Chương 125: Gia sản kếch xù

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 125: Gia sản kếch xù

Chương 125: Gia sản kếch xù


Sau năm ngày nghỉ chân tại Cảng Nam Đàn, Dự Niên bắt đầu hành động vì sự tồn tại của mình. Gọi là "sự tồn tại" bởi hắn cần phải lấy tấm thẻ bài thông hành thực sự từ thuộc hạ dưới quyền của Dự Thần. Người này có quyền lực tương đối lớn ở Cảng Nam Đàn, bởi lão là thương nhân và gia sản của lão ở trong cảng cũng không hề nhỏ.

Có điều, Dự Niên không thực sự chắc đối phương có còn trung thành với ông nội của mình không. Suy cho cùng, đến bằng hữu thân thiết nhất còn vì vinh hoa mà bán rẻ thì hắn không chắc một thuộc hạ dưới quyền nắm nhiều gia sản như thế lại không nổi lòng tham. Nhất là khi ông nội hắn đã qua đời được gần năm năm.

Dừng chân tại quán nước đối diện với cửa hàng bách hóa Vân Hà, Dự Niên chậm rãi quan sát dòng người qua lại, cũng như nhân viên và bảo tiêu ở bên trong. Chủ nhân của tiệm bách hóa này chính là người Dự Niên cần đi tìm - Đoàn chủ thương đoàn Vân Hà, một trong mười thương đoàn lớn nhất của Đại Khánh hiện nay.

Dự Thần không hổ danh là công thần khai quốc, gia sản của lão nhiều hơn bất cứ người nào có thể tưởng tượng. Lão dành một nửa đời mình để chạy trốn triều đình, sống trong núi rừng cực khổ với bà vợ già đã thuyên giảm võ công, nhưng thực chất, lão đủ giàu để rời khỏi Đại Khánh mà sống một cuộc đời sung túc.

Trong cuộc thanh trừng năm đó của Khánh Đế, triều đình chỉ thu về được hai phần tài sản của Dự Thần. Trong khi đó, ba phần tài sản khác được dùng để nuôi hệ thống tình báo riêng, và năm phần tài sản lớn nhất còn lại dùng để lập nên thương đoàn Vân Hà nhằm trốn sưu thuế cũng như làm giàu cho bản thân.

Mặc dù không muốn nghĩ xấu cho ông nội, nhưng Dự Niên phải thừa nhận là Dự Thần lắm tài nhiều tật. Lão cực kỳ tham của, không thì đã chẳng giấu triều đình để nuôi một nguồn gia sản khủng khiếp như thế. Có điều, nhờ thế mà Dự Niên đột nhiên giàu một cách bất ngờ. Bởi ngoại trừ thanh lâu Mai Hoa Kiếm Tôn cho, hắn bây giờ còn nắm luôn cả hệ thống tình báo ngày xưa của ông nội, thậm chí là cả huyết mạch kinh tế của toàn bộ "nhà họ Dự".

Tuy nhiên, vấn đề cũng phát sinh từ đây. Vì tài sản vàng bạc quá nhiều nên Dự Niên không tin đoàn chủ thương đoàn Vân Hà sẽ giữ vững lòng trung thành như xưa. Suy cho cùng, vật chất sẽ quyết định ý thức, và cá nhân đoàn chủ cũng sẽ không đời nào nhượng lại toàn bộ gia sản mà mình cất công gây dựng từ nguồn vốn ban đầu lên cho một người mà lão còn không biết. Lại nói, Dự Niên cũng phải đề phòng trường hợp đoàn chủ giống với Diệu Huyền Lâm nữa.

Dự Niên hiểu triều đình lớn mạnh, nhưng lớn đến mức nào, thâm hiểm sâu bao nhiêu thì hắn không có thước đo cụ thể. Đồng nghĩa, hắn không chắc triều đình đã tiếp cận tới đoàn chủ hay chưa. Nếu chưa, Dự Niên chí ít còn có cơ hội đoạt gia sản về. Nếu rồi, hắn chắc chắn sẽ tránh xa cái thương đoàn này ngay và luôn, tuyệt đối không bao giờ lại gần.

