Chương 24: Tụ Bảo Quầy (1):

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 24: Tụ Bảo Quầy (1):

Đêm hôm đó,sau vài tiếng cứ 10 phút kiểm tra tin nhắn 1 lần thì cuối cùng tin nhắn được gửi đến lệnh bài liên lạc của tất cả học viên, đúng 23 giờ 59 phút cho nên về lí mà nói thì học viện chính xác gửi vào "tối nay" đúng theo như lời Triệu lão sư. Hầu hết học sinh đã leo lên giường nhắm mắt nên chẳng còn có ma nào xem được, liền Trần Ngọc Lâm cũng chỉ mới đọc được cái tin nhắn này lúc mới tỉnh ngủ, vừa đánh răng rửa mặt xong thì mới đọc nổi.

Hóa ra ngoài những điều mà Triệu Lão sư hôm qua đã phổ biến thì còn có thêm 1 điều luật nhỏ đó là toàn bộ Học viên sẽ thi đấu dàn trải trên 4 hòn đảo, mỗi đảo có ước chừng gần 500 người, tức khoảng hơn 80 nhóm. Bất tiện ở chỗ các Học viên sẽ không thể biết được đến cùng mình sẽ thi đấu ở đảo nào cho tới tận phút cuối cùng, cũng nghĩa là 10 giờ sáng ngày mai.

Nhóm của Trần Ngọc Lâm là nhóm số 103, lại thêm 1 điểm bất tiện khác là không coi được tên của các thành viên trong nhóm, thành ra vì thế mà phải ngồi đợi đến khi tập trung mới khả dĩ biết được chính xác thì nhóm bản thân bao gồm những ai, liên lạc ư? Số báo danh học viên còn không có thì đừng nghĩ tới chuyện liên lạc. Trong phần tin tức có ghi rõ ràng là để cho từng nhóm không có tập trung họp bàn trước khảo hạch, giữ vững tính thần bất ngờ.

Bất ngờ cái của khỉ!

Trần Ngọc Lâm hôm nay dậy từ lúc 8h hơn, đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân xong thì chợt thấy Đông Phương Thường Thắng thì ngáp ngắn ngáp dài ngủ dậy,liếc nhìn đồng hồ thì thấy hơn 8 giờ rưỡi, tính ra hôm nay còn là dậy sớm đó, thường nếu không có giờ học hắn sẽ nằm ườn như con mèo lười đến giữa trưa mới mò dậy lấy đồ ăn từ tay Trần Ngọc Lâm, sau đó nếu không có việc sẽ tiếp tục nằm trên giường cho tới tận khi nào có việc mới đứng dậy.

Hôm nay có thể nói là 1 ngày vô cùng trọng đại, không có bất cứ 1 môn học nào vậy mà hắn vẫn có thể tự vác cái thân lết ra khỏi giường từ 8 rưỡi được, nên Trần Ngọc Lâm quyết định chốc nữa sẽ khao hắn đồ ăn sáng để kỉ niệm ngày trọng đại này.

- Di, ngươi cũng trong nhóm 103 ư!? -
Đông Phương Thường Thắng cắn miếng bánh mì - loại bánh bán buổi sáng ở căng tin trường, không phải quán bánh mì 11 giờ hơn mới mở kia - hỏi, mặt kinh ngạc.

- 103, mà khoan khoan, ngươi nói "cũng " nghĩa là sao!? -Trần Ngọc Lâm đảo mắt liên hồi, không có lẽ...

Đông Phương Thường Thắng ngậm cái bánh mì trong miệng, lục tìm cái lệnh bài liên lạc, mở tin nhắn ra, trên đó ghi rõ ràng " Đông Phương Thường Thắng, Nhóm số 103,khu số 14, 10 giờ sáng mai tập trung tại sân tập trung. "

Trần Ngọc Lâm cũng mở lệnh bài thân phận, nhìn kĩ lại thấy hắn cũng là nhóm số 103, khu số 14, lẩm bẩm:

- Trùng hợp thế à!?

