Chương 134: Đoàn chủ Dự Vân (1)

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 134: Đoàn chủ Dự Vân (1)

Chương 134: Đoàn chủ Dự Vân (1)


Dự Vân tỉnh giấc, người ngợm vẫn còn tương đối cứng do nằm nguyên một chỗ suốt ba tháng. Lão không thể tự mình chuyển động, chỉ có thể nhờ cậy lão nhân vạm vỡ đỡ đần. Song, tinh thần của lão đã tốt hơn trước khá nhiều, có thể tự mình tư duy và nói chuyện.

Sau khi biết Độc Phượng là người đã cứu mình, Dự Vân liền cảm tạ và đưa cho cô một tấm lệnh bài tùy thân. Bất cứ khi nào cô cần, thương đoàn Vân Hà sẽ giúp đỡ hết mình.

So với Dự Thiên Hòa, Dự Vân thực sự biết đường dứt khoát hơn, và lão cũng không do dự quá nhiều khi đưa ra quyết định. Suy cho cùng, kinh doanh vẫn luôn là nắm bắt thời cơ, càng chần chừ một giây thì càng bỏ lỡ quãng thời gian vàng để kiếm lời.

Độc Phượng tất nhiên không từ chối, dù sao cô cũng thiếu tiền. Tuy rằng là thiếu chủ của Cốc Nam Vong, nhưng khoảng phí chu cấp của cô lại thấp đến thảm thương. Cô hiểu tình cảnh của cốc nên cũng không đòi hỏi nhiều. Đấy cũng là lý do cô hay đi móc túi.

ất nhiên, Độc Phượng không bao giờ để lộ danh tính của mình mỗi khi đi trộm, đen lắm cô mới đụng độ tên mũi chó Dự Niên thôi, chứ không thì Độc Phượng vẫn "thanh danh" đầy mình lắm.

"Đa tạ Độc Phượng cô nương đã cứu giúp."

Mặc dù đã cảm ơn không dưới năm lần nhưng lão nhân vạm vỡ và Dự Thiên Hòa vẫn cứ luôn miệng cảm tạ, làm cho Độc Phượng bắt đầu cảm thấy hơi phiền. Cô xua tay đuổi hai người ra ngoài, yêu cầu bầu không khí riêng tư để nói chuyện với Dự Vân.

"Người ông cần cảm ơn không phải ta. Trong chuyến này, tên mũi chó kia mới thực sự tận tâm."

"Ta đã nghe về vị thiếu hiệp đó. Ta sẽ cảm ơn sau, nhưng liên quan đến vấn đề giải độc, Độc Phượng cô nương vẫn chiếm quyền chủ đạo là chính." Dự Vân mỉm cười đáp lại.

Độc Phượng hơi híp mắt lại, song cũng không nói gì. Cô quay lại chủ đề chính.

"Độc ông trúng không phải loại bình thường. Người dám dùng nó không chỉ sở hữu lá gan lớn mà độc công cũng độc bộ thiên hạ. Ông có thể cho ta biết danh tính kẻ đã hạ độc ông chứ?"

Dự Vân gật đầu, nhưng rất nhanh cũng lắc đầu.

"Đáng tiếc, ta không biết người đó, cũng không rõ nguyên nhân tại sao y lại hạ độc ta."

"Hai người đã trao đổi riêng." Độc Phượng bảo.

"Người đàn ông đó đề nghị một cuộc giao dịch béo bở. Cô nương biết rồi đấy, thương nhân như ta không thể để lỡ cơ hội. Khi đó ta cũng thầm ra hiệu cho người bảo vệ trong bóng tối rồi, nhưng đến cùng vẫn thất thủ. Hơn nữa, nếu đã nhắm vào cái thân già này thì ta nghĩ cái tên y khai báo lúc đó có lẽ cũng không phải tên thật." Dự Vân đáp.

Độc Phượng ngẫm một chút rồi nói:

"Ông cứ nói đi. Ta sẽ lưu ý."

"Y tự xưng Đinh Thanh Dương."

Rầm!

Độc Phượng bất giác vỗ tay xuống bàn, nội lực tuôn trào làm cái bàn nứt ra rồi lõm xuống một chút. Ngoài cửa vọng vào thanh âm lo lắng của lão nhân vạm vỡ, nhưng Dự Vân đã ngăn không cho lão xông vào nên gian phòng bên trong vẫn chỉ còn có hai người.

Phải thừa nhận là phản xạ lẫn trực giác của Dự Vân rất đáng sợ. Lão vừa thành công cứu mạng thuộc hạ của mình. Nếu lão nhân vạm vỡ xông vào ngay lúc này, không khéo lão đã mất mạng dưới cơn thịnh nộ của Độc Phượng rồi.

"Với biểu hiện của cô nương, có vẻ như y đã dùng tên thật. Đúng là rất liều lĩnh." Dự Vân nói.

