Chương 32: Đệ Nhất Khảo Hạch: Chiến đấu đầu tiên (2):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 32: Đệ Nhất Khảo Hạch: Chiến đấu đầu tiên (2):

Cả nhóm đi phải tới 3 giờ đồng hồ mới tìm ra được 1 chỗ có thể cắm trại hợp ý, dựng lều ngay tại đó. Đông Phương Thường Thắng vẫn còn cằn nhằn về việc bị đẩy cho chức nhóm trưởng, còn Trần Ngọc Lâm không thèm để ý tới hắn mà đi dựng lều.
- Ồ, hóa ra cái này dựng được này.
Trần Ngọc Lâm thốt lên, hắn không tin tà thử dựng cái thứ hôm qua hắn đi Tụ Bảo quầy mua, tên gọi "Lều cắm trại tiện nghi gia đình", giá 99 Kim hồn tệ, tặng miễn phí 1 camera hành trình hiện không dùng nổi và 1 thanh Hoàng Kim Long Thương mô hình chỉ đủ làm xước tay 1 thằng nhóc nghịch ngợm, bất quá lại thắng sự tiện nghi.
Trải rộng ra hóa ra cái lều này cũng to ra phết, chiếm tới 1 khoảng không gian rộng gần 20 mét vuông, thế nhưng bên trong lại rộng tới hơn 400 mét vuông gấp 20 lần so với diện tích bề ngoài. Cả thẩy cái lều này có 12 cái phòng, mỗi phòng đều có 1 nhà vệ sinh riêng và 1 nhà tắm riêng, trong nhà tắm còn tích hợp chế độ cho phép mở ra 1 bể tắm nước nóng riêng nữa. 1 cái phòng rộng phải tới 16 mét vuông, tính với phòng 1 người là khá rộng rồi. Ngoài ra còn có 1 khu tập thể thao, đánh bóng bàn bóng chuyền vân vân các loại, còn có 1 khu bể bơi nhỏ trong nhà nữa.
Chính giữa lều là sảnh tập trung, có 1 đài phun nước rõ to ở đó, Trần Ngọc Lâm bấm 1 cái nút liền có nước phun ra. Ngoài ra còn thừa ra 1 cái khu vực dùng để nấu ăn, tuy đủ 1 số dụng cụ cơ bản nhưng Trần Ngọc Lâm vẫn bổ sung thêm 1 đống món cho đầy đủ.
- Thoải mái thật, cái này ngươi mua bao nhiêu đó Trần Ngọc Lâm!?
Nhạc Bật Thế Linh nhoài lên 1 trong mấy cái ghế sofa giữa phòng tập trung, thoải mái vươn vai gác chân, hỏi. Trần Ngọc Lâm kiểm tra hết 1 lượt đồ đạc rồi đáp:
- Khá rẻ, 99 Kim tệ, tặng kèm cái kia - Vừa nói hắn vừa chỉ vào thanh Hoàng Kim Long Thương mô hình treo trên tường.
Lê Thế Minh méo miệng, 99 kim tệ!? Tên này thực là đại tài phú a, chắc chắn là phú nhị đại. Đông Phương Thường Thắng vẫn còn đang bận kiểm tra phòng của hắn nên không biết suy nghĩ Lê Thế Minh chứ không hắn sẽ đập cuốn Đại Mạc Thương Pháp vào mặt Lê Thế Minh và nói cuốn này trị giá 4 vạn Kim hồn tệ.
Trần Ngọc Lâm thử bật các trận pháp các loại lên, nhận thấy trừ mấy cái cơ bản như hệ thống điện đóm khí gas các loại thì không bật nổi cái nào. Hiển nhiên không phải do vấn đề là cái lều mà là do Học Viện không cho sử dụng các loại trận pháp kiểu đó trong này. Không thành vấn đề, để giải quyết chuyện này chỉ việc cử người ra canh gác thôi. Ngày 1 tới Ngày 7, hiển nhiên mỗi ngày 1 người.
Lui vài bước lời nói, nếu vấn đề là của cái lều, hạn bảo hành vẫn còn đó a.
