Chương 28: Tụ Bảo Quầy (5):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 28: Tụ Bảo Quầy (5):

- Ta ra 1000 kim hồn tệ.

Trần Ngọc Lâm vừa bước vào, lật 1 cái tay là tăng thêm 500 kim hồn tệ khiến cho những người đang tụ tập quan sát té ngã ngửa, nhìn vào hắn bằng ánh mắt nể phục. Dương Chính Bạch đồng dạng kinh ngạc, nhíu mày nói với Trần Ngọc Lâm:

- Sư đệ,ta biết ngươi lắm tiền nhiều của, nhưng không nên chen vào việc của ta, đây là việc của riêng ta mà thôi.

Trần Ngọc Lâm phe phẩy quạt, không phải tại hắn nóng, hôm nay trời se lạnh, ngược lại kể cả nóng thì là 1 đại Hồn sư ảnh hưởng nhiệt độ lên hắn thập phần hữu hạn, phe phẩy quạt chỉ để chứng tỏ hắn là người nhàn hạ rỗi rãnh mà thôi:

- Đại sư huynh, không nên hiểu nhầm. Ta là từ lâu đã muốn làm việc này.

Dương Chính Bạch ngớ người ra, đúng lúc này thì Đông Phương Thường Thắng xen vào giải thích:

- Hắn luôn muốn lấy tiền đè chết phú nhị đại 1 lần, hắn bảo trong quá khứ hắn từng làm thế theo đúng nghĩa đen, giờ thì hắn muốn làm theo nghĩa bóng.

