Chương 124: Kỳ vọng hão huyền
Trên con phố tấp nập đông người qua lại, Dự Niên và Thái Nhất lựa chọn một quán ăn bình dân bên đường để ăn trưa. So với lữ quán trước đó thì món ăn ở đây không phong phú bằng, song bầu không khí nơi đây lại rất yên bình, không có bất cứ nguy hiểm nào rình rập. Tất nhiên, số lượng người chăm chú về bọn hắn cũng ít đi khá nhiều, nên ai nấy cũng thoải mái hơn hẳn.
"Đa tạ Dự huynh đã ra tay giúp đỡ, ngày sau nếu có việc gì cần giúp, huynh cứ nói một tiếng với ta. Ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ."
Thái Nhất vừa nói vừa chuyển động hai vai để điều hòa lại các luồng nội lực phân tán trong cơ thể. Đồng thời cũng là để cơ thể đỡ mỏi hơn sau một hồi xoa đấm theo đúng nghĩa đen.
Để điều trị độc tố ngấm vào trung vị dạ dày, Thái Nhất phải để cho Dự Niên đánh đấm túi bụi vào người mình. Mỗi một nắm đấm của hắn đều lạnh như băng, nhưng nhờ vào lượng hàn khí xâm nhập thể nội, tuyệt học của hắn mới nắm được cơ hội để chuyển hóa nội lực lạnh lẽo thành nội lực nóng bỏng để bức độc ra ngoài.
Dĩ nhiên, quá trình này vừa đau cả ngoài lẫn trong, song độ hiệu quả thì miễn bàn. Bây giờ, hắn đã có thể ăn uống lại bình thường mà không lo lắng đến bụng dạ. Dẫu vậy, bị trúng độc một lần thì Thái Nhất cũng đâm ra sợ, nên hắn hiện giờ cũng đã cẩn trọng hơn trước rất nhiều, không còn dễ bị hạ độc như trước.
"Nếu Thái Nhất huynh đã nói thế thì ta sẽ không khách khí." Dự Niên bật cười rồi chủ động rót ra một chén rượu gạo mời đối phương.
Thái Nhất không từ chối, dù sao độc của Trịnh Linh Chi mang hơi hướng "hàn", nên sau khi giải độc, hắn buộc phải giữ ấm cơ thể mình. Mặt khác, hắn tuy là đệ tử Phái Thái Thanh, được người đời gọi với cái tên "tiểu đạo trưởng", nhưng hắn vẫn chưa xuất gia nên bản thân không bị trói buộc bởi giới luật của môn phái. Vì vậy, hắn có thể uống rượu mà không lo bị đàm tiếu.
Dẫu thế, với tâm thế của một người hiện đại, Dự Niên vẫn không quen nhìn mấy đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi ngồi nhâm nhi chén rượu như mấy ông chú trung niên thế này. Trông chướng mắt không chịu được. Nhưng vì mỗi thời mỗi khác, văn hóa lại có sự khác biệt nhất định nên hắn phải dung hòa vậy. Huống hồ, hắn hiện giờ cũng chỉ mới mười lăm, cũng đang cầm chén rượu làm nhấp này nhấp nọ các kiểu thì tư cách đâu mà chỉ trích.
Sẵn tiện đây, nghĩ đến thân phận của Thái Nhất, Dự Niên hỏi:
"Thái Nhất huynh, nếu ta nhớ không nhầm thì đạo gia Thái Thanh đời này là chữ ‘Thái’ phải không? Nhưng không phải huynh chưa xuất gia sao?"
"À, Dự huynh nói không sai, chữ đời này là ‘Thái’, nhưng tên ta vốn là Thái Nhất rồi, nên chỉ trùng hợp thôi." Thái Nhất mỉm cười đáp. "Ta họ Trần, tên Thái Nhất. Người trong thiên hạ quên mất điều căn bản của tên xuất gia nên tưởng nhầm tên ta là đạo hiệu."
"Thế thì thất lễ rồi, Trần huynh." Dự Niên vội đáp.
