Chương 30: Đệ Sinh Tồn Khảo Hạch: Bắt đầu (2):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 30: Đệ Sinh Tồn Khảo Hạch: Bắt đầu (2):

Lê Văn Tư Khang đầu to như cái búa, đau hết cả đầu với Trần Ngọc Lâm, Đông Phương Thường Thắng thì dở khóc dở cười, lúc này có thêm 1 người nữa đến.
- Xin chào, hẳn 3 ngươi là thành viên nhóm 103, tên ta là Lê Thế Minh, học viên Khoa 8 lớp số 1.
Lê Văn Tư Khang như bắt được vàng, lanh lẹ lao đến bắt tay Lê Thế Minh, tự giới thiệu:
- Ta tên Lê Văn Tư Khang, học viên lớp 2 Khoa số 3. - Sau đó hắn quay về phía Trần Ngọc Lâm bĩu môi - phản ứng chậm chạp, ngươi là có vấn đề thần kình à?!
Lê Thế Minh không kịp phản ứng, nhìn sang phía Trần Ngọc Lâm, thấy Trần Ngọc Lâm mặt 1 bộ ngây thơ vô tội ngơ ngơ ngác ngác nhìn lấy Lê Văn Tư Khang, sau đó chỉ thấy hắn nhíu nhíu trán nói:
- Không dưng đi gây sự, ta hỏi ngươi ta đã làm gì ngươi chưa mà ngươi chưa gì đã chọc tới ta!? Ngươi mới thực là người có vấn đề về thần kinh. Thường Thắng, ta đã làm gì hắn chưa.?
Đông Phương Thường Thắng phi thường phối hợp lắc đầu, Lê Văn Tư Khang tức thiếu chút hộc máu chỉ tay về phía 2 kẻ này.
Lê Thế Minh không hiểu gì, chỉ rõ là có chút vấn đề giữa Trần Ngọc Lâm với Lê Văn Tư Khang này, có chút thú vị nhìn 2 người, bất quá.. lại có gì đến hắn!? Hắn chỉ việc ăn bỏng ngô xem kịch.
Nhắc đến bỏng ngô, thực có đồ ngọt, Lê Thế Minh nhìn lấy Đông Phương Thường Thắng mặc 1 bộ đồ nữ sinh, trông vô cùng mỹ lệ 1 tay cầm 1 bộ áo đồng phục nam, tay kia cầm 1 khay chứa toàn kẹo, đồ ăn vặt vân vân các loại. Đông Phương Thường Thắng thấy Lê Thế Minh nhìn mình, giơ khay đồ ngọt lên mỉm 1 nụ cười động lòng người, hỏi:
- Ngươi ăn 1 viên không!?
Lê Thế Minh đơ người ra 1 chút rồi nhận lấy 1 viên, cảm giác tim đập có chút mạnh. Dẫu sao cũng chỉ là trẻ con 1 tuổi chưa hiểu thấu gì. Trần Ngọc Lâm để ý thấy Lê Thế Minh nhận 1 viên kẹo xong mặt có chút đỏ, nói:
- Đừng có đổ hắn đó, tên này trông nữ tính thế thôi thực ra là con trai.
1 câu này khiến cho cả Lê Văn Tư Khang đang suy nghĩ nên nói gì trấn trụ Trần Ngọc Lâm lẫn Lê Thế Minh đang nuốt viên kẹo tí thì sặc chết trợn mắt nhìn lấy hắn, rồi lại nhìn sang Đông Phương Thường Thắng, chỉ thấy Đông Phương Thường Thắng vẫn giữ nụ cười xinh đẹp kia,gật đầu.
Lê Văn Tư Khang còn tốt, Lê Thế Minh vừa nãy cảm thấy tim đập có chút mạnh, giờ thì chẳng còn cảm thấy nhịp tim đâu nữa rồi. Đột nhiên hắn trợn mắt chỉ tay về phía Đông Phương Thường Thắng:
- Ta...không lẽ ngươi chính là Đông Phương Thường Thắng kia mà giang hồ đồn đại!?
Đông Phương Thường Thắng hiển nhiên không rõ mình nổi tiếng thế, cau mày hỏi: - Giang hồ đồn đại!?
