Chương 29: Đệ Sinh Tồn Khảo Hạch: Bắt Đầu (1):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 29: Đệ Sinh Tồn Khảo Hạch: Bắt Đầu (1):

8 giờ sáng ngày hôm nay, 10 giờ chính là thời gian khảo hạch, cơ mà Triệu lão sư đã lệnh cho bọn họ phải đến sớm 30 phút, mà không chỉ Triệu lão sư, hầu hết các lão sư đều có lệnh như vậy.
Trần Ngọc Lâm vươn vai làm 1 vài động tác thể dục buổi sáng, kế đó hắn bật nảy người lên, làm động tác trồng cây chuối, tự chống đẩy 1 2 cái làm nóng người.
Trần Ngọc Lâm cong người về phía giường mình, 1 chân giơ thẳng ra, 1 chân đạp xuống thành giường mà phát lực, khó tin được là hắn có thể uốn dẻo như vậy.
Trần Ngọc Lâm lẩm bẩm cái gì đó, chân đang đạp vào thành giường bật thật mạnh, lập tức người hắn bắn bay về phía trước, tuy nhiên do tay hắn bíu chặt vào mặt đất nên chân hắn bay theo 1 góc 90 độ thẳng hướng mục tiêu trước mặt, chính là Đông Phương Thường Thắng.
Đông Phương Thường Thắng đang có mộng đẹp, 1 giấc mơ về khu vườn toàn hoa hồng hoa mai hoa cúc thêm 1 tòa biệt thự chim hót líu lo, đột nhiên hắn quay sang thấy 1 con tê giác khổng lồ húc đổ toàn bộ cánh đồng, húc thẳng vào hắn.
"Rầm...mm...m'" Đông Phương Thường Thắng bị đá bay vào tường, lún 1 khoảng.
- TRẦN NGỌC LÂM, NGƯƠI LÀM CÁI CỦA KHỈ GÌ THẾ HẢ!?
Đông Phương Thường Thắng vứt cái chăn sang 1 bên, tay lăm lăm Bất Diệt chi thương, 2 mắt híp lại nghiến răng nhìn Trần Ngọc Lâm đáp. Trong lúc đó Trần Ngọc Lâm đã đứng dậy,rung người nhìn Đông Phương Thường Thắng, đưa đầu ra chỉ vào 1 cái cục u trên đầu hắn.
- Ngươi có thấy thứ này không!?
Đông Phương Thường Thắng nhớ nhớ hình như tối qua hắn không có cục u này, hỏi:
- Thì làm sao, liên quan gì tới ta!?
Kế đó Trần Ngọc Lâm chỉ vào cái đồng hồ báo thức của Đông Phương Thường Thắng băng 1 cách nào đó bị đập nát bét, hỏi:
- Ngươi biết đây là gì không!?
-...!? Có gì mau nói đi, đừng lằng nhằng như đàn bà nữa!?
Kế đó Trần Ngọc Lâm chỉ vào cái đồng hồ báo thức, lại chỉ vao cục u trên đầu làm cho câu chốt khiến cho Đông Phương Thường Thắng phải nín lặng không nói nên lời.
- Ngươi có biết sáng nay ta gọi ngươi dậy ngươi phang cái đồng hồ báo thức vào đầu ta mạnh thế nào không!?
-!?!?!?!?
- Biết rồi thì mau mau ngồi lên giường để ta đạp cho cú nữa.

Đông Phương Thường Thắng hôm nay khí phái lạ thường, lần đâu tiên chủ động mời Trần Ngọc Lâm đi ăn, dù rằng đôi lúc hắn vẫn ca cẩm về cú đạp của Trần Ngọc Lâm.
- Không biết nhóm chúng ta sẽ có những ai nhỉ!?
Đông Phương Thường Thắng thưởng thức miếng đùi gà, tự hỏi.
