Chương 135: Đoàn chủ Dự Vân (2)

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 135: Đoàn chủ Dự Vân (2)

Chương 135: Đoàn chủ Dự Vân (2)


Nhận lại miếng ngọc bội, Dự Niên cất nó vào ngực áo, một lần nữa quan sát Dự Vân. Hai người không nói gì thêm, chỉ đối mắt thôi là có hằng hà sa số điều muốn truyền đạt. Dự Niên thăm dò, còn Dự Vân khéo léo tiếp nhận có chọn lọc.

Mặc dù mang độ tuổi tâm hồn ngoài bốn mươi, nhưng Dự Niên là dân nghiên cứu, không phải dân kinh doanh nên không thể so độ cáo già với Dự Vân. Vì vậy, hắn khó mà thấu được lòng lão. Nhưng trước mắt, hắn có thể cậy vào thân phận thiếu gia cũng như ân nhân cứu mạng để lão tạm thời nghe lời. Sau này, khi đã nắm nhiều thứ trong tay hơn thì hắn mới lật lão về đúng với vị trí và thân phận của mình.

"Thiếu gia, nếu hôm nay ta từ chối, ngài định làm gì?" Chợt Dự Vân hỏi.

Một câu hỏi rất thú vị. Vừa hay, Dự Niên cũng sớm chuẩn bị cho tình huống ấy.

"Trước khi tới đây, ta đã tắm rửa sạch sẽ, cũng đã mài đao lại một lần." Dự Niên mỉm cười đáp.

Ngụ ý, nếu lão từ chối không trao lại tài sản và quyền lực của thương đoàn Vân Hà cho hắn, hắn sẽ huyết tẩy toàn bộ sơn trang Hội Kê này rồi lập mưu chiếm đoạt toàn bộ tài sản. Cho dù Dự Vân có cáo già chuẩn bị sớm đến đâu để bảo toàn gia tài thì cũng không thể bảo vệ toàn bộ.

Suy cho cùng, khối lượng tài sản của thương đoàn Vân Hà quá lớn để một người nuốt trọn. Và quan trọng hơn cả, lão buộc phải có người thừa kế để tiếp nhận. Trong khi đó, Dự Thiên Hòa là con trai duy nhất của lão. Nếu Dự Niên đã có ý huyết tẩy thì cả nhà con trai hắn tự nhiên cũng không thoát khỏi cái chết.

Mặt khác, Dự Niên cũng họ "Dự". Trong suốt cuộc đời của Dự Vân, lão tất nhiên có vài mối quan hệ ngoài luồng, nhưng lão đã cẩn thận ứng phó nên không lưu lại bất kỳ một đứa con ngoài giá thú nào. Ngặt nỗi, ngoài lão ra thì làm gì có ai biết. Chưa kể, người chết không thể lên tiếng, nên chỉ cần một chút bằng chứng được làm giả khéo léo, khối lượng tài sản lớn của lão sẽ về tay Dự Niên ngay và luôn.

Nói thẳng, ngay từ đầu, Dự Niên đã chuẩn bị để lấy tài sản về rồi. Vấn đề duy nhất mà hắn cần đối mặt chỉ có vẻn vẹn "giết" hay "không giết" mà thôi.

Dự Vân hiểu lời Dự Niên. Lão mỉm cười bảo:

"Có vẻ như ta vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ."

"Ông nội ta sẽ không tin tưởng một người hồ đồ." Dự Niên lại tiếp tục đề cập tới Dự Thần.

Hắn không dám khẳng định sau hơn ba mươi năm, Dự Vân vẫn còn giữ lòng trung thành với Dự Thần, nhưng chí ít, cái tên của ông nội vẫn có sức nặng hơn cái tên của hắn, nên dùng thì dùng.

"Xác thực, ánh mắt của lão gia chưa bao giờ sai. Ta có thể công nhận điều đó." Dự Vân mỉm cười tiếp lời, dường như không quá e sợ ẩn ý của Dự Niên.

Tất nhiên, cũng chỉ có người ngay thẳng mới như vậy, song, kẻ đủ cáo già cũng làm được chuyện mặt dày như thế. Dự Niên hiểu trận chiến giữa hắn với lão sẽ là một cuộc chiến dài hơi, nên tạm thời hắn không muốn để lộ quá nhiều điểm bất lợi của mình ra. Cho nên sau khi nhắn nhủ lão nghĩ ngơi, hắn lập tức quay về phòng mình, tiếp tục tính toán kế hoạch ngày sau....

Sang ngày kế tiếp, Độc Phượng quyết định rời khỏi sơn trang Hội Kê để lên đường truy tìm dấu vết của Quỷ Thủ Y Nhân. Dự Niên hiểu cho hành động của cô, song vẫn tốt tính nhắc nhở cẩn thận một chút. Nói gì thì nói, Quỷ Thủ Y Nhân vẫn là Đại Tông Sư uy tín trên giang hồ, bản thân lão không chỉ biết mỗi độc, mà võ công cũng thuộc hàng thượng thừa.

