Chương 26: Tụ Bảo Quầy (3):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 26: Tụ Bảo Quầy (3):

Trần Ngọc Lâm chán ngán không tìm thấy phú nhị đại đâu, dẫu sao hắn vẫn luôn muốn thử 1 cơ hội đập chết người bằng tiền, bèn đi kiếm mấy món đồ căm trại. Lúc này hắn đang băn khoăn nên bỏ tiền ra mua lều thường hay "Lều tiện nghi cho cả nhà cắm trại" bao gồm 1 khoảng không to bằng cả biệt thự, kết cấu hơi khác Trữ vật giới chỉ 1 tí nhưng cùng 1 dạng, lò nướng bánh, bếp lò, bồn tắm, 1 cái bể bơi trong nhà và 1 cái bếp than, 1 cái trận pháp bảo hộ căn nhà v..v.. được khuyến mại 1 cái camera hành trình, 1 dạng Hồn đạo khí cho phép thu thập hình ảnh lúc đi chơi, hoàn toàn quên khuấy mất mai là đi Khảo thí chứ không phải dã ngoại.

- Thưa ngài, hiện tại chúng ta đang có chương trình giảm giá, chỉ còn có 99 kim Hồn tệ, nếu ngài mua cái này, ngài sẽ được tặng 1 mô hình " Hoàng Kim Long Thương " treo tường.

Đó là mô hình kích cỡ thực, giống 99% thanh Hoàng Kim Long Thương thực sự, được làm từ thép thường, kĩ thuật tạo ra cũng không quá cao, có lẽ đủ cho trẻ con chơi.
Trần Ngọc Lâm đang gật gù thì đột nhiên từ đằng sau hắn 1 cú đá bay đến, đạp vào mông hắn khiến hắn ngã nhào. Trần Ngọc Lâm giận dữ liếc mắt ra sau gầm gừ:

- Đông Phương Thường Thắng, tại sao lại đạp ta.!?

Vừa đạp hắn là Đông Phương Thường Thắng, hắn liếc nhìn Trần Ngọc Lâm nói:

- Ngươi cân nhắc mua cái của khỉ này làm gì, đồ này ngày mai làm sao đem vô khảo thí được!?

Ồ - Trần Ngọc Lâm nghĩ, quả đúng là mang không nổi, cái này không nằm trong danh sách Hồn Đạo cụ được sử dụng. Bất quá bây giờ mà thừa nhận thì phi thường mất mặt nên hắn trợn mắt lên cãi:

- Chắc gì sau này đã không cần dùng!? Chuyện tương lai ai biết trước được!? Đóng gói cả 2 mang về cho ta.

Câu cuối hắn nói với lão chủ tiệm, vị chi cả 2 món bay hết 111 kim Hồn tệ, đương nhiên lều thường ở đây không chỉ gồm 1 mảnh vải mà còn bao gồm đầy đủ dụng cụ như 1 ngôi nhà, ngoài ra nó còn to bự ngang 1 cái nhà nữa cơ, hàng chuyên dùng cho cắm trại ngoài trời. Đông Phương Thường Thắng trợn mắt lên, vô tâm đối phó với sự lì lợm của Trần Ngọc Lâm, quay đầu nói:

- Mua xong hàng chưa?! Nếu xong rồi thì đi kiếm Bạch sư huynh với Triệu Tinh Hà rồi về đi. Trưa rồi đó.

Trần Ngọc Lâm nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, nãy giờ chạy loanh quanh ngắm cảnh cũng tốn thời gian phết, lại tốn tiền nữa, nãy giờ chuẩn bị vài món đạo cụ, mua thêm mấy thứ linh tinh hắn tốn hết cả thảy hơn 600 kin hồn tệ, tính ra cũng đủ 1 gia đình 4 người ăn cả đời a.

Bấm tay tính thời gian có lẽ cũng nên về, lại còn phải đi kiếm về 2 tên kia nữa cũng là 1 cái phiền.

Trần Ngọc Lâm bắc lệnh bài ra gọi cho Dương Chính Bạch, chỉ biết 2 người hiện đang ở 1 chỗ ở cửa Nam.

- Thôi đi ra cửa Nam đi, trên đường thấy cái gì hay ho mua luôn. - Trần Ngọc Lâm 1 bộ coi tiền như cỏ rác tung bay nói.

