Chương 25: Tụ Bảo Quầy (2):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 25: Tụ Bảo Quầy (2):

Đông Phương Thường Thắng sau khi "thăng" xong cảm thấy nhẹ nhõm hết cả người, Trần Ngọc Lâm chán ngán dẫn hắn vào bên trong Tụ Bảo Quầy.

"- Kính chào 2 vị Hồn sư, 2 ngài là đến đấu giá hay vẫn là đi Tụ Bảo Khu!? "

Vừa bước vào trong cổng 1 tay tiểu nhị đã bước ra đón khách. Trần Ngọc Lâm nói với hắn:

- " Chúng ta là đến Tụ Bảo Khu. Dẫn đường cho chúng ta đi. "

Tay tiểu nhị lập tức dẫn đường, hẳn là nhìn ra được 2 người này là hôm nay mới tại đến đây lần đầu, nên trên đường đi kể hết lịch sử của Tụ Bảo Quầy tiện thể giới thiệu luôn mấy bức tranh treo trên tường. Trần Ngọc Lâm thì không có hứng thú, còn Đông Phương Thường Thắng thì lại tương đối lắng tai nghe.

- " Tiểu Ngọc Lâm sư đệ. "

Đột nhiên 1 giọng nói vang lên. Tiểu Ngọc Lâm!? Trần Ngọc Lâm đột nhiên kìm chế 1 cỗ xúc động muốn chém bay cái người này, liếc nhìn sang bên trái hắn thấy được 1 đạo thân ảnh bận toàn đồ trắng chạy tới, quả là Dương Chính Bạch, theo sau là Triệu Tinh Hà.

- " Tinh Hà, ngươi cũng sang đây à!? - Triệu Ngọc Lâm sải bước đi qua Dương Chính Bạch, hỏi Triệu Tinh Hà. "

Triệu Tinh Hà mỉm cười, trông vô cùng mĩ lệ, gật đầu:

- " Ta có vài thứ cần mua, nên cần đi ra đây, hẳn ngươi cũng cần mua vài thứ nhỉ.!? "

Trần Ngọc Lâm mỉm cười gật đầu, quay người lại ánh mắt lướt qua Dương Chính Bạch, đưa tay ra chỗ Đông Phương Thường Thắng, nói:

- " Giới thiệu thoáng qua, Thường Thắng, đây là Triệu Tinh Hà, Tinh Hà, đây là Đông Phương Thường Thắng, bạn cùng phòng của ta, nhân tiện hắn là nam không phải nữ. "

Triệu Tinh Hà có vẻ nghi ngờ nhìn Đông Phương Thường Thắng đan mặc 1 bộ đồng phục nữ sinh, ậm ừ gật đầu cho qua. Lúc này Dương Chính Bạch xen ngang:

- " Các ngươi tính bỏ qua ta như thế à!? Ngọc Lâm ngươi còn không thèm để ý đến ta luôn ấy chứ. "

Lúc này Trần Ngọc Lâm chợt quay sang hỏi Tinh Hà:
- " Ngươi thuộc tại nhóm số bao nhiêu!? Ta tại nhóm số 103. "

- " Ta nhóm 212, hiện giờ mới tìm ra được 1 người cũng tại nhóm 212 thôi, nghe nói lớp chúng ta có đến 2 nhóm có người chung lớp cùng nhóm. " - Triệu Tinh Hà trả lời.

Dương Chính Bạch lại tiếp tục xen vào:

- " Đến phần của ta chưa!? Các ngươi để ý đến ta dùm chút coi. "

Trần Ngọc Lâm nhếch mép nhìn Dương Chính Bạch hỏi:

- " Ngươi đến đây làm gì, lượn đi cho nước nó trong. Ừm, thấy ngoài kia có cửa xả nước không!? Chui xuống đó luôn đi cho đời nó sạch. "

-........!?

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng cả 4 cũng cùng đi vào trong Tụ Bảo Khu, nói là tụ Bảo khu nhưng thực ra chỗ này giống 1 cái chợ, chỉ trừ việc mỗi gian được phân chia 1 cách rất kĩ càng, ngoài ra trông cũng khá ngăn nắp nữa. Cả cái Tụ Bảo Khu này phân thành lên đến hơn 4000 khu cho phép bán đồ, mỗi người sẽ đặt 1 khu để bán hàng và chỉ được 1 khu, mỗi khu bán này phải trả phí dụng là 1 kim hồn tệ và nửa thành tiền bán được.

Phần nhiều người đến đây là để tìm được mấy món bảo vật ẩn chứa bên trong, đương nhiên phần nhiều là không mua gì mà về, bất quá chuyện này Tụ Bảo Quầy không ngăn cản, trừ khi có người phạm mấy tội như ăn cắp tới đây. Tính ra thì tầm khoảng tối mới là giờ cao điểm ở noi đây, nhưng vào rạng sáng này thì đã có quá nửa số quầy mở cửa rồi. Do Tụ Bảo Khu cực rộng nên nhóm Trần Ngọc Lâm quyết định sẽ tách ra lựa đồ, nếu cần gặp nhau có thể thông qua Lệnh Bài Liên Lạc.

