Chương 127: Uy bức

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 127: Uy bức

Chương 127: Uy bức


Sự tình thay đổi nhanh đến chóng mặt, Dự Thiên Hòa cứ tưởng sẽ chế ngự được đối phương, không ngờ tình cảnh lại trái ngược với mong đợi của y. Tông Sư hộ vệ thương đoàn Vân Hà là người rất có tiếng tăm ở Đại Khánh, ấy thế mà vẫn thất thủ hoàn toàn trước lưỡi đao của Dự Niên. À không, thậm chí đao của hắn còn chưa hề ra khỏi vỏ.

"Phó đoàn chủ, đạo đãi khách của ông làm ta bất ngờ đấy." Dự Niên lạnh lùng nhìn sang đối phương. Nội lực lạnh lẽo của hắn bắt đầu dâng lên.

Thoáng chốc, nhiệt độ trong thư phòng đã bắt đầu hạ xuống. Tông Sư bị đánh gục trên đất không thể tùy tiện di chuyển, nhưng gã vẫn có nội lực hộ thân. Song Dự Thiên Hòa không phải là người luyện võ, vì vậy, khi đối mặt với cái lạnh bất chợt, người y liền run nhẹ rồi lùi ra sau.

Dự Niên rút Tuyệt Hàn ra khỏi bả vai tay Tông Sư rồi điểm huyệt đối phương, bắt gã phải nằm yên trên đất, trơ mắt nhìn máu chảy mà không thể cầm lại. Sau đó, hắn tiến lại gần Dự Thiên Hòa, mỗi một bước chân đều nhẹ tựa như một bóng ma đang lướt tới. Dự Thiên Hòa hoảng sợ đến nỗi không thể hét lên kêu cứu, đôi chân y run lẩy bẩy như thể đang sợ đến nơi.

Dừng chân trước Dự Thiên Hòa, Dự Niên lạnh giọng.

"Đưa ta đến chỗ Dự Vân, còn không, hậu quả tự chịu."

"… Không thể." Dự Thiên Hòa cắn răng. "Cho dù ta mất cái mạng này thì ngươi cũng đừng hòng biết được tung tích của phụ thân ta!"

Hơi ngoài ý muốn, Dự Thiên Hòa thế mà vẫn cố chấp không nói, mặc cho tình thế của y đã không còn chút lợi thế nào. Dự Niên không rõ y đang cố tình giở trò vì vẫn còn hậu thủ, hay vì y thực tâm muốn bảo vệ cha mình. Nếu là trường hợp trước, hắn sẽ xử y ngay, song nếu là trường hợp sau… thì hắn phải cân nhắc lại một chút, tránh giết lầm.

Gác Tuyệt Hàn lên trên cổ Dự Thiên Hòa, Dự Niên suy đoán:

"Đoàn chủ Dự Vân sắp chết sao?"

Đôi mắt của Dự Thiên Hòa chợt lóe lên chút ánh sáng, con ngươi dao động qua lại trong một quãng thời gian ngắn. Những biểu hiện này xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất không còn chút tăm tích. Không hổ danh là thương nhân, che giấu biểu hiện của mình rất tốt. Đáng tiếc, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy của y đã bị Dự Niên lưu ý.

Đúng là miệng quạ, suy đoán bừa thôi mà hóa ra là tin thật.

"Đưa ta đến chỗ đoàn chủ Dự Vân, nếu không, phụ thân ngươi sẽ cứ thế mà chết."

Dự Niên thẳng thừng buông một câu. Không mặn, cũng không nhạt. Rồi hắn dừng một chút, nhếch mép bảo.

"Đừng quên, số người muốn thay thế vị trí của thương đoàn Vân Hà chưa bao giờ là con số nhỏ. Phó đoàn chủ, một mình ông… gánh vác được hả?"

Dự Niên cố tình khích tướng đối phương. Nếu đến độ tuổi này rồi mà Dự Vân vẫn chưa quyết định truyền vị trí đoàn chủ lại cho con trai lão thì chỉ có thể nói năng lực của y chưa đủ mạnh để thuyết phục lão. Đồng nghĩa, toàn bộ thương đoàn hiện giờ vẫn đang rất cần Dự Vân.