Trên đường hắn có thấy mấy thứ, nhưng chưa có đồ nào hợp mắt hắn nên tiền đành để mục trong túi, đến chỗ mà Dương Chính Bạch chỉ đang ở đó.

- Ồ, chỗ này cũng có mấy thứ được đó chứ.

Trần Ngọc Lâm trên đường đến cái chỗ mà Dương Chính Bạch đang ngồi, nghe có vẻ là 1 chỗ bán ra rất nhiều đồ tốt, cũng lia qua được mấy món đồ.

- Băng Nguyên Quả, thích hợp Võ hồn hệ băng, tăng lên 3 cấp đối với Đại Hồn sư, 1 cấp với Hồn Tôn. Đại Mạc Thuẫn, có thể đỡ được công kích Hồn Tông nhất cấp. Địa Tầm Nhũ, cực kỳ thích hợp với Võ Hồn hệ thổ, thậm chí 1 số loại võ hồn có thể thăng lên đẳng cấp.

Trần Ngọc Lâm vừa liếc qua là có thể nhận ra vài thứ đồ, hắn cũng nhìn thấy vài người buôn bán mấy cuộn giấy nữa, hẳn là 1 dạng bản vẽ Hồn Đạo Khí, thứ này Trần Ngọc Lâm không có hứng thú.

Trước đây hắn từng thử qua chế tạo 1 vài cái Hồn Đạo Khí, và cả luyện đan nữa. Kết quả!? Tất cả những thứ hắn rờ tay vào, mọi thứ luôn luôn hoàn hảo cho đến lúc nó nổ tung vào giây cuối cùng. Không ai phát hiện ra được vấn đề là gì, mọi người đều đưa đến 1 cái kết luận là hắn đã làm 1 cái việc thương thiên hại lý gì đó thế là bị thượng thiên ghét. Từ đó hắn vứt việc chế tạo Hồn Đạo khí sang 1 bên, không còn ró tay vào nữa.

- Ngươi có vẻ tinh mắt nhỉ? - Đông Phương Thường Thắng kinh ngạc nhìn Trần Ngọc Lâm, có vẻ khó mà tin được thằng này lại có nhãn lực tốt đến thế, và cả kiến thức nữa.

- Đương nhiên - Trần Ngọc Lâm tự hào nói, kiếp trước ở trên Bách Thú Đảo trừ tu luyện và chơi với lũ nhóc, hắn còn có vài việc khác tỉ như đọc sách chẳng hạn, đến giờ hắn càn quét sạch số sách trong thư viện rồi đấy. Hơn nữa những thứ này cũng là những thứ cơ bản, khó có thể gọi là "nhãn lực" được, chỉ nhớ mấy thông tin ghi trong sách là xong, cũng không cần phân biệt gì cả.
Đó là tại kiếp trước đừng nói kiếp này hắn sống tổng cộng cả thảy vượt qua trên trăm năm có thể miễn cưỡng xưng là lão bất tử cũng được.

Đông Phương Thường Thắng có vẻ còn hơi khó tin, chỉ vào 1 cái giỏ bên trong có 1 lớp da của 1 con thú, hỏi:

- Kia là da Hồn thú gì!?

Trần Ngọc Lâm nhìn nhìn tấm da đó mấy giây đồng hồ, nói:

- Phần lưng da mềm vảy cứng, dưới vẩy có 1 lớp lông mao, cuối mỗi lớp vẩy có 4 chấm màu trắng, vẩy màu đen, dần hóa thành sắc đỏ theo chiều đuôi, da cánh tay ngực và chân đều mọc 1 lớp lông mao dầy, không nhìn rõ lớp da đầu, có lẽ là da 1 loại Hồn thú Hỏa hệ tên gọi Khiếu Xà Hầu, mỗi chấm trên vẩy đại diện cho 10 năm, từ năm 10 tuổi có chấm đầu tiên, hẳn là từ 40 đến dưới 50 tuổi đi!?

Đông Phương Thường Thắng tò mò, nhìn về chủ tiệm, lão chủ tiệm thấy Đông Phương Thường Thắng nhìn mình, gật đầu nói:

- Tiểu huynh đệ còn trẻ nhãn lực đã cao, bội phục, là da Khiếu Long Hầu, 1 loại cùng chi của Khiếu Xà Hầu.