Cắn nốt 1 miếng bánh mì, Trần Ngọc Lâm quyết định hôm nay muốn đi chuẩn bị đồ đạc để mai kiểm tra khảo hạch. Tuy rằng khảo hạch lần này không có ảnh hưởng tới điểm số trung bình mà chỉ là 1 lần khảo hạch bình thường, nhưng Triệu lão sư đã phổ biến vô cùng rõ ràng, rằng thì mà rằng là nếu như bị đánh trượt khảo hạch này thì cứ chuẩn bị tinh thần nộp đơn xin thôi học đi vì Triệu lão sư sẽ khiến cho tên đó sống không bằng chết,và Trần Ngọc Lâm tương đối nghi ngờ rằng cái "Sống không bằng chết" chỉ đơn thuần là chạy 1000 vòng quanh sân, nếu là chạy 1000 vòng quanh cả cái Đại Lục này nghe còn hợp lí.

- Ê, chốc cùng ta đi đến đấu giá hội không!? - Trần Ngọc Lâm uống 1 ngụm cà phê hỏi Đông Phương Thường Thắng.

- Đi thì đi, mà đi làm gì!? Ngày mai cũng có được mang nhiều hơn 4 món đồ vật đâu!? - Hiển nhiên lớp Đông Phương Thường Thắng cũng được phổ biến như thế, bất quá trong tai Trần Ngọc Lâm nó còn mang 1 ý nghĩa khác Hắn lôi ra cái Lệnh bài liên lạc, chỉ vào 1 mục có tên mục 3 về những thứ được mang, hỏi:

- Đây viết là " Học viên được sử dụng bất cứ món đồ gì mang được từ ngoài vào. Trước khi tiến vào Học Viện sẽ tiến hành kiểm tra, nếu đồ đạc mang theo nhiều hơn 4 món thì sẽ phải lưu trữ bên ngoài, khi nào Khảo Hạch xong có thể tới nhận " đúng không!?

- Ừm Hứm!?

Trần Ngọc Lâm thở dài, lại lười giải thích, bất quá do cùng nhóm nên hắn vẫn phải nói:

- Nói cách khác, miễn là ngươi tìm ra được cách để giấu đồ thì ngươi có thể mang bất kì món nào vào đúng không!?

Đông Phương Thường Thắng xử nốt miếng bánh mì, hỏi:

- Bộ ngươi nghĩ HọcViện là bao cát hay sao mà không có kiểm tra 1 cách kĩ càng hả!?
Trần Ngọc Lâm lắc lắc đầu:

- Nếu không ngươi nghĩ tại sao Học Viện lại ghi rõ ra như thế này!? Ta cam đoan hầu hết các nhóm đều đã nhận ra điểm này rồi, nếu Học Viện đã ghi rõ như thế này có nghĩa là chỉ cần cách thức giấu đồ đạt chuẩn là có thể qua thôi.

Đông Phương Thường Thắng cũng suy nghĩ, gật đầu:

- Được, thế thì đi thôi.

- Ồ, và thay đồ đi, ta không muốn đi cùng 1 tên biến thái mặc váy đâu - Trần Ngọc Lâm ở với thằng này gần 1 tháng mà mã vẫn chưa thể coi hắn như không khí được, chiếu theo lời Dương Chính Bạch kẻ đã miễn dịch với bộ váy cả Đông Phương Thường Thắng nói hắn còn cần phải luyện nhiều để đạt tới cảnh giới "Tâm Như Tịnh Thủy"