Trước mắt, khi chưa xác định được tình huống, Dự Niên sẽ án binh bất động. Việc duy nhất hắn làm là ngày ngày đến ngồi ở quán nước này, giả bộ như nghe chuyện từ mấy tên phao tin kiếm tiền, song thực chất lại đang quan sát nhân lực cũng như hoạt động kinh doanh của tiệm bách hóa Vân Hà nổi danh.

Sau khi dành một tuần quan sát, Dự Niên lúc này cũng quyết định tự mình đi vào trong, giả dạng làm khách để tham quan và mua sắm.

"Khách quan, đây là lần đầu ngài đến cửa tiệm của thương đoàn tiểu nhân, đúng chứ?" Vừa đặt chân vào cửa, tay phục vụ nọ đã nhanh nhảu chạy đến tiếp đón.

Hôm nay Dự Niên cố tình mặc đẹp một chút để được đón tiếp chu đáo, đồng thời cũng để nhìn ra sơ hở trong lời nói của đối phương nhằm lần ra manh mối của đoàn chủ. Bất ngờ ở một chỗ là sau một tuần quan sát, Dự Niên chưa bao giờ nhìn thấy đoàn chủ hay nhân viên cấp cao trong thương đoàn xuất hiện. Đã thế, thời điểm hiện tại còn là lúc kiểm kê lại doanh thu, ấy vậy mà chẳng thu được gì, cho nên hắn mới buộc phải tự mình xuất chinh.

"Ta mới đến Cảng Nam Đàn không lâu, nhưng không nghĩ các ngươi nhớ mặt khách hàng mình." Dự Niên lãnh đạm đáp lại. Hắn cũng cầm túi bạc trên tay, chậm rãi tung nó lên trời mà vang đến mấy tiếng va chạm của đồng bạc ngay bên trong.

Tay phục vụ làm việc ở tiệm bách hóa này đã lâu, dù không thấy bạc thì chỉ cần nghe tiếng thôi hắn cũng biết được đấy là thanh âm của sự giàu sang quý phái, chứ không phải hèn kém thiếu thốn. Vì vậy, hắn nhận định Dự Niên là khách sộp, và thái độ đón tiếp cũng thay đổi ngay sau đó, thay đổi nhanh đến chóng mặt.

"Khách quan mới đến nên không biết, nhưng tôn chỉ của tiệm vốn luôn đặt khách hàng lên hàng thượng đế. Chỉ cần có tiền, chúng tiểu nhân sẽ không bao giờ quên mặt khách hàng mình." Tay phục vụ lanh lẹ mỉm cười. "Khách quan, không biết ngài muốn mua gì? Tiểu nhân nhất định sẽ phục vụ chu đáo."

Dự Niên nhìn quanh một hồi, bảo:

"Ta muốn mua một ít vải vóc thượng hạng và đơn dược trị nội thương."

"Bổn tiệm có đủ mặt hàng khách quan cần, mời khách quan đi lối này." Rồi tay phục vụ dẫn đường cho Dự Niên đi lên tầng hai.

Nhưng vừa mới đi không được vài bước thì hai tên bảo tiêu tiệm bách hóa đã chặn đường hắn lại bằng một sắc thái gương mặt rất nghiêm nghị.

"Ấy quên mất, khách quan, vì lý do an toàn cũng như tính đặc thù của Cảng Nam Đàn, bổn tiệm nghiêm cấm mang vũ khí vào. Hi vọng khách quan hiểu cho." Tay phục vụ sực nhớ ra mà quay lại nhắc nhở với bộ dạng không thể nào chuyên nghiệp hơn.

Dự Niên phục tay phục vụ đấy, nhưng bảo hắn để Tuyệt Hàn lại thì mơ đi. Hắn lắc đầu bảo:

"Bỏ lại cái gì thì được, riêng thanh đao này thì không. Ta với nó như hình với bóng, các ngươi đã bắt ta bỏ nó lại thì ta đành sang nơi khác vậy."

Dứt lời, Dự Niên trực tiếp quay lưng, một đường rời đi không nhìn lại, bước bộ cũng không có dấu hiệu sẽ chậm lại vì do dự. Ngay khi hắn vừa bước một chân ra khỏi bậc cửa, tiếng vọng của tay phục vụ đã vang đến.