Lê Thế Minh kêu lên, tựa như gặp được nữ thần 1 dạng:
- Đương nhiên, giang hồ đồn đại ngươi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khuynh đảo thế gian, sắc đẹp sánh vai với tứ đại mỹ nữ học viện.
Đông Phương Thường Thắng đen sậm mặt, Trần Ngọc Lâm thì run lẩu bẩy cả người dựa cả vào thân cây cố gắng nín cười, không nghĩ tới tên dở nam dở nữ này cũng có câu lạc bộ người hâm mộ, bất quá nghe đến vế sau hắn cười không nổi.
Lê Thế Minh nói tiếp:
- Ta còn nghe nói ngươi ở cùng phòng với 1 tên hỗn đản, luôn thụ khi dễ, nghe đồn đại gần đây các thành viên cấp cao trong tổ chức tính toán đến việc thủ tiêu tên đó.
Trần Ngọc Lâm thiếu chút hụt chân hết cười nổi, hỏi Lê Thế Minh:
- Thành viên cấp cao? Tổ chức? Bao nhiêu người thế? Khoan đã, tiên sư nó thủ tiêu ta là sao?
Đông Phương Thường Thắng bật cười thành tiếng, nói với Trần Ngọc Lâm:
- Ăn ở nhân quả thôi Ngọc Lâm, ngươi nhận lại cái khay với cái áo, làm nô lệ cho ta trong 3 tháng thì ta có khi sẽ nói tốt về ngươi.
Trần Ngọc Lâm trừng mắt nhìn Đông Phương Thường Thắng, lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra 3 cái khay nữa, trên đồng dạng có toàn đồ ngọt vứt cho Đông Phương Thường Thắng. Cũng may hắn đỡ được toàn bộ, nhìn Trần Ngọc Lâm nghiến răng nói:
- Ta nói có bất quá 1 câu có cần tăng lên thêm 3 cái khay không hả, hỗn đản!? Thật sự tính khi dễ ta.
- Ờ đó, khi dễ ngươi thì lại làm sao!?....

Trong lúc Trần Ngọc Lâm và Đông Phương Thường Thắng đấu võ mồm với nhau thì 2 người kia đều đã đến đông đủ, hứng thú nhìn lấy 2 tên kia đấu võ mồm. 2 người này là 2 nữ sinh, có vẻ vì là nữ sinh cho nên hợp cạ nhau hơn. 1 người trong số đó nhìn Lê Văn Tư Khang hỏi:
- Có gì xảy ra vậy!?
Lê Văn Tư Khang đầu to hơn cái đấu nhìn lấy 2 tên đấu võ mồm nói:
- 2 thằng dở người thôi. Không nên quan tâm.
Trần Ngọc Lâm và Đông Phương Thường Thắng cùng lúc quay ra, trừng mắt nhìn lấy Lê Văn Tư Khang, dứt khoát đình chiến. Trần Ngọc Lâm quay xung quanh chợt thấy mọi người lúc này đều đang nhìn về phía nhóm hắn có vẻ thú vị, hắn nhìn tới đâu thì mọi người đều quay đi tới đó, hắn ho khụ 1 cái rồi nói:
- Được rồi, náo nãy giờ đủ rồi - Trần Ngọc Lâm nói ra câu này, mọi người đều nghĩ " Chứ không phải nãy giờ ngươi nháo à!? Giờ lại ra vẻ 1 bộ không liên quan? ", chỉ là không có nói ra - Giờ thì mọi người tự giới thiệu như thế nào!? Ta trước nhé, Trần Ngọc Lâm, Đại Hồn sư 26 cấp, võ Hồn Trậm điểu thú võ hồn, hệ tấn công tầm xa, Khống chế hệ, bất quá ta ưa thích dùng kiếm.
Lê Văn Tư Khang xung phong thứ hai:
- Ta tên gọi Lê Văn Tư Khang, Hồn tôn 34 cấp, võ Hồn của ta Bạch Viên võ hồn, Cường Công Hệ, tấn công cận chiến.
Vừa nói hắn vừa nhìn Trần Ngọc Lâm bằng ánh mắt khiêu khích, Trần Ngọc Lâm cũng trợn mắt lại nhìn hắn, gì chứ Khống Chế hệ vốn là khắc tinh Cường Công hệ, hắn là tuyệt đối không sợ.
