Chương 31: Đệ Nhất Khảo Hạch: Chiến đấu đầu tiên (1):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 31: Đệ Nhất Khảo Hạch: Chiến đấu đầu tiên (1):

Sau khi Trần Ngọc Lâm kinh hoàng ngăn cản Đông Phương Thường Thắng khai báo số đo 3 vòng, thì rốt cuộc khảo hạch lần thứ nhất đã bắt đầu.
- Được rồi, mọi người ổn định chỗ ngồi đi, rút vũ khí của mình về đi cái nhóm kia.
1 vị lão sư lên trên sàn, Trần Ngọc Lâm nhận ra vị này, Nhạc Đông lão sư, 1 vị Hồn Đấu La, có vẻ lần khảo thí này sẽ do vị này cai quản.
- Rồi, ta không có nhiều lời lắm, luật lệ cuộc thi mọi người hẳn đã biết rõ rồi đúng không!? Tốt, nếu ai chưa rõ thì có thể xem lại trên Lệnh bài thân phận hoặc Lệnh bài liên lạc, ngoài ra còn có 1 luật nhỏ là ngày đầu tiên không được đánh nhau. Ừm, thế là hết rồi, giờ thì chúng ta hiện tại có gần 2000 học viên, tính ra 6 người 1 nhóm vậy là 312 nhóm, cũng may là chia hết cho 4. Rồi, thế là từ nhóm số 1 cho đến nhóm số 78, sẽ đi vào qua cổng thứ nhất, nhóm số 79 đến nhóm số 156 đi vào cổng thứ 2, nhóm thứ 157 đến 235 đi vào qua cổng thứ 3.Các nhóm còn lại tiến vào qua cổng thứ 4. Ở đầu mỗi cổng sẽ có 6 vị giám khảo kiểm tra hành lí của ngươi, nếu nhiều hơn 4 món đồ, theo quy định đề ra, thì sẽ phải để lại, đương nhiên sẽ không có điểm trừ gì cả. Rồi, bắt đầu di chuyển đi.
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn chỗ gọi là "Cánh cổng ", nó có hình tròn, bên trong hình tròn đó là 1 quầng không gian tối đen như mực, có vẻ là phải đi qua đó.
Nhìn thì có vẻ giống cánh cổng, bất quá Trần Ngọc Lâm đã từng đi qua cổng không gian rồi, lần này hắn không cảm thấy có chút nào giống với không gian ba động khí tức, vậy nên trong này ắt hẳn là 1 loại cổng vào 1 loại kiến trúc tương tự Hồn Linh Tháp đi.?
Trần Ngọc Lâm cảm thấy chẳng bõ đi tìm hiểu, ai quan tâm!?Hơi đâu mà đi quan tâm!? Nếu phải đi tìm hiểu xem đây là gì thì hắn tìm hiểu 2 vấn đề này còn hơn. Lúc này hắn đang bận đợi đến lượt bản thân đi kiểm soát hành lí.
Ngó qua vai Đông Phương Thường Thắng, Trần Ngọc Lâm thấy có vài nhóm đã bị lục tung hết đồ đạc lên, mà cứ mỗi lần 1 vị giám khảo lục tung đồ đạc lại là rút ra được 1 cái không gian giới chỉ, có vẻ có nhiều người hiểu được điều kiện thi đấu, chỉ là... khả năng giấu diếm phi thường giới hạn. Có người còn ra bộ giấu trong túi quần nữa chứ, nghĩ cái gì thế!?
Hắn hoàn toàn hiểu, học viện ra luật như thế này chính là tại khiến cho Học Viên phát huy khả năng của chính mình, giấu diếm đồ đạc cũng là 1 loại khả năng a.
Mỗi nhóm chỉ tốn có hơn 1 phút, vậy là sau chừng 20 phút đợi chờ cuối cùng cũng tới nhóm của Trần Ngọc Lâm.
- Ừm, 1 cái này.