"Liều lĩnh sao?" Độc Phượng nhếch mép. "Với thực lực của ông ta, ngang nhiên báo tên thật đồng nghĩa với ngông cuồng tự đại." Cô tức giận mắng.

Dự Vân mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp nhận cơn giận của cô một cách rất bình tĩnh. Nhờ vậy, bầu không khí trong phòng không trở nên quá kỳ quái, ngược lại còn khá dễ chịu để Độc Phượng nguôi giận rồi kiểm tra lại mạch tượng giúp lão.

Trước mắt, Độc Phượng đã xác định được thủ phạm là Quỷ Thủ Y Nhân Đinh Thanh Dương, nên có lẽ cô sẽ sớm truy ra được hành tung của lão thôi. Tất nhiên, vì đã qua ba tháng nên khó mà tìm ra được thêm dấu vết. Có điều, từ lúc hành tẩu giang hồ tới giờ, đây là bước đột phá duy nhất mà cô có được, nên cô sẽ tận dụng triệt để.

Trong lúc bắt mạch, Độc Phượng liên tục hỏi những câu liên quan để thăm dò tung tích. Dự Vân biết gì nói nấy, nhưng chung quy lại cũng không thể cho cô một câu trả lời mong muốn. Nói gì thì nói, sau khi bị trúng độc, lão đã chẳng biết gì kể từ khi ấy rồi.

"Vậy ông nghĩ nguyên nhân nào ông ta lại hạ độc ông?" Độc Phượng chốt lại bằng một câu hỏi tương đối cá nhân. Nhưng đấy là chuyện cần thiết.

Quỷ Thủ Y Nhân rất cao ngạo. Để lão phải tự mình hạ độc thì ngoại trừ thâm thù huyết hải, Độc Phượng chẳng nghĩ ra được một lý do nào phù hợp. Song cũng rất kỳ lạ, nếu Quỷ Thủ Y Nhân có thù với thương đoàn Vân Hà thì tại sao chỉ có mỗi một mình Dự Vân chịu trận?

Dự Vân ngẫm nghĩ một hồi. Lão chậm rãi vuốt chòm râu đã khô do ba tháng không chăm sóc. Lão suy tư tương đối lâu, biểu hiện cũng tương đối mông lung, dường như cũng không hiểu được nguyên nhân thực sự. Vì vậy, lão chỉ có thể lắc đầu rồi đưa ra một vài suy đoán để Độc Phượng tham khảo. Tất nhiên, mấy suy đoán của lão cũng chỉ toàn liên quan đến thương trường và các mối quan hệ thù địch liên quan thôi.

Độc Phượng không có hứng thú với nhóm lý do ấy. Bởi cô là người trong võ lâm, Quỷ Thủ Y Nhân cũng vậy. Với bọn họ mà nói, tiền tài đúng là quan trọng, nhưng danh vọng và thực lực lại càng quan trọng hơn, không thì Quỷ Thủ Y Nhân đã chẳng phản bội Cốc Nam Vong.

"Phụ thân, thiếu hiệp đang đứng chờ ạ."

Giữa lúc bầu không khí đôi bên đang rơi vào khoảng lặng, tiếng gõ cửa của Dự Thiên Hòa đã tạo ra một bước chuyển quan trọng. Độc Phượng không thu lại được gì ngoại trừ danh tính và điểm đặt chân ba tháng trước của Quỷ Thủ Y Nhân nên cô chủ động lui ra, nhường không gian trò chuyện lại cho Dự Niên. Mặt khác, tình hình sức khỏe của Dự Vân cũng đang tốt dần lên, nên cô cũng hết nhiệm vụ, không cần thiết phải lưu lại sơn trang Hội Kê thêm.

Sau khi Độc Phượng rời đi, Dự Niên lập tức vào phòng, một lần nữa yêu cầu một cuộc nói chuyện riêng tư, làm cho Dự Thiên Hòa và lão nhân vạm vỡ không biết phải nói gì, đành phải tự mình hộ tống Độc Phượng về phòng cho đỡ rảnh việc.

"Nghe nói thiếu hiệp vì cái mạng già này mà tự thân đi tìm Độc Phượng lừng danh, ta thật không biết phải cảm tạ bao nhiêu lần mới đủ ơn đức cứu mạng của thiếu hiệp."

Dự Vân giữ đùi ngồi thẳng lưng, sau khó khăn chắp tay trước ngực mà hành lễ trên giường.

"Là một người kinh doanh, đoàn chủ tự khắc hiểu hành động của ta có ý nghĩa gì. Ông không cần phải khách khí như thế, hai ta nói chuyện thẳng thắn một chút đi, đỡ tốn thời gian của nhau." Dự Niên mỉm cười bảo.