Trong khi đó, Độc Phượng chỉ mới là Nhập Lưu, võ công tuy mạnh nhưng vẫn không đáng để Đại Tông Sư đặt vào mắt. Chưa kể, trên phạm trù độc dược, cô còn cách lão hàng cây số. Thứ duy nhất cô hơn lão là thời gian và tiềm lực, nhưng những thứ đấy không có lợi ở thời điểm bây giờ. Vì vậy, chỉ cần Độc Phượng khinh nhẹ Quỷ Thủ Y Nhân, thời gian và tiềm lực của cô sẽ chấm dứt ngay và luôn, vĩnh viễn không còn cơ hội thứ hai.

"Khi không nhiều lời như thế, ngươi đang lo lắng cho ta hả?" Độc Phượng cười trêu.

"Nghe nói tính tình của cốc chủ khá quái đản, ai biết được cô bỏ mạng giữa chừng thì liệu cơn giận của ông ấy có trút lên sơn trang Hội Kê hay không chứ. Ta chỉ đang rào trước thôi." Dự Niên mỉm cười đáp lại.

Độc Phượng bĩu môi, chê thẳng mặt.

"Làm ta tưởng ngươi còn có chút tốt đẹp, hóa ra vẫn như cũ."

"Nếu thế này có thể làm cô vui thì ta cũng không ngại." Dự Niên cười khẽ.

Nghe vậy, Độc Phượng hơi kinh ngạc, nhưng rồi cũng cười xòa cùng hắn. Thật vậy, tính khí Dự Niên khác người một chút tính ra lại hợp mắt cô hơn. Chứ nghĩ tới cảnh hắn đĩnh đạc lễ giáo kiểu Thái Nhất thì cô chỉ biết nổi da gà.

Ngặt nỗi, có lẽ Độc Phượng không biết rằng, luận tới lễ giáo, Dự Niên đủ bỏ Thái Nhất mười con phố, chẳng qua hắn không muốn thể hiện cái vẻ chính nhân quân tử ra. Dù sao thì đi với phật mang áo cà sa, đi cùng ma mặc áo giấy, tùy người mà hắn sẽ ứng xử cho phù hợp.

Với một người hào sảng không chấp nhặt tiểu tiết như Độc Phượng, Dự Niên rất muốn kết bạn với cô, nên hắn sẽ thoải mái và bỏ qua lễ nghĩa một chút.

"Ta đi đây, ngày sau gặp lại." Độc Phượng xuống núi, tùy tiện phất tay ra hiệu đừng đuổi theo.

Có điều, không có bất kỳ lời đáp nào vang tới từ sau lưng nên cô cảm thấy hơi khó hiểu, bèn quay lại để xem thử. Lúc này, cô phát hiện Dự Niên đã sớm mất tăm mất tích, chỉ còn lại hai tên canh cổng đang khép cổng lớn lại.

"…" Cái thằng này khó ưa thật sự!

Độc Phượng hậm hực, bước bộ mạnh mẽ đi thẳng xuống núi, một đường không quay đầu....

"Đoàn chủ, Độc Phượng cô nương đã xuống núi, còn thiếu hiệp… thiếu gia đã về phòng nghỉ ngơi." Lão nhân vạm vỡ bẩm báo lại sau khi nhận được tin.

"Đi sớm là tốt, chí ít sẽ không lo Độc Phượng phát hiện ra bí mật của sơn trang." Dự Vân mỉm cười rồi nhìn lại sau lưng, hỏi tiếp. "Vẫn chưa quen sao?"

Lão nhân vạm vỡ im lặng một chút rồi gật đầu. Lão chậm rãi đẩy xe lăn trong khuôn viên sơn trang, Dự Vân ngồi trên đấy với một tấm chăn đắp ngang đùi để giữ ấm cơ thể.

Vì đã nằm trên giường quá lâu nên Dự Vân muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, dù sao cũng tốt cho người đang khôi phục. Cơ bắp của lão vẫn còn chưa khôi phục, nên tạm thời chưa thể tự do đi lại. Thành ra mỗi lần di chuyển là cần phải nhờ cậy đến lão nhân vạm vỡ trợ giúp. Đôi bên quen biết đã lâu, vừa là chủ tớ thân cận, cũng vừa là bạn bè thân thiết nên niềm tin mà hai người dành cho nhau lại là một điều đáng trân quý.

Đấy cũng là lý do tại sao Dự Vân nói bí mật về thân thế của Dự Niên cho lão nhân vạm vỡ nghe ngoài Dự Thiên Hòa. Dù sao thì sau này đôi bên sẽ thường xuyên giáp mặt nhau, biết trước sẽ đỡ ngượng ngùng hơn.