Trần Ngọc Lâm cắt miếng bít tết ra nhìn Đông Phương Thường Thắng nói:
- Ta không biết, nhưng nếu ai cũng phang đồng hồ báo thức vào đầu ta mỗi ngày thì không sớm thì trầy ta cũng tìm cách hạ độc chết các ngươi thôi.
Đông Phương Thường Thắng mỉm cười tươi rói với Trần Ngọc Lâm, rót cho hắn cốc nước:
- Ta thấy ngươi uống gần cạn nước rồi kìa, để ta rót cho.
- Thôi khỏi... - Trần Ngọc Lâm dịch ghế ra, nói: - tràn rồi kìa.
-.........!?
Triệu Bác Viễn lão sư đi ngang qua căng tin thấy cảnh này bật cười:
- Giới trẻ ngày nay thật tràn đầy năng lượng.
Trần Ngọc Lâm nghe thế nghĩ thầm: " Năng lượng cái con khỉ khô ấy, cái này mệt mỏi chứ năng lượng nỗi gì? Tràn nước thì còn đúng "

Trần Ngọc Lâm đi ra sớm, lúc này mới khoảng 9 giờ 15 phút mà hắn đã tới nơi rồi, dù vậy nơi này cũng có 1 lượng lớn người chứ không phải là không có, bất quá Trần Ngọc Lâm chỉ nhận ra léo tèo vài người. Lũ còn lại hắn chẳng nhận ra ai cả.
Đông Phương Thường Thắng cùng với Trần Ngọc Lâm đi đến khu của bọn hắn, thấy mới chỉ có lèo tèo vài người. Có 1 cái cọc cắm 1 cái biển rõ to " Nhóm 103", tuyệt đối chắc chắn là để chỉ vị trí tập trung rồi, lúc này đã có sẵn 1 người đang tựa vào cây cột 1 bộ nhắm mắt dưỡng thần trông rất oai phong.
- Này, tại sao ta phải cầm hộ đồ của ngươi vậy!?
Đông Phương Thường Thắng đang 1 tay cầm theo cái áo khoác, 1 tay cầm 1 cái khay đồ ăn trên toàn bộ đều là đồ ngọt, còn Trần Ngọc Lâm thì đi tay không, đây đều là đống đồ mà Trần Ngọc Lâm tống cho hắn, còn trừng hắn 1 cái nữa. Trần Ngọc Lâm nhún lấy 1 viên kẹo trên khay đồ ăn, 1 tay chọt chọt vào cục u trên đầu mình lầm bầm:
- Đau quá cơ, sáng nay không hiểu tại sao tự dưng ta dậy lại có thêm 1 cục u trên đầu nhỉ!? Kì lạ thật đấy. Ngươi có thấy lạ không Thường Thắng!?
-!?!?!!?!? Ngươi quá quắt.
Lúc này hắn cùng Đông Phương Thường Thắng bước đến chỗ biển "Nhóm 103", đánh cái chào người đang đứng.
- Xin chào, hẳn người cũng thuộc nhóm 103 đi. Ta tên Trần Ngọc Lâm, còn đây là Đông Phương Thường Thắng.
Người kia, thuộc về cùng nhóm hắn, không để ý đến 2 người mà tựa người vào cột, 1 bộ không để ý nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng kiêu căng phách lối.
- Ừm, xin chào!? Chào ngươi!? Cốc cốc có ai ở nhà không!?
Hoàn toàn bị bơ luôn. Đông Phương Thường Thắng thấy tên này có vẻ quen mặt, nhìn nhìn 1 hồi thì nhận ra, nói với vẻ chán ngán:
- À ta biết tên này, hắn gọi Lê Văn Tư Khang, Võ hồn Bạch Viên, 1 loại cực kỳ hiếm thấy võ hồn, tiên thiên viên mãn hồn lực, Hồn tôn cấp 34, nghe đồn ngày thường tính tình phi thường tự cao tự đại, kiêu căng phách lối, không coi ai ra gì. Nhìn vẻ mặt hắn hoàn toàn bơ chúng ta là biết rồi.
