Chương 133: Nỗi trăn trở
Thế gian cũng lắm chuyện lạ. Tiên Thiên Cực Hàn Thể ở nam, mà Tiên Thiên Cực Dương Thể lại nằm ở nữ, nên một khối chuyện lạ lùng cũng xảy ra từ đấy. Có điều, so với Dự Niên, danh tiếng của Diệm Liệt Hỏa Phượng lại nổi ngang với Vân Long, thế mà hắn chưa từng nghe tới chuyện cô sở hữu thể chất đặc biệt đấy.
"Thể chất của Diệm Liệt Hỏa Phượng vốn luôn được giữ kín để tránh bị mấy tên sát thủ nhắm tới. Dẫu vậy, dù có giấu thì cũng đâu thể giảm được số lượng ‘khách không mời’ chứ."
Độc Phượng tùy tiện nói ra mọi chuyện. Nếu Dự Niên không sở hữu thể chất đặc biệt, Độc Phượng cũng không hơi nói chuyện này ra làm gì. Nhưng vì hắn đã có một loại thể chất bá đạo không kém thì tốt nhất cô vẫn nên nói, tránh cho trường hợp ngày sau hai người gặp mặt nhau lại phát sinh mâu thuẫn thì phiền.
Tiên Thiên Cực Hàn Thể và Tiên Thiên Cực Dương Thể xưa giờ dù vô tình hay hữu ý thì vẫn luôn đối nghịch lẫn nhau, mỗi khi chạm mặt thì kiểu gì cũng lao vào đập lộn không hồi kết. Độc Phượng đã xem Dự Niên là đối thủ của mình, nên cô không muốn người khác nhúng tay vào.
"Sát thủ thì chất lượng vẫn hơn. Nếu thông tin ấy lộ ra, nhiều khi Đại Tông Sư cũng phải kiêng kỵ, nói gì đến một Tông Sư." Dự Niên cười nhạt. "Giữ bí mật là chuyện đúng đắn."
"Thế còn ngươi? Bị ta phát hiện rồi nên có định giết người diệt khẩu không?" Độc Phượng hất cằm thăm dò dự định tiếp theo.
"Cô là Độc Phượng. Đánh lại cô thì dễ, nhưng giết mới là vấn đề." Dự Niên bình tĩnh đáp. "Mà cô cũng có công cứu đoàn chủ về rồi nên ta sẽ không để ý chuyện có bị lộ hay không. Dù sao cũng là chuyện sớm muộn cả, không thể tránh mãi."
Độc Phượng gật gù, lòng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chữa trị cho Dự Vân, bản thân cô cũng đang trong tình trạng không mấy thuận lợi, nếu hắn đột nhiên động thủ thì cô cũng đành chịu. Tất nhiên, hắn có thành công thì bản thân cũng phải trả một cái giá rất đắt. Độc Phượng không phải hư danh, một khi cô liều chết thì đến Đại Tông Sư cũng phải hãi hùng chứ đừng nói là một Tông Sư như Dự Niên.
"Tuy rằng ta ngươi bắt đầu không được thuận lợi, nhưng không đánh không quen, về sau có chuyện gì cần giúp thì có thể tìm đến ta." Độc Phượng bảo.
"Điều kiện là chấp nhận thành vật thí nghiệm cho cô chứ gì?" Dự Niên nhếch mép.
"Thông minh đấy." Độc Phượng nháy mắt.
Dự Niên không muốn để tâm đến cô nữa, nên sau khi nói thêm vài câu bâng quơ cho qua chuyện thì hai người chia tay nhau, phòng ai nấy ở.
Vì vấn đề võ học cá nhân, cả Dự Niên lẫn Độc Phượng đều bảo Dự Thiên Hòa chuẩn bị phòng tại một nơi tương đối cách biệt với người trong sơn trang. Dù sao thì mỗi khi luyện công, khí lạnh và khí độc của bọn hắn sẽ tỏa ra bên ngoài, nếu có người lảng vãng trong khu vực thì thể nào cũng ăn đủ.
Tất nhiên, đã là biệt phòng thì không đời nào có chuyện cả hai ở gần nhau, nhưng như thế hóa ra lại đúng ý bọn hắn hơn. Cả Dự Niên và Độc Phượng đều không muốn để lộ bí mật võ học của mình cho người ngoài thấy, nên càng cách xa thế này càng tốt.
Độc Phượng nghỉ chân tại sơn trang được một hôm là quyết định quay về lữ quán để trả phòng rồi đọn dến đây ở cho tới khi Dự Vân khỏe lại. So với lữ quán, môi trường sinh hoạt của sơn trang tốt hơn nhiều, đã vậy còn không lo tới vấn đề ăn uống và tiền nong. Mặt khác, Độc Phượng cũng muốn thăm dò nội tình võ học của Dự Niên, để xem thử hắn có nói láo hay không, chứ cá nhân cô tới giờ vẫn còn nhận định hắn là đệ tử của đại ma đầu Thanh Ma lắm.