Lê Thế Minh bước ra nói:
- Ta tên gọi Lê Thế Minh, Đại hồn sư cấp 28, Võ Hồn Cửu Thải Mệnh Miêu, phụ trợ hệ.
Cửu Thải Mệnh miêu chính xác là 1 cái hiếm thấy Võ Hồn, chính xác hơn mà nói là 1 loại biến dị Võ Hồn đi ra từ Tam Thải Mệnh Miêu. Nghe đồn trong Tinh Đấu Đại sâm lâm trước kia tồn tại 1 loại Hồn thú tên gọi Tam Thải Mệnh miêu, là 1 loại yếu ớt trăm năm loại hồn thú, nhưng 1 ngày nó toát ra 1 cá thể tu luyện đến Vạn Năm cấp bậc, từ đó chính thức bước vào cường giả hàng ngũ. Từ khi nó tiến cấp Vạn Năm, rất nhiều Vạn Năm Hồn thú đều đầu nhập dưới trướng nó, thậm chí có 1 cái Thập Vạn Niên Hồn thú từng đề nghị nó phục vụ tại trướng hắn.
Cửu Thải Mệnh Miêu, trăm năm là mẫn công hệ, nhưng kì lạ thay khi nó biến thành Vạn Năm cấp bậc, tựa như phản tổ hoặc biến dị 1 loại, nó mọc ra ròng rã 9 cái đuôi, mỗi cái đuôi có thể mang tới 1 loại tăng cường sức mạnh, có thể là tăng cường tốc độ, lực sinh trưởng, hồi phục, sức mạnh tấn công, vân vân...
Thậm chí nghe đồn, nếu nó nghiêm túc, hoàn toàn có thể cứu sống 1 đầu Hồn thú tại sắp chết 1 dạng.
Đông Phường Thường Thắng ngáp dài, tay vẫn cầm 4 cái khay đồ ăn nói:
- Ta tên Đông Phường Thường Thắng, chú ý ta là nam, Võ Hồn ta là Bất diệt chi thương, cường công hệ.
1 nữ sinh mỉm cười vẫy tay nói:
- Xin chào, ta tên Nhạc Bật Thế Linh, giới tính nữ, Đại Hồn sư cấp 23, võ Hồn Lôi Khiếu Lang, Mẫn Công hệ.
Nữ sinh kia đeo 1 cái khăn bịt mặt, mắt hiện lên chút nét cười:
- Ta tên Nguyễn Hữu Thanh Nhi, giới tính nữ, có võ Hồn là Thiên Ngạc Võng Lai Chung, Khống chế hệ, Đại Hồn sư cấp 24.
2 không chế, 2 cường công, 1 mẫn công và 1 phụ trợ hệ, Trần Ngọc Lâm cảm giác tương lai có chút u ám, cái nhóm này siêu mất cân đối, nếu là chủ đề sinh tồn trên đảo hoang hắn sẽ ưa thích có tối thiểu 1 người có Trính sát hệ Võ Hồn hơn.Chỉ là hiển nhiên hắn sẽ sớm nhận ra mình sai đến mức nào khi thấy nhóm của Chu Văn Minh Quân, 4 Cường Công hệ, 2 Phòng Ngự hệ.
Lê Văn Tư Khang mỉm cười nói:
- Khụ, thế chúng ta giới thiệu thêm về nhau đi, ví dụ như Hồn kĩ, tác dụng hồn kĩ, tiêu hao, khả năng đặc biệt nếu có,.. Khụ - hắn nhìn qua 2 nữ, cố né tránh Đông Phương Thường Thắng, ho khù khụ nói: - Số đo 3 vòng!? Sở thích!?
Hắn liền bị quăng qua vài cái trợn mắt, nếu ánh mắt có thể giết người hắn sớm đã là cái người chết. Lập tức như có cái gì kích hoạt trong người, trong sự kinh hoảng cùng cực của Trần Ngọc Lâm, Lê Văn Tư Khang, Lê Thế Minh, Đông Phương Thường Thắng xung phong đầu tiên.
- Ngưng ngưng, bố khỉ, ngươi mà đánh rắm 1 câu ta đập chết giờ - Trần Ngọc Lâm túa mồ hôi ra nói, rút Lưu Ly Kiếm đè lên cổ Đông Phương Thường Thắng mà nói.