Dự Vân gật đầu. Một thiếu hiệp vô danh đột nhiên xuất hiện uy hiếp Thiên Hòa để được gặp lão tận mặt, thậm chí sau khi biết chuyện còn chủ động đi mời Độc Phượng về chữa trị. Dự Vân chưa bao giờ gặp Dự Niên, nên lão có quyền nghi ngờ hành động của hắn. Vì vậy, lão muốn nghe ngọn ngành mọi chuyện, xem thử loại động lực lớn lao nào lại có thể khiến hắn không màng bản thân mà lao vào "nước sôi lửa bỏng" để cứu lão.

Dự Niên thò tay vào ngực áo, lấy ra miếng ngọc bội cũ mà Dự Thần đã trao lại ngày trước.

"Đây là…"

Vừa nhìn thấy nó, đôi mắt tinh tường già cả của Dự Vân bất giác mở to. Lão run tay nhận lấy nó, cẩn thận xem thật kỹ càng để chắc chắn không phải là đồ giả. Nhưng dù lão xem theo kiểu gì đi nữa thì cũng chỉ chứng minh được một điều: là hàng thật một trăm phần trăm.

Nuốt một ngụm nước bọt vào trong, Dự Vân hỏi:

"… Lão gia bây giờ như thế nào rồi?"

"Ông nội tuổi cao sức yếu, đã sớm ra đi từ bốn năm trước."

Dự Niên không đề cập tới triều đình, dù sao cũng để tránh những chuyện phiền phức. Huống hồ, Dự Vân là người thông minh, là thuộc hạ thân tín của Dự Thần nên kiểu gì cũng sẽ đoán ra. Song, Dự Niên không chắc những người còn lại trong thương đoàn Vân Hà sẽ hiểu, nên thôi, cứ nửa úp nửa mở thế này là được rồi. Người cần hiểu sẽ hiểu.

"Tuổi cao sức yếu sao…" Chợt Dự Vân cười khẽ. "Cũng phải, đã hơn ba mươi năm rồi không gặp lại lão gia, đón nhận tin dữ cũng là lẽ thường tình."

Rồi lão ngẩng mặt lên, một lần nữa nhìn lại Dự Niên rồi thay đổi xưng hô.

"Thiếu gia, có thể cho ta biết tên ngài được chứ?"

"Ta gọi Dự Niên." Hắn đáp.

"Lão gia vẫn như xưa, vẫn ưa thích tên hai âm tiết." Dự Vân hồi tưởng lại rồi thở dài. "Thiếu gia cứu cái mạng già này là vì muốn lấy lại tài sản của lão gia, đúng chứ?" Lão quay lại chủ đề chính.

Hơi ngoài ý muốn, Dự Vân thẳng thắn hơn Dự Niên nghĩ. Và lão cũng bình tĩnh đến mức khiến hắn phải nghi ngờ tới động cơ phía sau. Suy cho cùng, "đã hơn ba mươi năm" rồi, đó là một quãng thời gian rất dài để thay đổi một con người. Dự Vân sống trong vinh hoa phú quý nửa đời người, làm sao dám chắc lão vẫn sẽ giữ vững lòng trung thành với một người chủ đã sa cơ.

"Vật quy nguyên chủ, xưa giờ vốn đã vậy." Dự Niên bình tĩnh đáp.

"Phải, vật quy nguyên chủ." Dự Vân gật đầu. "Miếng ngọc bội ở trong tay thiếu gia, ngài nghiễm nhiên là người thừa kế của lão gia. Thương đoàn Vân Hà dĩ nhiên thuộc về ngài. Ta tuy đã lâu không hành lễ, nhưng lòng trung thành đến giờ vẫn như những ngày đầu."

Trông vào nét mặt nghiêm túc cũng như lời khẳng định chắc nịch của Dự Vân, Dự Niên không khỏi cảm thấy mọi chuyện diễn ra dễ dàng quá. Hoặc là cái phần giải độc mới là thứ khó khăn, còn những chuyện khác chỉ là hệ quả kéo theo, song, hắn vẫn không cho là vậy.

Dự Vân quyết định quá nhanh. Con mắt sỏi đời của một thương nhân dường như đã giúp lão thoát khỏi viễn cảnh tồi tệ nhất ngay sau khi quay về từ cửa tử.

"Giờ ta đã hiểu tại sao ông nội lại giao trọng trách khuếch trương tài sản cho ông. Ông là nhân tài thương nghiệp." Dự Niên khen ngợi.

"Thiếu gia quá khen, một chút tài mọn mà thôi."

Rồi lão trả lại miếng ngọc bội cho hắn.

"Miếng ngọc bội này đại diện cho nhà họ Dự, cũng là lệnh bài tối cao của thương đoàn Vân Hà. Ngày nào thiếu gia còn là chủ nhân của nó, quyền hạn và địa vị của ngài vẫn còn vững chãi trong lòng ta."