Đông Phương Thường Thắng nhìn Trần Ngọc Lâm tỏ ý khó tin, chỉ thấy Trần Ngọc Lâm nhún vai:

- Khiếu Long Hầu và Khiếu Xà Hầu khác nhau mỗi 1 cặp sừng, bị chặt đầu đi rồi thì ta nhìn ra sao được!? Mà thế cũng hợp lí, giá của Khiếu Long Hầu cao hơn Khiếu Xà Hầu gấp nhiều lần nhỉ!?

Đông Phương Thường Thắng còn chưa tin, chỉ vào 1 cái đầu lâu của 1 con Hồn thú có lẽ là điểu loại, Trần Ngọc Lâm gõ gõ 3 cái nói:

- Gõ phát ra âm thanh vang, có tổng cộng 17 lỗ hổng tự nhiên trên đầu lâu, còn có 1 cái khe dài từ mỏ chạy đến cuối.... Đầu lâu Nhạc Tỳ Điểu phải không!?

Lão bản gật đầu còn Trần Ngọc Lâm đắc thắng nhìn Đông Phương Thường Thắng. Mấy người xung quanh cũng tò mò nhìn lại. Đông Phương Thường Thắng còn chưa có bội phục chỉ vào 1 cái sừng trông như sừng tê giác bị chặt mất nửa, màu xám có 7 vòng đen, dài đến 2 mét, bọc trong 1 lớp giấy trong suốt rất dày tránh va đập, có 1 tờ giấy dán trên nói rằng đại khái muốn bán giá 500 kim hồn tệ, không mặc cả, đồng thời cũng không biết là vật gì.

Trần Ngọc Lâm có vẻ bị động đến lòng hiếu thắng, nhìn kĩ cái sừng cảm thấy nó trông phi thường quen thuộc, vênh mặt lên:

- Sừng như sừng tê, có 82 ngấn dọc theo sừng, chất bên ngoài màu xám, 7 vòng đen, nếu để ý cuống sừng có 91 điểm trắng, đầu sừng nhìn qua như bị chặt kì thật là tự rụng mà ra, ngoài ra còn có rất nhiều vết cháy xém, chỗ bị đứt nhìn kĩ thấy 72 vòng trắng,không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn đây là sừng 1 con....

Nói đến đây Trần Ngọc Lâm méo miệng tái mặt, kéo tay Đông Phương Thường Thắng ra ngoài 20 mét, nói tiếp

- Sừng 1 con Bạo Vong Ma Tê 720 năm, sừng loài này hay còn gọi là Sừng Nổ. Ngoài việc truyền 1 thứ dung dịch phát nổ qua sừng khi đâm, nó còn có thể tự bạo cái sừng của chính nó. Nhưng cái gốc sừng mới là thứ đáng sợ, uy lực phát nổ của nó tuyệt đối đủ thổi bay 1 Chuẩn Hồn Đế, hơn nữa dù chặt ra vẫn có thể nổ được.

Nhớ lại hồi trước Trần Ngọc Lâm đang đánh nhau với 1 tên Hồn Đế, đến lúc tưởng như gần diệt sát được hắn thì tên kia quăng ra cái sừng này, thiếu chút nổ bay hắn.

Đông Phương Thường Thắng cực kỳ không tin vào tên này, cái sừng này chắc chắn đã được kiểm nghiệm qua bởi đấu giá hội dù có khi chỉ là quản sự tập sự, sao họ có thể không nhận ra mà hắn có thể nhận ra?

- Vì nó đã tuyệt chủng hơn 4000 năm trước, con đực trong mùa giao phối thì tự làm nổ chính mình còn con cái thì đẻ có mỗi 1 con, sinh không bù được mất. Còn tại sao ta biết hả!? Hồi trước ta từng tự tay làm nổ 1 cái rồi, nổ banh nhà luôn, bị mắng vốn 1 trận đó. Đám quản sự có khi sừng 1 con thường còn chưa được thấy đấy chứ.

-....!?

- Tin ta đi, ngươi sẽ không bao giờ muôn phát nổ 1 căn nhà khi mà trong bếp đang có 1 nồi súp sôi sùng sục đâu. - Trần Ngọc Lâm nói như thể phần về nôi súp mới là thứ đáng sợ.