"… Ngươi muốn làm gì?" Dự Thiên Hòa cắn răng hỏi.

Đồng thời, y cố ý giấu bàn tay sau lưng để lần mò cái gì đó ở dưới bàn trà cạnh cửa sổ. Dự Niên có thể nghe được mấy tiếng "lạch cạch" tựa như cơ quan. Vì vậy, hắn quyết định điểm huyệt y cho nhanh rồi cúi đầu xuống kiểm tra. Quả thực, bên dưới bàn trà là một cần gạt. Có điều, cần gạt này sẽ tạo ra hệ quả gì thì hắn không biết được.

May thay, ánh mắt cố định sau khi điểm huyệt của Dự Thiên Hòa đã cho Dự Niên câu trả lời thuyết phục. Y nhìn xuống dưới chân hắn, đồng nghĩa, sàn nhà này có vấn đề.

Vì vậy, Dự Niên cố tình tránh sang một bên, thay y gạt cái cần sang một bên. Ngay lúc đó, sàn nhà chỗ Dự Niên đứng vừa nãy đột nhiên sụp xuống, bên dưới là một căn phòng trống không với một đám chông sắt nhọn hoắc hướng lên trên.

Dự Niên khẽ "ồ" một tiếng rồi nhìn sang Dự Thiên Hòa, không nói gì cả.

Điêu dân muốn hại trẫm?

Vì đã đạt đến đẳng cấp Đạp Tuyết Vô Ngân rồi nên Dự Niên đã sớm không quan tâm bẫy rập bước chân từ lâu, nhưng loại bẫy này thì khác. Trừ phi hắn đạt đến cảnh giới khinh công tối cao là Lăng Không Hư Độ, còn không thì hắn vẫn sẽ rơi xuống đấy như thường.

"Xem ra Đạp Tuyết Vô Ngân vẫn còn một chút điểm yếu." Dự Niên thầm nghĩ.

Nếu Dự Niên không vận dụng khinh công, chỉ bằng vào sức nặng cơ thể, có khi hắn sẽ phát hiện ra chỗ vừa rồi có một khoảng không trống bên dưới. Lần này hắn gặp may, không thì đã bị Dự Thiên Hòa tính kế một vố đau. Đám thương nhân đúng là hiểm độc, nhiều khi người trong giang hồ còn chẳng đủ tư cách đi so ấy chứ.

"Phó đoàn chủ, ông khổ tâm tính toán rồi. Nhưng biết sao đây, bị ta phát hiện thì nào còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?" Dự Niên mỉm cười.

Dự Thiên Hòa đanh mặt lại, vẻ tức giận hiện hữu ngay trong đôi mắt y, song y không thể làm gì được nữa. Mọi bẫy rập trong thư phòng này đều đã bị vô hiệu hóa, trên tay y hiện thời không còn bất cứ thứ gì đủ để được gọi là vũ khí phòng thân.

"Ông đang thắc mắc thân phận của ta phải không?" Dự Niên hỏi.

Dự Thiên Hòa im lặng một hồi rồi ngúc ngắc gật đầu thay cho câu trả lời. Y là một người khôn ngoan, tự biết im lặng để bảo tồn một chút tình báo cuối cùng. Mọi hành động của y từ nãy đến giờ đã bị Dự Niên giám thị, nên y không dám để lộ thêm thông tin chỉ vì một lời nói hớ. Vì vậy, dù không bị điểm huyệt bế khẩu, y vẫn sẽ giả câm.

"Ta cũng muốn nói, song có lẽ ông sẽ không biết được." Dự Niên lắc đầu. "Nhưng đoàn chủ Dự Vân sẽ nhận ra ta. Ta có chuyện quan trọng cần bàn, nên tốt nhất ông đừng làm phí thời gian. Huống hồ, nếu như đoàn chủ đang trong tình trạng nguy kịch, biết đâu… ta có thể cứu giúp thì thế nào?"

Dự Thiên Hòa chăm chăm vào Dự Niên, cố gắng đọc vị hắn, song lại thất bại, y không phát hiện ra điều gì cả. Mà kể cũng phải thôi, Dự Niên nào phải thiếu niên sung sức mới ra đời mà để bị đọc vị dễ dàng. Nếu có người đọc vị được hắn, năng lực bản thân tự khắc đủ khủng khiếp.

