Chương 27: Tụ Bảo Quầy (4):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 27: Tụ Bảo Quầy (4):

Trần Ngọc Lâm mua cái Sừng Nổ kia - 1 cách vô cùng vô cùng cẩn thân, trong sự kinh sợ của Đông Phương Thường Thắng và những người xung quanh, cẩn thận vô cùng đặt nó vào trong 1 cái trữ vật giới chỉ. Đông Phương Thường Thắng cũng đã dí Bất Diệt Âm thương vào mặt Trần Ngọc Lâm cấm không cho hắn trưng bày cái Sừng Nổ này ra làm vật trang trí cho cái phòng, Trần Ngọc Lâm cũng không có ý tưởng làm 1 việc ngu xuẩn như vậy.

Liền 5 phút sau đó Trần Ngọc Lâm lại có đợt kinh hỉ mới:

Hắn rốt cuộc tìm tới phú nhị đại. Chỉ là phú nhị đại không phải nhằm vào hắn mà nhằm vào 2 người Dương Chính Bạch và Triệu Tinh Hà. Còn tên kia tên gọi Trương Đại Hoàng, phú nhị đại nhà Trương Gia, gia tộc giàu có một hai quanh đây. Hóa ra hắn không có cơ hội gặp được vì tay Dương Chính Bạch xí phần rôi.

Thì sao!? Con người sống là không thể quá so đo.

- Tuyệt, ta rốt cuộc tìm được phú nhị đại. Bây giờ ta có thể lấy tiền mà đập chết chúng rồi.

Đông Phương Thường Thắng nhìn Trần Ngọc Lâm:

- Sở thích thật quái dị. Sau này ra đường đừng nói với ai ta quen ngươi nhé.!


5 phút trước.

- Đại sư huynh, muội thấy cái trâm này rất đẹp, huynh mua cho muội nhé.?

- Lão bản, bao nhiều tiền cây trâm này!? - Dương Chính Bạch xoa đầu Tinh Hà, hỏi lão chủ tiệm.

- 10 kim hồn tệ thưa thiếu gia.- Chủ cửa hàng nói.

- Quá đắt, ta tin ta từng thấy 1 cây trâm như này ở thành Lạc Dương Tinh Đấu, giá có hơn 1 kim hồn tệ.

Dương Chính Bạch cầm cây trâm lên xem, cây trâm làm từ Kim Ngân Lưu Ly, 1 loại khoáng thạch trong suốt, nếu để dưới ánh mặt trời có thể phát ra hình ảnh, dưới ánh trăng lại phát ra ánh sáng nhu hòa, cây trâm này dưới ánh mặt trời phát ra hình ảnh 1 con bướm bay lượn, trông cực đẹp mắt.

Đương nhiên còn kể đến thiết kế của nó nữa, trong cực kỳ trân quý sang trọng, còn có 1 viên ngọc mắt mèo khảm ở đuôi trâm tăng thêm nét quý phái.

Lão bản lắc đầu, đây là Điệp Quang Trâm, giá tối thiểu 4 Kim hồn tệ, 10 kim hồn tệ đã là giá cực ưu đãi do hắn không kiếm được người mua, chả biết có phải do số đen không nữa?. Lạc Dương Tinh Đấu!? Chưa hề nghe qua. 1 kim hồn tệ? Mua phải hàng dỏm rồi.

- Quá rẻ mạt. Tối thiểu 9 Kim Hồn tệ.

Dương Chính Bạch búng tay tiếp tục mặc cả.

- 5 kim hồn tệ!? Như thế nào?!

- Không thể thấp hơn.

- 6 Kim Hồn tệ!? - Dương Chính Bạch thấy có vẻ đây thực là giá quá cao, giảm chút là vừa.

- 8 Kim hồn tệ. - lão bản lắc đầu - đây là giá cuối cùng, nếu không nhận ta sẽ cất đồ.

- Thành giao.

Dương Chính Bạch ném 8 Kim Hồn tệ lên bàn, 1 bộ thập phần hoàn khố bộ dáng. Hắn đeo Điệp Quang Trâm cho Trần Tinh Hà, gặp ánh mặt trời Điệp Quang Trâm liền phát ra hư ảnh 1 con bướm 8 sắc, bên ngoài bao phủ quầng lửa trông phi thường tuyệt mỹ.

- Trông hợp với Võ hồn của muội lắm.

- Ưm..