-...!?

~~~~~~~~~~~~~

Trần Ngọc Lâm thì do vừa mới lúc chân ướt chân ráo tiến vào Thành Sử Lai Khắc đã kiếm đại 1 cái Đấu giá trường để bán chút đồ vật lấy tí tiền tiêu vặt, áng chừng sau khi tiêu pha chè chén các thể loại hiện tại từ hơn 600 vạn kim hồn tệ còn khoảng hơn 599 vạn kim tệ gì gì đó hắn cũng lười để ý đến, sau đó hắn có đi ra ngoài thăm thú 1 phen nên hiểu khá tốt về Sử Lai Khắc Thành, bất quá Đông Phương Thường Thắng xung phong dẫn đường, ngược lại xe ngựa thì nhất quyết không chịu đi.

Sau đó 2 người đi ra cửa Bắc, lại đi tây rẽ đông, rẽ trái rẽ phải cuối cùng Trần Ngọc Lâm chợt nhận ra mình đang ở 1 con phố lạ hoắc không tên tuổi, địa chỉ cũng không. Đông Phương Thường Thắng gãi đầu gãi tai, le lưỡi:

- Lạc rồi.

-!!!!!!!????

Cuối cùng Trần Ngọc Lâm phải gọi 1 chuyến xe ngựa để "rước" cả 2 đến chỗ Đấu Giá Hội, gần Sử Lai Khắc có đến 3 cái trường bán Đấu Giá, bữa trước tiến tới bán đồ là Trần Ngọc Lâm tại trường Đấu Giá Nhạc Khôi, còn bữa nay hắn tới trường đấu giá nhỏ nhất là Tụ Bảo Quầy.

Điểm đặc sắc của Tụ Bảo Quầy chính là ngoại trừ việc tổ chức bán đấu giá ra, Tụ Bảo Quầy còn nhiều ra 1 khu chợ.

Nói là chợ thì cũng không đúng, nên gọi là 1 chỗ để Đấu giá trường cho phép những người có đồ vật muốn bán nhưng không đủ khả năng, hoặc quá bí ẩn, hoặc bản thân người đó muốn tại ngoài sáng bán ra đồ vật đó dựng lên 1 cái quầy để rao bán. Đồ vật rao bán có 3 phương pháp, phương pháp đầu tiên là tại sử dụng tiền mặt, cụ thể ở đây chính là Hồn tệ, phương pháp thứ 2 là dùng vật đổi lấy vật,phương pháp này nhất được ưa thích khi đổi lấy những bảo vật khó định giá hoặc những đồ vật cứu mạng. Tỉ như 1 viên Hoàn Hồn đan, có thể cứu sống 1 người mà tưởng như là có thể chết, bình thường được định giá hàng trăm kim tệ, nhưng nếu bắt đúng dịp tỉ như có người cần dùng có thể đầy mạnh giá trị lên tới hàng ngàn Kim hồn tệ.

Phương pháp thứ 3 chính là đổi vật lấy 1 yêu cầu nào đó, có thể là 1 cái nhiệm vụ khó khăn hoàn thành, hoặc 1 vật phẩm cần giao, hoặc hộ tống hiểm địa, hoặc cường giả trợ trận. Đương nhiên rao bán nhiệm vụ cần hoàn thành lấy tiền cũng được rao ở trong này. Bất cứ đồ vật nào cũng được, Đấu giá hội đều muốn phân nửa thành, đổi lại chính là đảm bảo an toàn cho người bán. Trước đây từng có 1 vụ có 1 cái kiện đồ vật được bán ra, xong định giá hóa ra là của 1 cái Hồn cốt 4 vạn năm bị bọc trong 1 lớp đồ vật như đá ngăn cách thần thức, trận đó đồ vật bị mất, người bán được đền bù gấp đôi giá trị cái kia Hồn cốt ước chừng 200 vạn kim tệ, còn Tụ Bảo Quầy từ ngày đó lấy được niềm tin của rất nhiều người, về sau có thêm 1 luật là nếu muốn bán đồ vật tại đây mà giá trị vượt 20 vạn kim hồn tệ thì phải đăng ký để đấu giá trường sắp đặt hộ vệ.

Khá là tiện lợi, bất quá ở đây thì có 1 cái nhược điểm chí mạng đấy là đồ vật không qua kiểm tra, hoàn toàn thông qua pháp nhãn của người mua. Nói thẳng ra ngươi biết xem đồ vật thì sẽ rất dễ tìm ra được đồ vật thiên kim ẩn giấu, trước đây có trường hợp 1 người moi được 1 cái đồ vật trông như cái nỏ, sau khi kiểm tra phát hiện là Hồn Đạo nỏ, 1 món đồ của Đường Môn thần bí, hơn nữa lại là hàng cổ, trong 1 đống đồ bị cho là rác thải.