"Khách quan, xin dừng chân một chút!"

"Có chuyện gì?" Dự Niên quay lại, cố tình bày ra sự phiền hà.

"Bổn tiệm phục vụ không tốt, mong khách quan lượng thứ, song quy tắc là vật chết, tiểu nhân có thể linh hoạt giúp khách quan. Khách quan không cần giao đao cho bảo vệ cũng được, nhưng ngài buộc phải để lại một khoản tiền để bổn tiệm làm tin."

Tay phục vụ cung kính cúi mình rồi nói thêm.

"Mặt khác, các cửa tiệm bách hóa khác trong cảng cũng có những điều luật nghiêm cấm mang vũ khí vào nên tiểu nhân nghĩ sẽ khó có nơi nào linh hoạt được như bổn tiệm. Mong khách quan suy xét lại để tránh thiệt thân."

Nghe vậy, Dự Niên liền nhếch mép.

"Chiêu trò này ta đã gặp qua rất nhiều. Ta chỉ cần vải vóc thượng hạng và đơn dược trị thương. Bất cứ tiệm bách hóa nào trong cảng cũng có hai loại mặt hàng này. Ngươi không cần phải nhiều lời với ta… Hay là ngươi muốn lừa người?"

Nói xong, Dự Niên đột nhiên híp mắt lại, nội lực của hắn nhanh chóng dâng lên, áp lực vô hình bất giác đè nén lên cơ thể của tay phục vụ, làm mặt mày hắn tái nhợt lại mà lảo đảo lui ra sau.

Ngay lúc đó, hai tên bảo vệ nhanh chóng lao về chỗ Dự Niên, ý đồ muốn xuất thủ trấn áp. Hai tên này không tệ, đều là Nhập Lưu, nhưng Dự Niên thì không thèm nhìn đến bọn họ. Chỉ bằng vào một đường vung đao không tuốt vỏ, quần áo nửa thân trên của bọn họ đã bị chém tan từ lúc nào không hay. Đồng thời, hắn cũng đánh vào gáy bọn họ, triệt để đốn hạ ngay tại chỗ.

Toàn bộ tiệm bách hóa chợt lâm vào bầu không khí tĩnh mịch. Vô luận là tay phục vụ hay những khách hàng khác trong tiệm, ai nấy giờ này đều đã chết lặng.

"Có chuyện gì đấy?" Lúc này, tiếng vọng uy nghiêm chợt vang xuống từ tầng thượng.

Tay phục vụ sực tỉnh người, vội vàng bò dậy mà chạy lên bẩm báo tình hình. Trong khi đó, Dự Niên không rời đi, mà cố tình đợi ở đây "đòi công đạo". Dù sao thì đối phương mới là bên động thủ trước tiên, hắn chỉ phòng vệ thôi, nên mọi cái lí đều nằm trong tay hắn.

Với tình huống hiện tại, hắn chỉ cần làm ầm lên thì các nhân viên cấp cao của thương đoàn sẽ tự mình ra mặt. Suy cho cùng, thương nhân có giàu thì cũng không tùy tiện đi đắc tội với Tông Sư.

Không bao lâu sau, mấy tiếng lộp độp vang lên từ cầu thang, tay phục vụ đã quay trở lại, theo sau hắn là một trung niên ngoài bốn mươi. Mái tóc y vẫn còn đen láy, song mi tâm và khóe mắt đã lưu chút dấu vết của năm tháng. Y có bộ râu khá kẽm khá thú vị, nhìn vào một lần đảm bảo không bao giờ quên.

Trung niên mang một bộ quần áo cực kỳ xa hoa, trang sức trên đấy dù không nhiều nhưng cũng làm nên vẻ giàu sang không phải ai cũng có được. Y chắp hai tay trước ngực, bình tĩnh chào hỏi Dự Niên.

"Ta gọi Dự Nhiên Hòa, chủ nhân của tiệm bách hóa Vân Hà, phó đoàn chủ của thương đoàn Vân Hà hiện nay. Hân hạnh được gặp mặt thiếu hiệp."