Trần Tinh Hà đỏ mặt chớp chớp mắt, mỉm cười. Võ Hồn của nàng là Điệp Tinh Trì Ngân Diệp, 1 võ hồn trông như bướm thập phần tuyệt sắc, thậm chí khi khởi động võ hồn còn có 1 cỗ mùi hương bay ra nữa. Bất quá cùng Trậm Điểu võ hồn của Trần Ngọc Lâm 1 loại, càng đẹp thì càng độc, Điệp Tinh Trì Ngân Diệp đồng dạng là 1 độc võ hồn đến từ Độc Lâm, đem so với Trậm Điểu về độ Độc thì chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng võ hồn Trậm Điểu của Trần Ngọc Lâm có 1 đặc điểm là thôn phệ vạn độc từ đó lớn mạnh bản thân còn Điệp Tinh Trì Ngân Diệp thì không như vậy, đến tột cùng cái nào hơn kém rất khó nói.

Thế nhưng tạm thời chỉ nhìn đẳng cấp võ hồn, khi phát động võ hồn Trần Ngọc Lâm chỉ có thể phát động được 2 cánh tay, còn Triệu Tinh Hà lại có thể từ 2 đôi cánh bướm tạm thời phi hành đã đủ nói lên đẳng cấp võ hồn của nàng cao như thế nào.

Trích lời Chu Vân Minh Quân nói trước khi bị Triệu Tinh Hà hạ độc tới mức sùi bọt mép tí thì giãy chết, phải nằm viện nửa ngày: "Độc nhất vẫn là đàn bà ".

2 người lượn qua lượn lại thêm 1 vòng nữa đột nhiên 1 cuốn sách lọt vào mắt Triệu Tinh Hà lúc này đang làm dáng với cái Điệp Quang Trâm trên đầu. Cuốn sách này trông thập phần bình thường, trăm phần không có gì đặc biệt nhìn kiểu gì cũng ra 1 cuốn sách thường.Thế nhưng đó lại là điểm đặc biệt, thử hỏi ở đây ai dám bán 1 cuốn sách bình thường chứ.

Cuốn sách này vẽ hình 1 loạt những hình vẽ luyện thương quyết, rõ ràng cho người dùng thương, cái tên nghe rất uy phong Đại Mạc Thương Pháp, giấy thì gần như là đã vô cùng rách nát rồi, chữ bên trên thì gần như là không ai hiểu được, 1 loại ngôn ngữ rất khác biệt, liền là cái tên cũng là do vị kia Hồn Thánh đặt cho, nghe nói là lúc đọc cuốn này Thương Pháp, đột nhiên như có 1 vị thần nhân nói cho hắn duy nhất cái tên 1 dạng, đồng thời phiên dịch thứ ngôn ngữ này cho hắn, chỉ là hắn khi muốn viết hay đọc thứ thương pháp này ra liền không thể, tựa hồ mỗi khi muốn đọc liền không thể tìm ra 1 từ cho thích hợp vậy.

Triệu Tinh Hà đầy hứng khởi đưa cuốn sách ra trước mặt Dương Chính Bạch nói:

- Đại sư huynh, ta cảm thấy đây có thể là bảo vật, chúng ta mua đi.

Dương Chính Bạch cười cười xoa đầu Triệu Tinh Hà, nhìn bảng giá thấy không quá đắt, có hơn 12 kim hồn tệ, liền gọi chủ cửa hàng ra mua đồ. Đối với người thường 2-3 cái kim hồn tệ đủ họ ăn cả năm, nhưng với 1 Hồn Tông như Dương Chính Bạch tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, tối thiểu hiện tại hắn có tích lũy được hơn 1000 khối Kim hồn tệ đi, nếu không phải mấy hôm trước mới bỏ vài trăm kim hồn tệ ra mua đồ thì hắn cũng có 1500 kim hồn tệ.

- Vị tiểu thư này mắt sáng như đuốc, cuốn sách này chính là được khai ra từ lăng mộ 1 vị Hồn Thánh, cực kỳ thần bí, luân lạc tới nay chưa từng có người nào hiểu được, thế nhưng là thứ mà 1 vị Hồn thánh tùy thân mang theo hẳn vô cùng đáng giá, chỉ là do không ai hiểu được thôi.

Dương Chính Bạch cười cười, nhìn qua vài trang sách, đột nhiên tựa như chấn kinh 1 dạng, nhìn lấy lão bản giọng chắc nịch:

- Ta mua.

- Uầy từ từ đã, cuốn sách này hôm qua ta có nhìn thấy trước rồi, có đặt trước rồi, giờ nó là của ta.

Đột nhiên 1 giọng lè nhè cất lên, nghe giọng trẻ măng, quay sang thấy 1 tên mặt mày sưng sỉa toàn mụn, lưng cong cong mặt vểnh lên trời nhìn rất ngứa mắt đi đến, 2 tên đi đằng sau dựa trên kí tức có vẻ là 2 cái Hồn Tông, dù chỉ là 1 2 cấp.