Trần Ngọc Lâm loay hoay 1 hồi cũng xong, vừa vặn thấy Đông Phương Thường Thắng tiến vào nhà bếp làm đồ ăn cũng thấy không quá ổn thỏa đi theo. Trước đây có 1 lần Đông Phương Thường Thắng tự tay làm cháo cho hắn, lúc bưng ra trông rất xinh xắn, tô cháo trắng trắng xinh xinh mùi thơm ngây ngất có 1 cọng rau thơm trang điểm phía trên, nhưng lúc ăn vào... ừm, thực ra Trần Ngọc Lâm cũng không nhớ chính xác "mùi" và "vị" của món kia như thế nào, chỉ nhớ kí ức của hắn về phần đồ ăn của Đông Phương Thường Thắng dừng lại ở phần hắn xúc thìa cháo kia cho lên miệng, ngay kế đó là hắn ngủ trưa dậy. Tựa hồ như toàn bộ kí ức về bát cháo đó đã bị xóa đi 1 dạng, toàn bộ là 1 màu đen thui, dù cho có cố mấy đi nữa hắn cũng không tài nào nhớ nổi, chỉ biết sau đó Đông Phương Thường Thắng dừng hẳn việc nấu ăn.
Trần Ngọc Lâm có 2 giải thiết, 1 là hắn bị ai đó sưu hồn xóa kí ức, nhưng do trong Linh hồn ấn ký của hắn tồn tại Bách thú đảo ấn ký, dù là Phong Hào Đấu La muốn xóa kí ức hắn đi cũng chỉ có thể lấy mạng bù vào, hơn nữa không ai sẽ đi xóa kí ức về 1 bát cháo, nên hắn nghiêng về giải thiết thứ 2, đó là vì rằng phần này kí ức quá mức kinh khủng nên não bô hắn tự lựa chọn xóa đi để đề phòng hắn phát điên.
- Thế hôm nay chúng ta làm món gì vậy!? - Trần Ngọc Lâm dè chừng, lần này hắn quyết tâm phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra trong đoạn kí ức bị mất kia.
- Mì. - Đông Phương Thường Thắng phi thường tự tin, nói, đồng thời lôi 1 đống những thứ hổ lốn trong trữ vật giới chỉ ra. Tính ra nhóm 6 người thì chỉ có 3 người mang đồ tươi là 2 người bọn hắn và Nguyễn Hữu Thanh Nhi, Lê Văn Tư Khang theo chủ nghĩa lương thực thực phẩm ngon bổ rẻ, để được lâu nói cách khác là lương khô 1 thứ vừa cứng vừa khô lại vô vị, nhai thì không có cảm xúc gì hết, Lê Thế Minh mang theo 1 đống đồ ăn liền như mì gói, còn Nhạc Bật Thế Nhi thì chuẩn bị toàn kẹo là kẹo.
Trần Ngọc Lâm 1 mắt chuẩn bị nồi, 1 mắt thì theo dõi đống đồ mà Đông Phương Thường Thắng chuẩn bị, lúc này Đông Phương Thường Thắng đang chuẩn bị đồ đạc. Đột nhiên Trần Ngọc Lâm liếc qua 1 thứ, trái tim hắn nhảy cẫng ra, vớ lấy thứ đó hỏi:
- Đây là cái gì!?
Đông Phương Thường Thắng nhìn qua không chút do dự đáp: - Khoai tây.
Trần Ngọc Lâm lắc đầu: - Không, đây là Khoai tây độc, khoai tây này có mủ vàng, chứng tỏ độc tố hạng 2, nếu xử lý không tốt là ta cũng sẽ bị độc cho choáng váng mấy ngày liền.
Kế đó hắn thọc ra 2 thứ trong đống đồ của Đông Phương Thường Thắng:
- Và cái gì đây!? Sầu riêng!? Ai lại đi nấu sầu riêng với mì!? - Trần Ngọc Lâm gần như méo miệng giơ tay kia lên ngửi thứ đó 1 cái: - Cá nóc 10 năm độc hệ Hồn thú, ngươi mua ở đâu thế độc còn không thèm lọc cho kĩ.? Khoan, cái này là độc ngấm vào thịt rồi chứ chưa kĩ cái con khỉ mốc.
Kế đó hắn chợt nhìn thấy 1 thứ trong đống đồ kia, khó tin 1 cách kinh hoàng:
- Tuyệt vời, hải sản tôm cua kết hợp với cam, ngươi tính dùng thạch tín ngộ độc chết hết mọi người ở đây à.!?
Trần Ngọc Lâm nhìn Đông Phương Thường Thắng, hỏi:
- Ngươi là chuyên gia pha chế độc dược à!? Nói, 2 tuần trước tột cùng ngươi đã cho gì vào bát cháo của ta, và chuyện gì đã xảy ra với ta sau khi ăn cháo của ngươi.!?