Võ Hồn Bạch Viên là 1 trong các loại võ hồn cực hiếm gặp nhưng lại là 1 trong các võ hồn phi thường cường đại có thể sánh vai với võ hồn Tà Mâu Bạch Hổ. Bạch Viên 1 loài khỉ lông trắng, tay dài có lực mạnh không gì sánh nổi, tiếng hú sải dài trăm dặm.Tương truyền có người từng thấy 1 con Bạch Viên cùng 1 con Bạch Hổ đấu nhau lưỡng bại câu thương. Trên Bách Thú Đảo có 1 vài ghi chép trên Vạn Thú giám Thú, 1 cuốn sách dày 132 ngàn 982 trang: "Hầu thọ tám trăm bách biến thành Viên thọ năm trăm biến thành Quặc, Bạch Viên có thần lực và tiếng gào thét không gì sánh bằng, sinh ở núi sâu Xuyên Quảng, cánh tay rất dài. " Nếu Võ hồn hắn như thế thì cũng kiêu căng không có gì, dẫu sao hắn cũng có tiền vốn để kiêu căng. Chỉ là trong nhóm này còn có Đông Phương Thường Thắng cũng là Hồn tôn nữa, kém 1 cấp.
Trần Ngọc Lâm chống căm suy nghĩ, 1 bộ không tin tà, lấy tay vẫy vẫy trước mặt Lê Văn Tư Khang 1 hồi nói:
- Ta không tin,nhìn đi, ta vẫy tay trước mặt không có phản ứng, hơi thở lại vô cùng đều đều, mắt nhắm tịt, tên này chắc chắn là tại... ngủ gật, hơn nữa còn là ngủ đứng nữa, ta luyện bao lâu vẫn chưa học thành kĩ năng này đó.
Lúc này Lê Văn Tư Khang mở mắt ra nhìn Trần Ngọc Lâm, cáu kỉnh nói:
- Ta không có ngủ.
Trần Ngọc Lâm nghe vậy, quay về phía Đông Phương Thường Thắng 1 bộ trách móc:
- Thường Thắng, sao ngươi có thể làm hắn tỉnh dậy được,nên giữ yên lặng cho người ta ngủ. - Kế đó hắn quay sang Lê Văn Tư Khang - Người anh em, ta hiểu mà. Bị bắt gặp ngủ gật là 1 sự tình phi thường mắt mặt. Ta không có nói với ai đâu, yên tâm đi. Đúng rồi, tên ta là Trần Ngọc Lâm, đây là Đông Phương Thường Thắng,
Lê Văn Tư Khang chắc chắn là vẫn còn ngứa mắt vụ hắn giả bộ không để ý liền bị Trần Ngọc Lâm kêu là ngủ gật,khinh bỉ quay người đi không thèm để ý, thấy thế Trần Ngọc Lâm quay sang thầm thì với Đông Phương Thường Thắng:
- Ngươi nghĩ tên này có vấn đề về nhận thức không!? Hoặc vấn đề về giáo dục.? Ta chào hắn mà hắn không chào lại kìa.
Đông Phương Thường Thắng dở khóc dở cười, còn Lê Văn Tư Khang nghiến răng kèn kẹt chợt hiểu ra tên này là thể loại cái gì cũng có thể biên chế thành chuyện cười được:
- Ngươi... thôi được rồi, tên ta là Lê Văn Tư Khang, học viên lớp 2 Khoa số 3.
Trần Ngọc Lâm nghe Lê Văn Tư Khang giới thiệu, nhìn hắn 1 lúc rồi quay sang thầm thì với Đông Phương Thường Thắng:
- Có vẻ tên này thực sự có vấn đề, phản ứng chậm 3 giây.
Đông Phương Thường Thắng cùng Lê Văn Tư Khang cùng lúc nghĩ: "Thằng này càng lúc càng quá quắt".
Trần Ngọc Lâm cười lạnh: "Cho ngươi trang bức".