- Lão bản, hôm qua không phải ta có đặt trước sao!? Sao lại bán cho tên này.Ngươi còn không biết ta chính là Trương Đại Hoàng con cả Trương gia ư!?

Cái giọng lè nhè tiếp tục cất lên, rõ ràng chất phú nhị đại, vừa ra mặt đã khai cả họ tên gia cảnh, không biết nói chừng nếu hỏi sẽ khai cả số tài khoản ngân hàng mất.

Trương gia Sử Lai Khắc thành, chính là có gia chủ Hồn Đế tọa trấn, dù là nghe đồn gia chủ đời trước là cái Hồn thánhchưa biết tột cùng vẫn còn sống sót hay là đã chết, thế lực tuyệt không thể coi thường. Trương gia gần như cai quản 1 khu của Sử Lai Khắc thành, Trương Đại Hoàng là con cả chính tông Trương gia, tự nhiên khó có thể thiếu tiền ăn chơi.

Dương Chính Bạch mặt lạnh bước lên, mất đi cái vẻ đáng khinh thường ngày, nói:

- Trương Đại Hoàng, ta không quan tâm ngươi là ai, cuốn này chúng ta đã mua trước rồi. Là ngươi tại xen vào mua bán giữa chúng ta đấy.

Trương Đại Hoàng mỉm cười, búng ngón tay, vứt lên bàn 20 cái kim hồn tệ:

- Ta mua thứ này với giá 20 kim hồn tệ, lão bản. Đồng thời ngươi nên nhớ luật lệ nơi đây, tuy là trả giá tùy theo chủ ý, nhưng còn 1 cách trả giá khác, chính là ai cao hơn được.

Dương Chính Bạch híp mắt lại, lại tiếp tục rút ra thêm 10 kim hồn tệ nữa:

- 22 kim hồn tệ, ta mua.

Trương Đại Hoàn có vẻ chán nản, ném 1 cái thẻ lên bàn, nó màu bạch ngân sắc đồng, nói:

- 30 kim hồn tệ.

Dương Chính bạch không thua kém, đồng dạng rút ra 1 cái thẻ bạch ngân sắc đồng:

- 40 kim hồn tệ.

- 50 kim hồn tệ.

.......

- 150 kim hồn tệ.

Dương Chính Bạch sau 1 hồi trả giá cũng toát mồ hôi, chỉ trong 1 thoáng chốc hắn đã đặt gần hết 1 thành số tiền tiết kiệm của hắn, nhưng hắn không có ý dừng lại.

- 200 kim hồn tệ

Trương Đại Hoàng lật tay 1 cái là 50 kim hồn tệ, thế nhưng Dương Chính Bạch cũng không thua kém, hắn tiếp tục ra giá:

- 300 kim hồn tệ.

Trương Đại Hoàng mỉm cười khinh khỉnh, với hắn 1 cái phú nhị đại được 1 Hồn Đế hậu thuẫn mà nói 300 kim hồn tệ tính toán gì!? 3 vạn kim hồn tệ còn tới nói được.

Dương Chính Bạch nhíu mày, tiếp tục ra giá, hắn dự tính ra thêm 2 lần nữa nếu không được thì dứt khoát từ bỏ, hắn nhìn trúng cái này Đại Mạc Thương Pháp chủ yếu là vì 1 cỗ không rõ cảm xúc, tựa như đây chính là 1 hồi thiên đại tạo hóa cho chính hắn vậy.
Dẫu sao mà nói, Đại Mạc Thương Pháp, Đại Mạc.... thực sự phi thường quen thuộc với Dương Chính Bạch, đó là 1 bí mật liên quan tới chính hắn.

- 400 kim hồn tệ.

Trương Đại Hoàng mỉm cười, lật tay là thêm vào 100 kim hồn tệ:

- 500 kim hồn tệ.

Dương Chính Bạch lắc đầu thở dài, lần này có vẻ tên này còn rất lâu mới cạn kiệt tiền bạc, còn hắn thì đã quá nửa số tiền còn lại, nói:

- Ta từ......

Chưa kịp đợi Dương Chính Bạch nói nốt câu 1 cây Độc Lông Vũ bay qua mặt hắn khiến hắn phải né tránh, Trần Ngọc Lâm tay cầm 1 cây quạt lông chim hưng phấn liếm môi bước vào nói trăm phần một tên hoàn khố bộ dáng, nếu nhiều thêm 2 tên thần cấp chó săn đằng sau liền chính hắn có có thể nhận lầm:

- Ta ra 1000 kim hồn tệ.