Vị kia giám khảo lấy từ trong túi áo Trần Ngọc Lâm ra 1 cái trữ vật giới chỉ, vừa chạm vào liên thấy tay tê rần rõ ràng là có độc, hắn trừng Trần Ngọc Lâm 1 cái rồi lại lục chỗ khác.
Bên kia Lê Thế Minh và mấy người khác cũng bị lục tung đồ đạc lên, Lê Văn Tư Khang còn có 4 cái trữ vật giới chỉ bị moi ra nữa. Đông Phương Thường Thắng thì từ đầu không bị moi ra cái nào, khả năng giấu đồ thật đáng kinh ngạc.
Lê Thế Minh thì bị mất 2 cái trữ vật giới chỉ, không biết còn cái nào không.!?
- Thật đáng kinh ngạc.
Vị kia giám khảo lôi đồ cho Trần Ngọc Lâm sau khi lấy ra cái trữ vật giới chỉ thứ 42 đã thấy kinh ngạc rồi, hơn nữa cái nào cũng có không độc thì điện, không điện thì thuốc nổ, không thuốc nổ thì Hồn Đạo Khí đột kích, đương nhiên ngần này chỉ tạo ra vài vấn đề nhỏ cho hắn, nhưng có lần hắn kinh ngạc khi thấy cái nhẫn thứ 32 và cái nhẫn thứ 16 cùng tìm thấy được ở 1 chỗ, 1 lúc sau còn tìm được thêm 1 cái khác nữa. Lúc này trữ vật giới chỉ của Trần Ngọc Lâm đã được chất đống thành 1 tòa núi nhỏ.
- Tên này quả là kỳ hoa.
1 vị giám khảo khác cười cười với Trần Ngọc Lâm, ra hiệu cho hắn đi qua, rõ ràng đã không thể tìm ra bất kỳ cái gì trữ vật giới chỉ khác nữa, số trữ vật giới chỉ mà hắn moi ra từ Trần Ngọc Lâm cũng đạt tới 49 cái nhiều.
Số đẹp a.
Đương nhiên giám khảo tối thiểu là Hồn Vương, thân là Hồn Vương sao có thể để học viên Đại Hồn sư giấu đồ mà không tìm ra!? Chỉ là họ tại nếu học viên giấu đồ sử dụng kỹ thuật được đánh giá tốt sẽ có thể mang đồ vào thôi. Dẫu sao như đã nói, giấu đồ cũng là 1 loại kỹ thuật.
Bước vào cánh cổng, Trần Ngọc Lâm.. tí thì ngã. Hóa ra chỗ mà hắn đang đứng lại là 1 vách đá cheo leo, phía dưới 1 chục mét mới có chỗ đứng. Rủa thầm thằng dở nào thiết kế ra cái chỗ này, hắn lấy lại thăng bằng rồi trèo ra chỗ khác, ngồi đợi lũ còn lại.
- Các ngươi lâu thật là lâu.
Lúc Đông Phương Thường Thắng cùng Lê Văn Tư Khang đi đến nơi, Trần Ngọc Lâm đang cầm nắm Lưu Ly Kiếm, hắn truyền Hồn lực vào Lưu Ly Kiếm, lắc mạnh 1 cái, từ trong Lưu Ly Kiếm rơi ra 3 cái trữ vật giới chỉ, Trần Ngọc Lâm đeo vào tay, nói với 2 người vừa tới.
- Tại sao ngươi moi ra được 49 cái trữ vật giới chỉ mà lại nhanh hơn bọn ta nhỉ!? - Lê Văn Tư Khang thắc mắc, 1 tay chọc vào trong cánh tay máu văng cả ra, moi ra 1 cái trữ vật giới chỉ. Hắn nhanh chóng vận Hồn Lực hồi phục vết thương. Theo đánh giá của Trần Ngọc Lâm thì cách này phi thường kinh dị, bất quá thật sự, thú võ hồn chính là có lực khôi phục mạnh, điều này thì hắn không phủ nhận.