"… Ta sẽ không bị lừa." Sau một hồi im lặng, Dự Thiên Hòa cắn răng.

"Thế ông để đoàn chủ chết thật?" Dự Niên nhếch mép. "Mà cũng phải, đoàn chủ chết đi thì thương đoàn Vân Hà sẽ thuộc về ông. Có điều… tồn tại được bao lâu thì ta không chắc."

Nghe vậy, Dự Thiên Hòa nổi đầy gân xanh. Đôi mắt y như tóe ra lửa, hận không thể ăn tươi nuốt sống Dự Niên ngay tại chỗ. Nhưng cùng lúc ấy, Dự Thiên Hòa cũng thấy khó xử. Lý do cũng đơn giản, bởi lời hắn nói là thật. Đoàn chủ Dự Vân không còn, thương đoàn Vân Hà này liền xong.

Sau một hồi cân nhắc đủ lâu, Dự Thiên Hòa một lần nữa nhìn lại tay Tông Sư đang bị điểm huyệt trên mặt đất, máu chảy từ bả vai mỗi lúc một nhiều, nếu cứ duy trì thế này thì đối phương chắc chắn sẽ chết mất. Đường đường đang ở ngay giữa lòng Cảng Nam Đàn mà để một Tông Sư chết vì mất máu thì mặt mũi của thương đoàn Vân Hà sẽ không còn miếng nào trong mắt giang hồ. Dự Thiên Hòa hạ quyết tâm, cắn răng bảo:

"Cầm máu giúp nhị thúc, ta sẽ mang ngươi đến chỗ phụ thân."

Lúc này, tay Tông Sư nằm trên sàn bắt đầu phản ứng lại. Hai bên thái dương đổ đầy mồ hôi. Đôi mắt bất lực tỏ vẻ không muốn tiếp nhận quyết định của Dự Thiên Hòa. Nhưng Dự Niên cũng không cho gã cơ hội bày tỏ. Hắn tiến lại gần, điểm huyệt phong bế huyệt vị để cầm máu lại. Đồng thời, hắn cũng tốt tính giúp đối phương mở một đường vận chuyển máu khác để đảm bảo quá trình tuần hoàn trong cơ thể.

Sau khi thực hiện xong, Dự Niên lập tức tóm lấy bả vai Dự Thiên Hòa, mỉm cười bảo:

"Đi thôi, ta tốn nhiều thời gian ở đây quá rồi."

Dứt lời, Dự Niên mang y nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy dọc trên mái nhà rồi rời khỏi Cảng Nam Đàn. Nơi này suy cho cùng chỉ là chốn kinh doanh, không phải tổng bộ của thương đoàn Vân Hà. Song, tổng bộ của nó cũng không nằm quá xa nơi này.

Tọa lạc trên núi Hội Kê, thương đoàn Vân Hà chính là chủ nhân của sơn trang nổi danh nhất ba mươi dặm quanh đó. Mặt khác, núi Hội Kê cũng khá gần Cảng Nam Đàn, nên con đường vận chuyển hàng hóa từ "tổng kho" đến thị trường buôn bán cũng thuận lợi hơn các thương đoàn khác. Nhờ vậy, không lạ gì khi Vân Hà kinh doanh tốt hơn những thương đoàn khác ở Cảng Nam Đàn. Suy cho cùng, lợi thế nhiều quá mà.

"Phụ thân ở bên trong."

Dừng chân trước cánh cổng lớn của sơn trang, Dự Thiên Hòa yêu cầu Dự Niên để y tự do một chút nhằm tránh lính canh nghi ngờ. Dự Niên cảm thấy hơi quái dị, đường đường là phó đoàn chủ mà còn khúm núm như thế sao?

"Thử giở trò thì đừng trách ta tắm máu cả cái sơn trang này." Dự Niên uy hiếp.

Dự Thiên Hòa thở dài.

"… Tuy ta là phó đoàn chủ, nhưng sơn trang này không nằm trong phạm vi quyền lực của ta. Một lát nữa ngươi sẽ hiểu."

"…" Tin nổi không đây?