Tính ra nếu muốn tìm hàng thực sự nhiều thì phải đi ra thị trường chợ đen, ở đó cái gì cũng có thể tìm được, nhưng lại không đảm bảo an toàn, hơn nữa dính líu mấy thứ phi pháp thì thực sự phiền toái.

Trần Ngọc Lâm ngáp ngắn ngáp dài loanh quanh mấy khu đầu tiên, chợt hắn thấy Triệu Tinh Hà đang nhìn chằm chằm 1 cái quầy đồ gì đó, liếc qua hắn tối sầm mặt lại, là quầy bán truyện đam mỹ.

Dứt khoát bỏ qua Triệu Tinh Hà, giờ này mà xen vào thì cực kỳ rắc rối và tỉ lệ bị gắn cho 1 cái mác "biến thái" theo xác suất học là phi thường cao, hắn chạy ra khu phía tây.

Khu phía Tây bao gồm 1 số loại hình Hồn Đạo Cụ, đương nhiên trong đó có quá nhiều là những loại Hồn Đạo Khí sử dụng 1 lần, chỉ là lần này khảo hạch yêu cầu nghiêm cấm sử dụng Hồn Đạo Khí, nhưng vẫn có 1 số ngoại lệ, tỉ như trữ vật giới chỉ. Lần này Trần Ngọc Lâm tới đây chủ yếu là để kiếm mấy cái đạo cụ không cần thiết sử dụng Hồn lực, tỉ như là ống nhòm lều bạt các loại.

Thật ra hắn không thực sự cần kiếm lều bạt trong này, nhưng sẵn tiện đi ra ngoài trường thì ghé qua đây xem có đồ gì ngon luôn không một thể.

Ánh mắt Trần Ngọc Lâm lướt ngang qua 1 cửa hàng buôn bán Hồn thú, Hồn thú được buôn bán tại đây thông thường là hàng trường kỳ, có cửa hàng phải thuê các khu bán hàng tại đây vài năm trở lên, nhưng đặc điểm của cửa hàng này thường là không mở hàng 3 năm bán được hàng cái là đủ ăn 3 năm nên chút tiền này không quan trọng lắm. Hồn thú có đặc điểm là vô cùng, phi thường thù ghét Nhân Loại, nhưng Hồn thú được buôn bán tại đây thì không đồng dạng, có 1 số là bắt thú con về nuôi lớn, 1 số là thuần hóa từ 1 số Hồn thú bị bắt ngoài tự nhiên, nhưng càng nhiều hơn là dùng 1 loại Hồn Đạo Khí chuyên để khống chế Hồn thú. Loại hồn đạo khí này có dạng như cái vòng cổ, hồi trước là để dùng cho nô lệ các loại, giờ thì dùng cho cả Hồn thú, nhưng mà chỉ dùng được với Hồn thú dưới 1000 năm, trên 1000 năm đã không còn chấp nhận bị loại này Hồn Đạo Khí thu phục nữa, dù rằng 1 số loài đặc biệt vẫn sẽ bị nô dịch tỉ như khuyển loại, mã loại vân vân, từ Vạn năm trở lên Hồn thú càng là có 1 cỗ ngạo khí càng thà chết không để khuất phục.

Trần Ngọc Lâm rảo bước về phía cửa hàng,vừa bước vào trong cửa hàng hắn ngay lập tức bị hấp dẫn bởi 1 bình thuốc, bên trong đặc sính 1 thứ chất lỏng 14 sắc màu, trông lung linh hẳn.

Liếm liếm môi nhìn cái kia bình, Trần Ngọc Lâm cảm giác được một cỗ đói khát trong cơ thể hắn không thuộc về đói bụng mà dường như là đến từ sâu trong võ hồn của hắn.

Lão bản chủ quầy tiền về phía Trần Ngọc Lâm hỏi:

- Vị tiểu huynh đệ đây, ngươi muốn mua gì!?

Trần Ngọc Lâm nhìn qua thấy chút tiếu ý trên mặt lão bản liền biết là hắn tại cho bản thân là cái nào đó tiểu gia chạy ra ngoài chơi, đằng nào hôm nay hắn cũng không bận đồng phục, cơ mà hắn cũng chẳng có để ý đến mấy thứ đó. Hắn chỉ vào cái bình kia, hỏi:

- Lão bản, ta muốn thứ đó.

Lão bản chủ tiện nhìn theo hướng tay Trần Ngọc Lâm chỉ, miệng mỉm cười, nói:

- Tiểu huynh đệ thật có tiền,bất quá thứ này giá cả thực đắt, giá lên tới 150 kim hồn tệ.