Nhưng vẫn kinh.
Đông Phương Thường Thắng thì bằng cách nào đó tựa như chộp được 1 cái trữ vật giới chỉ từ trong hư không 1 dạng, đồng dạng có cùng câu hỏi.
- À, ta để mấy cái đó để họ dễ tìm ra thôi mà,chân chính trữ vật là cái này Lưu Ly Kiếm cơ.
Trần Ngọc Lâm quơ quơ kiếm mỉm cười, Lưu Ly Kiếm của hắn thực có tác dụng trữ vật, nhưng không gian thập phần nhỏ bé, chỉ to bằng cái chuôi kiếm, ngược lại có thể để vào trong đó trữ vật giới chỉ, hơn nữa tuyệt đối an toàn không bị phát hiện.
Còn có 1 tin tốt khác: Hắn đã thử sử dụng Lưu Ly kiếm và phát hiện ra hắn vẫn có thể sử dụng trận pháp gia tăng trọng lực ở đây, có lẽ do cấu tạo của Lưu Ly kiếm có quá nhiều điểm khác biệt so với Hồn Đạo Khí.
Sau cùng Lê Thế Minh, Nhạc Bật Thế Linh, và Nguyễn Hữu Thanh Nhi cùng đi ra, cả 3 vẫn còn giữ được mấy cái trữ vật giới chỉ của mình, chỉ trừ Lê Thế Minh bị thu mất 2 cái còn Nhạc Bật Thế Linh bị thu mất 1 cái.
Dẫu sao mà nói, số người bị thu hết sạch trữ vật giới chỉ mang vào đây có khi không vượt quá 1 thành.
- Thế chúng ta không thể sử dụng Hồn Đạo Khí à!?
Nguyễn Hữu Thanh Nhi kiểm tra trữ vật vòng đeo tay, hỏi. Trần Ngọc Lâm lôi ra 1 cây Hồn Đạo Nỏ loại cầm tay nói:
- Ta thử qua rồi, nhìn nhé.
Hắn giơ Hồn Đạo Nỏ lên nhắm vào 1 cái cây gần đó, ngắm bắn. Lập tức Hồn Đạo nỏ bật sáng lên, rung rung 1 hồi rồi tắt ngấm, không có cái màn nào dạn bắn ra cây cối tan tành thành sương khói như trong tưởng tượng. Trần Ngọc Lâm nói:
- Ta nghĩ rằng có 1 loại trận pháp nào đó ngăn cản Hồn Lực di chuyển giữa các trận pháp bên trong Hồn Đạo khí, ví dụ như Hồn Đạo nỏ này bị tê liệt chẳng hạn, cũng không phải không thể khai hỏa hay Hồn lực không thể đầu nhập, mà là bị ngắt kết nối giữa các trận pháp. Đồng thời chúng ta cũng không thể sử dụng Hồn Đạo Cụ
- Hắn giơ lên 1 cái Hồn Đạo ống nhòm đưa cho từng người, hình ảnh được truyền về hoàn toàn nhiễu loạn
- nhưng lại có thể dùng các dụng cụ cổ không cần Hồn lực, ta có mua vài thứ mỗi cái 1 ít. Với cả ngày đầu tiên sẽ không thể đánh nhau được, vậy nên ta đề xuất chúng ta đi tìm kiếm 1 khu vực thích hợp để ở qua 1 tuần như thế nào... Nhìn đi, chỗ này tầm nhìn quá trống trải không có gì che chắn, chắc chắn chúng ta sẽ là 1 trong các mục tiêu đầu tiên.

Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa chỉ chỉ vào 1 sườn núi gần đó, có bóng 1 người đang tại nhìn lấy họ, nhưng họ vừa quay sang nhìn đã rút về.
- Thấy chưa!? Chưa gì mà chúng ta đã bị để ý rồi.