"Ta biết ông sẽ bất ngờ, nhưng sự thật vốn đã vậy rồi. Một thương nhân giàu có như Dự Vân ta thực chất vẫn chỉ là gia nô của một quan lại quyền quý. Tài sản lớn mà ta có hiện thời thực ra cũng không thuộc về ta." Dự Vân cười nhạt.

"Nhưng ngài là người đã gây dựng thương đoàn và khuếch trương số tài sản ấy lên." Lão nhân vạm vỡ nghiêm túc đáp lại.

"Ta biết. Ta hiểu điều đấy." Dự Vân cảm tạ một tiếng. "Nhưng ông biết đấy, tài sản lớn nhất của một thương nhân chưa bao giờ là tiền tài, không thì ta chưa chắc đã nhượng lại tất cả cho thiếu gia. Ông hiểu ý ta chứ?"

Nghe vậy, lão nhân vạm vỡ bất giác nhìn ngó xung quanh, cẩn thận thăm dò.

"Lão tam đang quan sát biệt viện của thiếu gia. Nếu thiếu gia rời khỏi thì hai ta sẽ là người biết đầu tiên. Ông không cần lo lắng." Dự Vân nói.

"…Đoàn chủ, có điều này ta chưa nói cho ngài biết." Lão nhân vạm vỡ chần chừ một chút mới bảo. "Thiếu gia mạnh hơn ba người bọn ta rất nhiều. Cho dù cả ba cùng lên, kết quả vẫn chỉ có một. Ngài ấy… đáng gờm hơn độ tuổi của mình."

Dự Vân không hề kinh ngạc, dù gì lão cũng đã ước chừng được thực lực của Dự Niên từ hôm trước rồi. Dự Niên là cháu của Dự Thần, sự tự tin của hắn luôn luôn có cơ sở. Và Dự Vân tin tưởng hắn sẽ thừa hưởng điều đó từ vị lão gia mà lão đã phục vụ nhiều năm qua.

"Ta biết chứ, nhưng ông nghĩ ta sẽ quan tâm đến chuyện đấy sao?" Dự Vân hỏi ngược lại.

"Không phải đoàn chủ đã để lão tam đi giám thị…"

"Ta chưa bao giờ ra mệnh lệnh ấy." Dự Vân ngắt lời. "Là lão tam không yên tâm, muốn tự mình đi giám thị. Tất nhiên, một phần cũng vì không rõ ràng thân phận của thiếu gia."

"Nói như vậy… ngài đã biết thiếu gia lợi hại rồi?" Lão nhân vạm vỡ hỏi.

Dự Vân cười nhạt không đáp lại. Lão nhân vạm vỡ cũng hiểu ý, sự im lặng đấy chính là câu trả lời, nên lão cũng không còn thắc mắc thêm. Thay vào đó, lão đẩy xe lăn để Dự Vân có thể đi ngắm cảnh sơn trang sau ba tháng trời nằm giường.

Tiết trời mùa thu thực sự rất dễ chịu, nên Dự Vân nghĩ có lẽ mình sẽ khỏe lại sớm thôi. Mặt khác, vì Dự Niên đã xuất hiện, nên lão cũng cần phải thay đổi lại lộ trình hoạt động của thương đoàn một chút mới được. Từ giờ, lão sẽ đặt Dự Niên vào trung tâm của mọi quyết định. Mọi chuyện đều phải lấy hắn làm chủ.

Dự Vân là một con người phức tạp, kể cả những người thân cận với lão như Dự Thiên Hòa hay lão nhân vạm vỡ cũng chưa chắc đã thấu hiểu toàn bộ lão. Bởi lão có thể thấy được những thứ mà hai người đấy, thậm chí là toàn bộ thương đoàn, không thể thấy được.

Thương đoàn Vân Hà có ba Tông Sư bảo vệ, chưa kể còn đang tài trợ cho một môn phái có Đại Tông Sư tọa trấn nữa, nhưng khi nhìn vào Dự Niên, Dự Vân lại có cảm giác rất kỳ lạ. Tuy chưa một lần nhìn thấy Dự Niên xuất thủ, song chỉ qua mấy lời mô tả của thuộc hạ cũng như nghiêm túc ngồi đối đáp với hắn, lão biết chắc tương lai của hắn rộng mở đến bực nào.

Thay vì đầu tư vào một môn phái không bao quan hệ thân thuộc, chỉ nặng mùi lợi ích, thì sự tồn tại của Dự Niên lại chính là một lựa chọn thiết thực hơn. Và chỉ những người ngu mới giữ nguyên lựa chọn mạo hiểm ban đầu.

"Lão Ân, với muôn dân bách tính mà nói, bổn phận của thương nhân là gì?"

Đang lúc ngắm cảnh, Dự Vân đột nhiên lên tiếng.