"Dự huynh không cần khách khí, gọi tên ta cũng không phải vấn đề gì đâu. Huống hồ, một khi đã gia nhập môn phái thì họ của ta đã không còn quan trọng nữa, cái tên mới là thứ đáng chú ý hơn." Thái Nhất xua tay. "… Nếu Dự huynh không chê, ta có thể gọi tên luôn chứ?"
Nghe vậy, Dự Niên lập tức ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý. Cẩn thận cũng không phải chuyện thừa, dù sao họ "Dự" cũng có mùi không ổn lắm. Tuy rằng người họ này trong thiên hạ không ít, nhưng nhỡ đâu đụng độ một người hay nghĩ nhiều thì phiền lắm. Dự Niên không muốn lại rơi vào cái vòng chạy trốn triều đình đâu, mệt muốn chết. Thay vào đó, để giang hồ biết đến tên mình nhiều hơn họ có khi lại ổn thỏa hơn.
"Niên huynh, ta mời huynh một chén." Thái Nhất hào sảng rót cho hắn một chén rượu.
Dự Niên hào hứng tiếp nhận, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn cười. Hai ngày trước, ấn tượng đầu của hắn với Thái Nhất là một tên kiêu ngạo, nhưng không ngờ đằng sau cái vẻ kiêu ngạo ấy lại dễ gần như thế này.
Nghĩ lại thì cũng không có gì lạ, Thái Nhất là đại sư huynh thế hệ trẻ của Phái Thái Thanh, mỗi ngày hắn phải đeo trên mình một cái mặt nạ ra dáng nhất có thể nên hiếm khi nào để lộ ra bộ mặt này cho người khác thấy.
Thái Nhất có thể thoải mái như thế ở bên cạnh Dự Niên thì chứng tỏ hắn đang đặt rất nhiều niềm tin. Tất nhiên, một phần nguyên nhân có lẽ cũng đến từ việc Dự Niên là ân nhân của cả Phái Thái Thanh hiện nay. Dẫu thế, Dự Niên cũng không quan tâm lắm, thêm một người bạn còn tốt hơn là thêm một kẻ thù. Dự Niên không muốn làm kẻ thù của Thái Thanh, càng không muốn đụng độ với nhất tọa thiên hạ Bạch Đàn chân nhân.
"Mau mau, Độc Phượng và Liễu Phượng đang đánh nhau, đi nhanh kẻo lỡ!!"
Giữa lúc dùng bữa trò chuyện, tiếng người qua đường vọng lại vào trong quán. Người ngồi xung quanh Dự Niên cũng bắt đầu thấy háo hức mà nhanh chóng ăn xong để đi xem. Trong khi đó, một vài người không quá hào hứng thì chẳng làm gì cả, bọn họ vẫn mặc kệ đời mà tiếp tục ăn để chuẩn bị bắt tay vào công việc buổi chiều.
"Đánh nhau hơn một tiếng rồi, hai cô nàng đấy cũng sung sức thật." Dự Niên làm một hớp rượu rồi bật cười thành tiếng. "May mà đây là Cảng Nam Đàn, đổi lại thành trấn khác thì rắc rối thật."
Cảng Nam Đàn là nơi cả triều đình và môn phái võ lâm cùng nhau thống trị. Vì vậy, chỉ cần người trong giang hồ đánh nhau ở nơi không ảnh hưởng đến thường dân, dù là ban ngày ban mặt, thì tri phủ cũng không quan tâm. Và lữ quán nơi Độc Phượng và Liễu Phượng đang giao tranh chính là lữ quán của giới giang hồ. Vì vậy, cả hai mới không ngại ông chủ mà lao vào đánh một trận dai sức đến tận giờ.