-...!? - Mọi người.

~~~~~~~~~~

- Tới đây ku em, ca đây chấp hết

Trần Ngọc Lâm phe phẩy quạt, nói 1 câu thập phần hoàn khố.Trương Đại Hoàn mắt lạnh, hỏi:

- Ta với tên kia đang đấu giá cuốn sách này, ngươi xen vào làm gì!? Không biêt thế là rất mất lịch sự à!?

Trần Ngọc Lâm nhắm mắt, lôi từ trong trữ vật giới chỉ ra 1 cái ghế tựa, ngồi xuống,tay phe phẩy quạt 1 bộ phi thường nhàn nhã.

- "Người ra giá cao được" nhỉ!? Đó là những gì ngươi vừa nói!?

Trương Đại Hoàng tức giận nghiến răng, hắn cực ghét vẻ mặt không nhìn thẳng này cảu Trần Ngọc Lâm, ra giá:

- 1200 kim hồn tệ.

Trần Ngọc Lâm có vẻ lười phe phẩy quạt, lôi từ trong trữ vật giới chỉ ra 1 cái quạt bự tổ chảng to phải bằng cả người, gọi 1 người hầu gần đó trả cho 5 kim hồn tệ để phẩy quạt hộ mình, tựa như đãi ngộ vua thời xưa vậy, tối thiểu với 1 số quốc gia phàm nhân thì là thế. Lúc này mọi người mới mở rộng tầm mắt về cái gì gọi là "Hoàn Khố". Có thể nói Trần Ngọc Lâm tạm thời đưa cái từ Hoàn Khố đó lên 1 mức độ cao hơn trước.

- 2000 kim hồn tệ.

Trần Ngọc Lâm mắt lim dim, tay chống cằm hưởng thụ cái cảm giác này, ra giá. Trương Đại Hoàng thì càng lúc càng giận dữ, tựa như quyết thắng Trần Ngọc Lâm mới xong. Còn đám Dương Chính Bạch che mặt đi, 1 bộ dáng "ta không quen thằng này".
Đông Phương Thường Thắng lầm bầm: " 2 thằng hoàn khố đấu nhau", Dương Chính Bạch và Triệu Tinh Hà gật đầu thừa nhận.

- 2200 kim hồn tệ.

Trương Đại Hoàng nghiến răng ken két, số tiền tối đa hắn bỏ được ra là hơn 2 vạn kim hồn tệ, thoáng cái đã đặt mất 1 phần 10. Trần Ngọc Lâm lục từ trong trữ vật giới chỉ ra 1 viên kẹo, cho vào mồm liếm liếm môi trông thập phần ma mị:

- 3000 kim hồn tệ.

- 3200 kim hồn tệ.

- 4000 kim hồn tệ.

- 4200 kim hồn tệ.

Đột nhiên Trần Ngọc Lâm ngồi thẳng dậy,cau mày nói với Trương Đại Hoàng.

- Mỗi lần tăng giá 200 kim hồn tệ không thấy xấu hổ!?

Kế đó hắn mỉm cười, vẫy tay nói:

- Ta ra 1 vạn kim hồn tệ.

Hắn nói câu này không chỉ đám Đông Phương Thường Thắng chấn kinh mà cả mấy người bảo vệ nơi đây bị đám đông bu lại cũng thấy ngạc nhiên, tự hỏi cuốn sách kia là bảo vật nhường nào.

Chẳng ai biết trừ đám Đông Phương Thường Thắng thằng này trả ra nhiều tiền vậy chủ yếu là để thỏa mãn cảm giác lấy tiền đập chết phú nhị đại của hắn, ai chứ thằng này dễ thế lắm.Bất quá lúc nghe thấy thằng này ra giá 1 vạn kim hồn tệ cả bọn đều nghĩ "chắc cuốn đó thực là bảo vật", dẫu sao Trần Ngọc Lâm đã cho Đông Phương Thường Thắng thấy cái nhãn lực của hắn khá cao.

Trương Đại Hoàng đột ngột hiểu ra, tên này hẳn là sẽ liên tục ra giá cao nhất miễn là hắn liên tục ra giá, vậy thì... liền để cho chính hắn hao hết tiền đi.

Đáng thương thay, Trương Đại Hoàng không biết nếu đấu tiền dù chính lão gia chủ nhà hắn đi ra cũng có khi tái mặt mà về, dẫu sao Trần Ngọc Lâm chính là tiền thừa đập chết voi, 600 vạn kim hồn tệ tính sơ sơ 40 đồng được 1 kg, 600 vạn kim hồn tệ là 15 vạn cân đủ để đè chết người theo nghĩa đen chứ chẳng chơi.

- Ta ra 2 vạn kim hồn tệ.

Trương Đại Hoàng giữ nét mỉm cười thầm nói, đồng thời giữ nét lo lắng trên mặt. Trong lúc đó thì lão chủ cửa hàng 1 vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ có chút không dám tin, 1 cuốn sách 12 kim hồn tệ đột nhiên nhảy lên tới 2 vạn kim hồn tệ!? Ai mà tin. 3 năm không mở hàng, mở hàng đủ ăn 30 đời.

- 4 tấn.... khụ ý ta là 4 vạn kim hồn tệ.

Trần Ngọc Lâm bị hớ, trong vô thức hắn chuyển đổi đơn vị từ "đồng" sang "cân". Đám người tụ tập mỗi lúc 1 đông, đơ mặt ra khi nghe hắn chuyển đổi đơn vị như vậy, còn Đông Phương Thường Thắng thì lại tự hỏi bao giờ tên này sẽ khai ra 1 đơn vị mới, tỉ như rổ? Giá? Thùng!?

Trong mắt Trương Đại Hoàng lóe lên 1 tia thỏa mãn rất nhỏ, nhưng đồng thời còn 1 tia chưa hài lòng còn nhỏ hơn, hắn quyết định làm thêm 1 cú nữa rồi thôi.

- 5 vạn kim hồn tệ.

Trần Ngọc Lâm mỉm cười, hắn sao có thể không bắt được tia thỏa mãn nhỏ nhoi kia chứ, nhưng hắn vẫn muốn làm cái gọi là chân chính "lấy tiền đập chết phú nhị đại", nếu nghỉ lúc này có vẻ quá không thỏa mãn rồi. Thế là hắn ngẩng đầu lên nói lớn:

- Thỉnh mấy vị giám sát sử, ta nghi ngờ tên này tại đấu giá ác ý, thỉnh kiểm tra.

Lập tức từ trên mái nhà nhảy xuống 7-8 vị mặc áo đạo bào trắng, cúi mình với Trần Ngọc Lâm và Trương Đại Hoàng, nói với Trương Đại Hoàng:

