 vàng, cái hồn hoàn thứ 2 thình lình là 1 cái Hồn Hoàn màu tím, Thiên niên Hồn Hoàn, qua đó Trần Ngọc Lâm tương đối khẳng định thằng này chắc chắn là 1 cái con em thế gia, thông thường sẽ không ai đi lựa chọn đệ nhị Hồn Hoàn là 1 cái Thiên Niên Hồn Hoàn do cơ thể tuyệt đối khó có thể chịu đựng nổi trừ phi được rèn luyện từ bé, hoặc được bồi dưỡng thiên tài địa bảo.
Cùng lúc Hồn Hoàn của người này xuất hiện, thình lình từ trên lưng hắn mọc ra 12 đạo bóng đen, trong đó có 9 đạo bóng đen vừa nhô ra lập tức phát lực đập mạnh vào mặt đất xung quanh, bật người hắn ra sau vừa vặn né khỏi luồng âm ba như bão táp của Nguyễn Hữu Thanh Nhi.
- Né rất tốt, để xem ngươi né chiêu này như thế nào!?
Trần Ngọc Lâm tuy rằng nhìn qua hương trước mặt nhưng kì thật vẫn luôn để ý phía sau, ngay lập tức lệnh cho vô số Châm Vũ sáng lấp lánh xé gió mà tới, bắn về hướng của người kia,bao tỏa hầu như mọi góc độ của hắn.
Cùng lúc này, hồn kĩ thứ 2 của người kia sáng lên rực rỡ, 1 tấm lưới khổng lồ đằng không phóng ra, hàng chục chiếc Châm Vũ mà Trần Ngọc Lâm bắn ra bị kéo về hướng chiếc lưới này tựa như bản thân nó có 1 loại từ trường nào đó, đồng thời chiếc lưới phá gió mà đi, hướng thẳng về phía nhóm Trần Ngọc Lâm.
- Bạo.
Trần Ngọc Lâm quay người về sau, vứt ra 1 bông hoa hồng, bông hoa hồng chạm phải cái lưới, lập tức Hồn kĩ đệ nhị của Trần Ngọc Lâm phát động, Bạo Nộ chi Vũ, cái lưới lập tức bị vô số Châm Vũ nổ từ trong ra, mất đà bay rơi xuống đất đánh bộp 1 cái.
Thế nhưng không chỉ dừng lại ở đó, ngay kế sau đó là 1 cái lưới khác nữa, xé gió mà bay về hướng này.Trần Ngọc Lâm nhìn qua cái lưới, cảm thấy thập phần quen thuộc, chợt cảm thấy nó phi thường giống lưới của Quỷ Diện Ma Chu mà hắn từng đấu trong Đấu Thú Linh Đài.
Đông Phương Thường Thắng lạnh lẽo quét mũi thương ra sau, lúc đó đột nhiên 1 cánh tay thò lên từ dưới mặt đất, bắt lấy cánh tay hắn, cùng lúc đó vô số xúc tu nhớp nháp quấn quanh cánh tay hắn.