Đông Phương Thường Thắng sau đó bị Trần Ngọc Lâm hất cẳng ra ngoài, ấm ức đi ra úp mặt vào gối, liền để cả lũ còn lại tò mò 1 trận
Trần Ngọc Lâm vẫn chưa mò ra được lý do mình mất sạch kí ức, quyết không nói gì về vụ đó nữa, thứ gì đã là lịch sử thì hãy để cho nó chìm vào trong lịch sử, túa mồ hôi nhìn đống nguyên liệu đang chất đống, thở dài lấy cái tạp dề đeo vào người, tự thề từ nay về sau không 1 lần nào nữa để Đông Phương Thường Thắng có cơ hội hạ độc mình.

Chưa đến nửa tiếng sau Trần Ngọc Lâm bưng ra 6 bát mì bốc khói ngun ngút. Nhạc Bật Thế Linh ngửi mùi thốt lên:
- Thơm thật, không nghĩ ngươi nấu ăn thật tốt!?
Trần Ngọc Lâm tự hào nói 1 câu " Đó là tự nhiên ", thầm nghĩ ta đương nhiên phải tự thân vận động nấu ăn, nếu không sẽ thực đói chết. Đồng thời hắn cũng đặt xuống 7 8 đĩa thức ăn lên bàn là đồ ăn kèm, có thịt xông khói, có cá rán phi lê, lại có thịt nướng nguyên tảng cắt xếp theo hình bông hoa bốc khói nghi ngút. Lê Văn Tư Khang ngước lên hỏi Trần Ngọc Lâm:
- Ngươi là mẫu hình nam nhân nội trợ đấy à!?
-.....? Cái gì gọi là nam nhân nội trợ!?
Nguyễn Hữu Thanh Nhi nếm thử 1 miếng đồ mà Trần Ngọc Lâm kêu là nướng phi lê, vừa nếm thử mắt liền sáng lên, nói với Trần Ngọc Lâm:
- Về làm đầu bếp cho ta đi Ngọc Lâm, đảm bảo ngươi muốn gì ta cho nấy.
Trần Ngọc Lâm đang lọ mọ với mớ đồ uống, nghe thấy câu này tí thì làm đổ hết ra đất, may mà đỡ lại được, nói:
- Thôi khỏi, cho ta xin. Đồ uống đây, chúc ngon miệng.
Cả nhóm vừa ăn uống vừa tán chuyện, Đông Phương Thường Thắng hỏi Trần Ngọc Lâm:
- Ngươi học nấu ăn ở đâu thế!? Ăn cũng không quá kém mấy cái nhà hàng ở Học Viện đâu, hơn nữa nguyên liệu lại là nguyên liệu bình thường, cũng không phải cao cấp gì nữa chứ!?
Trần Ngọc Lâm gắp lấy 1 miếng cá nóc mà Đông Phương Thường Thắng mua, miếng này hắn phải trầy trật lắm mới tách hết độc tố ra nổi, chẳng hiểu hắn mua hàng ở đâu mà chất lượng không ra 1 cái thể thống gì nữa, không chỉ dính độc mà độc còn thấm sâu vào bên trong thịt, lý do duy nhất mà hắn sử dụng thịt này là do đã lâu hắn chưa ăn cá nóc, sắp quên cả vị rồi:
- Hồi còn ở trên đảo ta có học qua Trù Nghệ, đương nhiên trình độ cũng không nên quá kém đi. Hơn nữa còn có gia vị tẩm ướp đây.
Vừa nói hắn vừa lắc lắc mấy cái lọ vàng vàng long lanh ánh kim quang, nhớ lại hồi ở trên Bách Thú đảo, lũ Hồn thú mấy chục vạn năm tuổi kia ngồi ngáp không khí sống qua ngày, ngàn năm mấy ngàn năm mới cần ăn uống 1 lần nên ăn ké bọn hắn tuyệt đối không khả thi, hắn thì không ăn 3 ngày là nằm liệt ra giường rồi nên phải tự lết đi học trù nghệ, ban đầu nấu dở tệ, xong sau mười mấy năm cuối cùng cũng có chút thành tựu. Còn có hắn có trộm lấy 1 ít "hàng" từ trong kho của lão già dạy hắn trù nghệ nữa, tuy rằng số hắn trộm chỉ là 1 cọng lông trên 9 con trâu nhưng Trần Ngọc Lâm có cảm giác ngần đó đã đủ để hắn dùng tới 10 năm rồi, hơn nữa đống gia vị kia thực sự đều là hàng phi thường cao cấp, gia vị ở đây tuyệt đối không tài nào sánh nổi.