Còn có đồ vật bán ra thiên kim, hóa ra chỉ là 1 cái phế liệu được trang cho giống, không hơn không kém. Những cái này Đấu giá hội không cai quản.

Hoặc nếu ngươi nghĩ nhiệm vụ là an toàn, tùy ý lựa chọn thì có thể là sai lầm chí tử, đôi khi có những nhiệm vụ lại đưa ngươi vào chỗ chết, hoặc nhiệm vụ thập phần nguy hiểm, bỏi vì có thể người giao không lường trước, hoặc có ác ý, hoặc giấu diếm thông tin vân vân mây mây các loại.

Tóm lại nơi đây chính là hỗn tạp chi địa, ngươi có thể khuynh gia bại sản, có thể khai ra bảo vật, có thể bị lừa đảo không còn 1 xu hoặc thậm chí đẩy vào chỗ chết, thuần túy bằng vào là vận khí pháp nhãn...

- Đến rồi nhị vị - Tay lơ xe sau khi đến nơi nói, cung kính nhận 1 cái Kim hồn tệ, đồng thời vui mừng khi nghe Trần Ngọc Lâm nói không cần thối, hắn đánh xe đây tối đa kiếm được 1 cái Ngân tệ, 1 kim hồn tệ có thể nói là nhiều ra gấp trăm lần, đủ cả nhà hắn ăn uống nửa năm 1 năm.

Trần Ngọc Lâm bước xuống xe, ngắm nhìn Tụ Bảo Quầy, trông như 1 cái đáu trường, to thành hình tròn, có vô số những ô cửa sổ nhìn ra ngoài, còn có 1 cái cổng ghi: " Tụ Bảo Quầy" trân trọng bằng đá hoa cương trên cổng, Cổng thì được dát Hoàng Kim, sàn nhà trải thảm đỏ, trên tường có vô số tranh trang trí, trước cổng có 2 cái hộ vệ mà mới cảm nhận khí tức tuyệt đối là Hồn Tông, thậm chí Hồn Vương. Nghe đồn nếu bán đấu giá đồ vật nào cực lớn giá trị, thuê 1 cái Hồn Đấu La hoặc thậm chí Phong Hào Đấu La cũng có khả năng.

- Thật đông người - Trần Ngọc Lâm nhíu mày, hắn vẫn khó quen được với tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ, Sử Lai Khắc học tập cực nghiêm chỉnh nên ít tiếng ồn, trong phòng càng không, họa may trong phòng ăn mới nghe thấy ồn ào nên hắn toàn đem đồ về ăn, trên Bách Thú Đảo lại càng im ắng trừ những lúc đám nhóc sang chơi quậy phá, toàn bộ khiến hắn đã quen với sự yên tĩnh không ồn ào.

Lúc này Đông Phương Thường Thắng xuống xe,vừa nhìn thấy Tụ Bảo Quầy ngay lập tức phi thẳng tới 1 cái thùng rác, cúi mình xuống.

Cảm phục sự vĩ đại của Đấu giá trường đột nhiên muốn tỏ lòng thành kính!? Hiển nhiên không phải.

- Ọe...ọe...ọe.....

Trần Ngọc Lâm nhìn theo bóng Đông Phương Thường Thắng, trợn mắt, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Đông Phương Thường Thắng 1 mực phản đối đi xe ngựa, thằng này còn có tật say xe hả trời!?


~~~~~~~~~~~~~
Note 1: Có vẻ mình bị nhẫm lẫn rank Hồn Hoàn, chính xác Hồn Hoàn đầu tiên - thứ 2 phải là Vàng (trăm năm) chứ không phải Đỏ (10 vạn năm), trước mình nhầm Vàng thành Đỏ, đã fix.
Note 2: Sao truyện lại bị 2 cái vote 0* nhỉ:(? Mình viết tệ lắm à:(Có chỗ nào không hay, viết dở nói chứ các bạn:(
Note 3: À, cảm ơn về 10 cái Nguyệt Phiếu ạ, mình không hay onl để ý lắm chỉ quay qua để up chương thôi, đọc truyện chủ yếu trên đt nên giờ mới để ý.
Note 4: Có chỗ nào không ổn các bạn nói mình sửa nhé, nếu thấy hay cho mình vote 10 * nhé, tks ^^