Dự Niên hiểu nguyên tắc hoạt động của Cảng Nam Đàn nên hắn tránh mấy lữ quán của giang hồ, chỉ chọn lữ quán bình thường để trú chân, đồng thời cũng chọn mấy quán ăn không liên quan để tránh bị dây dưa vào mấy vụ không cần thiết. Và đến thời điểm hiện tại, quyết định của hắn vẫn rất sáng suốt. Hai ngày qua của hắn là một chuỗi ngày rất đỗi yên bình. Thậm chí, hắn có thể luyện công trong phòng mà không lo bị tiếng ồn quấy nhiễu.
"Để Niên huynh phải chê cười rồi." Thái Nhất ngượng ngùng đáp.
Trên góc độ của một tam long tứ phượng, Thái Nhất thật sự không biết nói gì với hai cô nàng đấy, nhưng hắn cũng đành chịu. Hai người đấy vốn đã cơm không lành, canh chẳng ngọt rồi.
Sương Lan trông như thùy mị, nhưng cô là đệ tử của Diệu Hoa sư thái mà. Bà ấy tuy là người khôn ngoan, song nếu cần động thủ thì cũng là một đối tượng đủ để sư phụ hắn phải đau đầu. Trịnh Linh Chi thì khỏi phải nói. Trong tình huống Cốc Nam Vong không quản cô, cô chính là tai ương di động của cả võ lâm. Trịnh Linh Chi đi đến đâu, tiếng "lành" lại vang đến đó, đúng là rất phiền nhiễu.
"Giang hồ là vậy. Huống hồ, ta với Thái Nhất huynh quen nhau cũng nhờ đánh đấm mà ra. Nhiều khi Liễu Phượng và Độc Phượng nhờ thế mà thân thiết với nhau hơn ấy chứ." Dự Niên cười đùa rồi cạn chén với đối phương.
Thái Nhất chỉ biết cười khan. So với tam long bọn hắn, tứ phượng còn tranh hùng với nhau khủng khiếp hơn nhiều. Độc Phượng giao tranh với Liễu Phượng chỉ là một trận chiến nhỏ nếu so với trận năm ngoái. Khi đấy, toàn bộ tứ phượng hỗn chiến với nhau, người nào người nấy đánh xong đều thở hồng hộc như chó chạy đường dài. Thậm chí tam long ngồi ngoài quan chiến thôi cũng thấy đổ mồ hôi đầy đầu.
Phụ nữ bình thường là những sinh vật đáng yêu, nhưng một khi phát rồ lên đánh đấm thì đúng là không ngại bố con thằng nào, vung kiếm lên một cái là ngươi sống ta chết, mày không no đòn thì ta là bị thịt. Quan hệ của tứ phượng hiện nay đại khái cũng như thế.
Tuy nhiên, vì giữ thể diện cho tam long tứ phượng, Thái Nhất sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Ít nhất là tới khi Dự Niên được công nhận chính thức. Dĩ nhiên, với cá nhân hắn mà nói, Dự Niên đã chắc suất đứng vào hàng ngũ tam long, à không, phải nói là tứ long mới phải.
Thái Nhất đã gửi thư về môn phái, nên trong thời gian ngắn, có lẽ sư trưởng của hắn sẽ nhanh chóng tuyên bố thiên hạ để nêu cao tên tuổi của Dự Niên. Dù sao thì Dự Niên vẫn là ân nhân của Thái Thanh, các vị sư trưởng ắt hẳn sẽ không che giấu chỉ vì mặt mũi của Thái Nhất.
Có điều, thực tế lại diễn ra theo cái cách mà Thái Nhất chưa bao giờ mong.
Ba ngày sau, thư hồi đáp của Phái Thái Thanh đã đến Cảng Nam Đàn, bên trong yêu cầu mật thiết Thái Nhất phải giữ kín bí mật về thực lực của Dự Niên cũng như trận đấu vừa rồi. Đã vậy, ngay cuối thư còn có một dấu hiệu độc môn của chưởng môn, cũng tức là sư phụ hắn.
Vò bức thư lại, Thái Nhất tức giận đập tay xuống bàn, sau cũng hít thở thật sâu để lấy hơi rồi qua về đọc tiếp. Nhưng tâm trạng thì chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Hắn mơ mộng hão huyền quá rồi.