Để tìm hiểu kỹ càng hơn, hằng ngày, Độc Phượng đều chủ động tới tìm Dự Niên, hẹn hắn ra sân tập để đánh một trận. Tất nhiên, Dự Niên không từ chối, nhưng với điều kiện là đôi bên không được dùng nội lực, chỉ so mỗi võ học.
Luận đến võ học, Độc Phượng tất nhiên không bằng Dự Niên, nhưng cô cũng không ngại. Trong tam long tứ phương, võ công của cô kém nhất thật, chứ thực tế vẫn hơn khối người trên giang hồ đấy.
Ngặt nỗi, dưới mỗi nhu thuật của Dự Niên, Độc Phượng đã trải qua những tháng ngày bị tung hứng không khác gì ném bao tải. Bất kể cô dùng chiêu nào, vũ khí gì đi nữa thì đến cùng vẫn không thể chạm tới vạt áo của hắn. Và kết quả của chuỗi ngày giao thủ thế nào ai cũng rõ rồi: Độc Phượng thua toàn tập, nhưng thông qua đó, cô cũng đã mạnh hơn rất nhiều.
Trên sân tập, Độc Phượng lật đật bò dậy, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh mà phẫn nộ.
"Tên điên kia! Ngươi không thể nhẹ tay hơn được à!?"
"Nhẹ tay là bất kính với đối thủ." Dự Niên mỉm cười. "Nhưng nặng tay quá lại thành khinh nhục. Ta cũng đã nương tay hết sức có thể rồi."
"Vẫn còn nương tay?" Độc Phượng còn tưởng mình nghe nhầm.
Đồng ý Dự Niên là đao khách, không dùng đao thì hắn không thể sử dụng đến thực lực mạnh nhất, nhưng đến độ đánh tay không mà vẫn chưa dùng toàn lực thì không khỏi vô lý quá. Nhưng thực tế đúng là vậy. Dự Niên chỉ mới dùng võ học nhu thuật được thừa hưởng từ Mặc Thư Hương mà thôi, chứ chưa động đến một chút chiêu thức nào của Thái Hàn Kinh.
Không phải Dự Niên xem nhẹ Độc Phượng, mà hắn nghi ngờ cô nàng đang hoài nghi mối quan hệ giữa hắn với Thanh Ma. Trên giang hồ hiện nay, Thanh Ma không luyện tuyệt học đã là sự thật không thể bàn cãi, nhưng nếu Độc Phượng nghi ngờ hắn là đệ tử của lão, vậy thì sẽ dẫn đến một nghi vấn mới: Thanh Ma sáng tạo ra tuyệt học rồi sao?
Với toàn bộ cửu phái nhất bang mà nói, đại ma đầu mà luyện thành tuyệt học thì đúng là rất phiền phức. Mặc dù Cốc Nam Vong không được tính là chính phái, nhưng gốc gác của bọn họ cũng không thuộc tà phái, nên bọn họ cũng không vui vẻ gì khi thấy Thanh Ma mạnh lên. Nhất là trong thời điểm hiện giờ, cốc chủ của bọn họ không tiện ra tay.
Trên cương vị thiếu chủ của Cốc Nam Vong, Độc Phượng lo lắng cho tương lai cũng là lẽ dễ hiểu. Dự Niên có thể thông cảm, nhưng hắn sẽ không vui khi bị nghi ngờ theo hướng này. Đã rất nhiều lần hắn muốn nói thẳng với Độc Phượng, song cô nàng lại tỏ vẻ không muốn quan tâm, chỉ muốn tự mình kiểm chứng. Mà đợi đến lúc cô kiểm chứng được thì chắc Thanh Ma cũng xuống lỗ luôn rồi. Dự Niên chẳng có chút lợi lộc gì trong trường hợp ấy, nên hắn rất buồn bực.
Quan trọng hơn cả, Dự Niên cũng không muốn ra tay toàn lực. Ai đời tỉ thí lại để lộ võ công thực thụ của mình bao giờ.
"Hay cô muốn bị đạp như lần trước?" Dự Niên chống hông hỏi ngược lại.
Độc Phượng bất giác nhớ tới mấy lần bị đạp vào ngực không thương tiếc, sống lưng đột nhiên lạnh đi thấy rõ. Cô rùng mình ôm lấy ngực mình mà bĩu môi.
"Cái tên này, mặc dù ngươi không thể…"
Chợt Dự Niên xuất hiện trước người Độc Phượng, thẳng tay bóp miệng cô lại. Thanh âm còn đang lưu trong cổ họng cứ thế mà vang lên ú ớ không rõ lời.