- Xin lỗi ngài, chúng ta có nhiệm vụ phải kiểm tra tài sản của ngài, nếu tài sản của ngài không vượt qua số tiền ngài nói thì ngài sẽ bị định là đấu giá ác ý, nếu ngài có đủ tài sản thì sẽ không bị định tội.

Trương Đại Hoàng đơ mặt ra, hắn mang thực nhiều tiền nhưng tối đa cũng chỉ hơn 2 vạn kim hồn tệ, trước đặt 5 vạn kim hồn tệ là hắn mạnh miệng, giờ thì... như thế nào. Hắn căm hận nhìn về phía Trần Ngọc Lâm, nghiến răng..:

- Ngươi... khốn nạn. Ta cũng nghĩ ngờ hắn đấu giá ác ý.

Trần Ngọc Lâm hờ hững từ trong túi rút ra 1 cái thẻ màu Hoàng Kim 1 vệt lưu quang, đại diện cho thẻ trữ kim tạp tổng trữ được lên tới hơn 10 vạn kim hồn tệ, toàn bộ mọi người vừa nhìn thấy không có gì để nói. Liền là giám sát sử cũng gật đầu không kiểm tra trữ kim tạp còn bao nhiêu tiền.

Bởi Hoàng Kim trữ kim tạp không chỉ là tiền bạc, còn đại biểu thân phận, đương nhiên cũng có 1 phần do tiền nữa, dẫu sao không phải ai cũng có được Hoàng Kim trữ kim tạp, thứ này là hàng sản xuất có hạn, đương nhiên muốn thì tiền cũng có thể mua được. Trần Ngọc Lâm có được mấy cái này 1 phần nhờ vào cái kia 1 đống lớn tiền bán đồ vật, nguyên vốn hắn có trữ kim tạp Hoàng kim 5 vạch đủ trữ 1 ngàn vạn kim hồn tệ, nhưng mà hắn do e ngại bị động tay chân nên vừa ra khỏi đấu giá sử là vứt đi, kế đó bỏ 1 bó lớn tiền ra mua mấy cái trữ kim tạp này, đồng thời phải cực kỳ đảm bảo không bị động tay chân vào.

Trương Đại Hoàng run rẩy nhìn vào Hoàng Kim trữ kim tạp, miệng đắng chát, biết vậy hắn đã không dính vào cái vụ này.

Nên biết "đấu giá ác ý" là tội nặng, có thể bị phạt nhiều nhất là 1 phần 10 số tiền hắn đặt, còn có... bị hủy tư cách tiến vào các khu đấu giá nữa, tăng 1 lèo 3 vạn kim hồn tệ so số tiền tối đa hắn có được, nếu không may có thể cả đời hắn cũng không được bước vào mấy đấu giá quầy lân cận, đặc biệt là các chi nhánh Tụ Bảo quầy trên toàn bộ đại lục này.

1 phần 10 tiền. chính là hơn ngàn kim hồn tệ a. Rất nhiều đó.

Cuối cùng thì cuốn sách cũng thuộc về Trần Ngọc Lâm với giá 4 vạn kim hồn tệ, hắn mỉm cười nhìn Trương Đại Hoàng khoái trá, tay cầm cuốn sách trong sự cung kính run rẩy của người bán sách cùng sự hâm mộ của người xung quanh gồm cả đám Dương Chính Bạch.

Trần Ngọc Lâm cầm cuốn sách, mở được vài trang thì nhíu mày, chữ này hắn xem không hiểu, lại nhìn mấy cái hình, nhìn đông, tây, ngang, dọc, mở ra gập vào vẫn...:chẳng nhìn ra cái gì quá quý giá cả.

- Đại sư huynh... ngươi mua cuốn này làm gì!? Nhìn kiểu gì cũng thấy là hàng vứt đi. À, cái thương pháp thì còn tạm được, nhưng vẫn vứt.

Trần Ngọc Lâm quay người hỏi, khiến cho cả 1 đám từ Trương Đại Hoàn, giám sát sử tới đám người không liên quan đều ngã ngửa ra, nguyên lai tên này không thèm nhìn hàng trước khi mua.

Trần Ngọc Lâm cũng tràn đầy câu hỏi, Đấu La Đại Lục chủ tu võ hồn nên trừ 1 số khí hồn sư mới tập tành các võ pháp liên quan tới vũ khí bằng không đều chạy đi chơi với Hồn Đạo Khí hết sạch, liền là Trần Ngọc Lâm cũng có luyện qua 1 chút kiếm thuật, còn đâu thì chủ yếu tu võ hồn nên khí pháp không được coi trọng, cái này thương pháp nhìn có vẻ khá được, nhưng chỉ vỏn vẹn thế thôi không hơn, định giá ước chừng khoảng 50 kim hồn tệ, trừ khi nó là phần đầu của 1 cuốn Thần cấp thương pháp nào đó. Hắn chạy ra 1 phần là để thỏa mãn cảm giác lấy tiền đập chết người, 2 là thấy Dương Chính Bạch đặt đến 400 kim hồn tệ thì chạy vô góp vui, ai dè.

Trong lúc cả 1 đám người chửi thầm hắn coi tiền như cỏ rác thì Trần Ngọc Lâm lại nghĩ khác: "Chỉ là mấy đồng lẻ thôi".

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dương Chính Bạch ngồi trong thư phòng của mình, nhìn cuốn Đại Mạc thương pháp trong tay, lòng tràn đầy cảm nghĩ.

Trên đường về Trần Ngọc Lâm có in ra thêm mấy bản, tiện tay vứt quyển gốc cho Đông Phương Thường Thắng luyện tập, theo lời hắn nói thì "có giữ cũng không có gì dùng ", còn vứt cho Dương Chính Bạch quyển in ra.

Mở ra cuốn kia Đại Mạc Thương Pháp, trên tay hắn xuất hiện 1 cây cự đại chiến thương, trong não hắn ngập tràn 1 thứ tin tức.

Võ hồn đệ nhị Dương Chính Bạch, Vĩnh Hằng và Sáng Thế Thần Thương.

Hắn có 1 loại cảm giác... chính là thứ thương pháp này phi thường thích hợp với Võ hồn của mình.

Dương Chính Bạch, song sinh võ hồn.