Trần Ngọc Lâm rút trong trữ vật giới chỉ 1 cái thẻ bài màu bạc có những vân màu đồng, đây là 1 loại thẻ trữ tiền 1 dạng tựa như trữ vật giới chỉ nhưng chỉ chứa được tiền,thẻ hắn đang dùng là Ngân Đồng thẻ có thể trữ được tối đa hơn 500 kim hồn tệ, nếu là Bạch Ngân thẻ có thể trữ được 1000 kim hồn tệ, Hoàng Kim thẻ thì lại được phân làm 5 cấp, cấp cao nhất trữ được trăm vạn kim hồn tệ, thường hắn hay dùng thẻ dạng Ngân Đồng chứ không dùng thẻ Hoàng Kim dù cho hắn thực có, đây là cái lần trước bán đồ hắn bán được tặng kèm, hắn 1 tháng nay ăn chơi thỏa thích cũng chỉ tốn có hơn 200 kim hồn tệ, trong thẻ còn có hơn 800 kim hồn tệ.

- Mua.

Trần Ngọc Lâm để Ngân Đồng thẻ lên mặt bàn, tay cầm lấy cái bình kia, ngó quanh ngó lại tự hỏi kì quái, trong tiểu thuyết hắn đọc lúc này có phải nên có 1 tên phú nhị đại tới gây sự chứ!? Bất quá không thành vấn đề, trừ khi đích thân gia chủ vài cái trung đẳng tới cao đẳng thế gia ra mặt hắn có tự tin dùng tiền nghiền ép bất luận kẻ nào.

Sống qua 2 kiếp hắn chưa thấy qua tên nào phú nhị đại chủ động đi sinh sự với chính mình, hồi ở Sử Lai Khắc chưa từng thấy, hắn vốn có tiếng là tiêu tiền như rác hồi đó. Ở bên phía Tà Hồn Sư muốn thì 1 là mua, 2 là dùng thế để ép và ba là đoạt cũng chưa có cơ hội kiếm được tên nào phú nhị đại não tàn một chút để giải khuây.

- Lão bản.. ta muốn mua...

Đột nhiên hắn nghe 1 giọng nói cất lên, Trần Ngọc Lâm hứng khởi quay qua, hóa ra là người mua đồ khác, không khỏi lộ ra 1 cỗ chán chường thất vọng.

Lão bản tính tiền xong, đồ chính thức thuộc về Trần Ngọc Lâm. Hắn nhìn cái bảng sử dụng, liền hiểu ngay ra tại sao bản thân lại có 1 cỗ khát vọng đối với thứ này.

Trậm Điểu chi Mẫu (lai tạp) chi độc, được trích ra từ Bổn Mạng độc Trâm của Trậm Điểu Mẫu.

Thông thường Trậm điểu sinh sống tại Độc Lâm là 1 loài chim phi thường xinh đẹp, thậm chí từng có 1 thời Hoàng Gia đều sẽ cố bắt 1 con để trang trí, thế nhưng Trậm điểu có 1 đặc điểm khá lạ về ngoại hình.

Trông nó tựa như 1 con chim khổng lồ, có khuôn mặt của nhân loại, đồng thời chân nó phi thường dài, tựa như chân người mà lại có vuốt chim. Vẻ mặt của nó thì lại phi thường xinh đẹp, có thể nói là có nhiều cá thể còn xinh đẹp hơn cả mỹ nhân, kết hợp bộ lông sặc sỡ có thể nói là vẻ đẹp của tạo hóa.

Nói theo cách Trần Ngọc Lâm thì có thể tưởng tượng nó là 1 đầu chim có mặt và chân người.

Thế nhưng có 1 số cực hiếm cá thể, được gọi là Trậm chi Mẫu, lại chỉ có thể có ngoại hình của 1 nữ nhân, hơn nữa độc tố của cá thể này phi thường phát triển hơn xa xa Trậm Điểu thông thường,có lời đồn Trậm điểu chi Mẫu mới là mẹ của Trậm điểu, mỗi lần đẻ là trăm trứng, từ đó có cái tên đấy.

Mà từng cá thể Trậm Điểu đều là có thể trích ra 1 cây Trâm Vũ, suốt đời nâng niu trân trọng, gọi là Bổn Mạng độc Trâm, Trậm Điểu Mẫu cũng không là ngoại lệ.

Đây lại là dịch thể chiết xuất từ Bổn Mạng Độc Trâm của Trậm điểu chi mẫu, tuy không phải tuyệt thế đan dược, cũng không phải linh thảo, thế nhưng nếu Trần Ngọc Lâm không nhầm nó có thể tăng lên đẳng cấp độc tố của hắn, dẫu sao mà nói, hắn chính là có thể từ hấp thu độc tố mà tăng cường bản thân, đặc điểm của Trậm Điểu chính là tại thôn phệ vạn độc, lớn mạnh bản thân, hơn nữa đây lại chính là độc tố đến từ Trậm Điểu, chính là phi thường thích hợp với người có võ hồn Trậm Điểu như hắn.

Trần Ngọc Lâm nhớ hình như trên Bách Thú Đảo không có con Trậm Điểu nào, cảm thấy mua thứ này cũng là không tệ lắm, tối thiểu có thể nâng cấp võ hồn cho hắn.