"Nói ra thêm một câu, ta cắt cổ họng cô. Hiểu chứ?" Dự Niên mỉm cười.
Độc Phượng rùng mình, vội vàng gật đầu như một con gà mổ thóc. Lúc đó, Dự Niên mới chịu buông tay ra mà trả sự tự do lại cho cô.
Độc Phượng ôm miệng mình, cẩn thận nắn bóp lại cho khỏi lệch cơ hàm. Cô lườm hắn một cách đầy hung ác, nhưng miệng mồm vẫn rất thành thật, có chửi thì vẫn chửi trong lòng chứ không dám nói hết lời.
Sau nhiều ngày trải nghiệm võ công của Dự Niên, Độc Phượng rốt cuộc cũng học được hai chữ "an phận". So với Diệm Liệt Hỏa Phượng và Vân Long, Dự Niên cũng khủng bố không kém cạnh hai người đó. Thậm chí trên nền tảng võ công thông thường, hắn còn trội hơn một chút. Bất kể là phản xạ hay kinh nghiệm, hắn đều trên tầm hai người kia.
Độc Phượng đã kiêng kỵ hai người kia bao nhiêu thì giờ cô lại kiêng kỵ Dự Niên bấy nhiêu. Song, không vì chuyện đó mà cô từ bỏ mục tiêu hạ độc hắn. Suy đi tính lại, hắn vẫn là tên duy nhất cùng thế hệ mà cô chưa hạ độc được. Võ công không bằng đã đành, cô sẽ không so đo, nhưng trên phạm trù độc thuật, cô không định nhường vị trí số một cho ai khác.
Dự Niên quay trở lại ghế ngồi dưới lán che để nghỉ ngơi giữa hiệp, đồng thời cũng giám thị Độc Phượng một chút, tránh cho cô lại "lỡ miệng" thì phiền.
Vì bị lộ là Tiên Thiên Cực Hàn Thể rồi nên chẳng lạ gì khi Độc Phượng biết vấn đề thầm kín của hắn. Tất nhiên, cô không quan tâm tới chuyện đó quá nhiều, dù sao vấn đề quan trọng nhất của một người luyện võ là làm sao để bản thân mình mạnh hơn, chứ sinh đẻ chỉ là chuyện thứ yếu, thậm chí là không cần thiết.
Tuy nhiên, nơi này không phải chỉ có mỗi hai người bọn hắn, nên Dự Niên sẽ không đời nào để Độc Phượng bô bô cái miệng của mình ra.
Giữa lúc đang nghĩ cách làm thế nào để đảm bảo Độc Phượng không "lỡ miệng", tiếng chân chạy vào sân tập đã thu hút sự chú ý của cả hai. Là Dự Thiên Hòa.
"Hai vị…" Y chống tay vào đầu gối, thở hổn hển một hồi rồi chỉ tay về hướng ngược lại. "Phụ thân ta đã… tỉnh rồi."
"Hô, cuối cùng cũng chịu tỉnh. Ông ta ngủ lâu đấy." Độc Phượng nhếch mép, đôi mắt lập tức thay đổi, trông có thần hơn hẳn. "Dẫn đường đi." Cô ra lệnh.
Dự Thiên Hòa gật đầu rồi dẫn đường cho Độc Phượng đi cùng. Nhưng vừa đi được vài bước thì y lại dừng chân, nhìn về hướng ngược lại.
"Thiếu hiệp không đi cùng sao?"
Dự Niên hất tay ra hiệu cho bọn họ đi trước.
"Người ta mồ hôi nhiều, ta sẽ đến sau khi tắm rửa xong."
"Cứ mặc hắn đi, đừng làm tốn thời gian bổn tiểu thư." Độc Phượng nóng ruột bảo.
"… À, vâng. Mời cô nương đi lối này."
Bị giục, Dự Thiên Hòa liền chạy vội về trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu thôi rồi. Phải biết, Dự Niên là người có hành động thiết thực nhất trong việc cứu chữa phụ thân y, thế mà đến cuối lại là người không vội vàng nhất, kể cũng lạ.
Mặt khác, đến giờ Dự Thiên Hòa vẫn chưa biết tên tuổi và danh tính của Dự Niên, nên y cũng không biết phải bẩm báo lại với phụ thân như thế nào. Có điều, trước mắt y cứ chiều theo ý hắn cái đã, tránh cho hắn không vui.
Nhớ lại cảnh bị uy hiếp ở tiệm bách hóa hôm đó, Dự Thiên Hòa bất giác dựng hết cả tóc gáy. May mà y còn giữ được mạng, không thì… thật không dám nghĩ tới.