Chương 129: Độc Phượng thê thảm

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 129: Độc Phượng thê thảm

Chương 129: Độc Phượng thê thảm


Dự Niên quay về Cảng Nam Đàn là trời vừa chập tối, vừa hay, kịp lúc để làm mấy chuyện mờ ám. Nhờ có Thái Nhất cũng như lời đồn ra tán vào của giang hồ, Dự Niên liền biết Độc Phượng đang trú ở đâu. Nhưng hắn cũng thấy hơi khó hiểu, trừ việc cô dành thời gian để tiêu hóa lượng hàn khí ra thì hắn không thấy có lý do gì để cô nán lại Cảng Nam Đàn lâu như hiện tại.

Cơ mà hắn không có nhiều thời gian ngồi cân nhắc đến mục đích nên bỏ qua, không cần quan tâm nữa. Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này hắn không thể đột nhập vào phòng Độc Phượng, bởi cô đã đề phòng hơn. Không bàn đến vấn đề bị ăn đòn lần trước thì lần này cô đã bị lộ hành tung, nên tính phòng vệ sẽ càng căng hơn bình thường.

Nói đâu cho xa, nội việc vừa đặt chân lên dãy hành lang thôi là Dự Niên đã ngửi ra mùi độc rồi. Từ tay nắm cửa, mặt đất cho đến từng lát gạch trên tường, dưới sàn, đâu đâu cũng có dấu vết độc do cô lưu vào.

Dự Niên không còn cảm nhận được nhiệt độ của Thái Nhất nữa nên có lẽ đối phương đã rời khỏi lữ quán này rồi. Mà đến Thái Nhất cũng không muốn làm "hàng xóm" thì trên giang hồ cũng chẳng có mấy người muốn ở cạnh Độc Phượng đâu. Nhưng Dự Niên thì dám.

Dừng chân trước cửa phòng, Dự Niên bình tĩnh gõ ba tiếng ở trên cửa.

"Có chuyện gì?" Độc Phượng vọng tiếng ra ngoài, nghe có vẻ khó chịu vì bị làm phiền.

Dự Niên nghe ra tiếng nước dạt vào thành gỗ của thùng nước, nên chắc giờ này cô vẫn đang tắm. Với con gái mà nói, bị làm phiền trong quãng thời gian này đúng là khó chịu thật.

Không thèm trả lời, Dự Niên thẳng tay đẩy cửa rồi tiến vào trong sự ngỡ ngàng của Độc Phượng. Hắn mỉm cười thay cho lời chào hỏi, đồng thời khép cánh cửa lại để người bên ngoài không nhìn thấy cảnh xuân đẹp đẽ của Độc Phượng.

Một khoảng không tĩnh lặng chợt thoáng qua căn phòng. Rồi trong một giây sau đó, hàng loạt ngân châm không biết từ đâu đột nhiên phóng đến chỗ Dự Niên. Dao động nước mãnh liệt tràn ra khỏi thùng nước tắm, tà áo khoác đen xoay trên không trung che chắn mất tầm nhìn.

"Độc Luyện Thấu Tâm Chưởng!"

Độc Phượng thẳng tay ra đại chiêu ngay từ những giây phút đầu tiên. Sát khí của cô hừng hực làm cho làn da Dự Niên phải sởn hết cả gai ốc. Đồng thời, làn khói tím sẫm cũng hiện hữu trong không khí, cái mùi hắc xộc lên mũi khó chịu không cần phải bàn.

Sớm biết kiểu gì cũng phải động thủ, Dự Niên đã hội tụ đủ lượng nội lực cần thiết ở trong lòng bàn tay. Khí trắng của hắn nổi lên, Thái Hàn Bạch Thủ Chưởng lập tức đối ứng.

Uỳnh!

Hai nguồn nội lực va chạm vào nhau, Dự Niên có lợi thế hai chân chạm sàn nên giữ được vị thế thượng phong. Dẫu vậy, Độc Phượng có sự hỗ trợ của châm độc nên dễ dàng phá thế của hắn. Song, hắn vẫn có thể né được rồi thay đổi chiêu thức, từ cương sang nhu để quật ngược Độc Phượng về vị trí ban đầu.

Tiếng bì bõm của nước vang lên, Độc Phương rơi lại vào trong thùng nước tắm, nước dạt ra xung quanh, chảy hết xuống sàn mà ướt sũng một mảng.

Cô bám lấy thành leo ra ngoài, áo khoác ngoài ướt nhẹp bám vào từng đường cong trên cơ thể, trông có vẻ khó chịu, nhưng dường như cô không quan tâm đến vấn đề bị lộ thân. Dù sao thì chỉ cần giết được kẻ nhìn thấy, cơ thể cô vẫn sẽ còn "trong trắng" như thường.

Ngặt nỗi, Độc Phượng bắt đầu hoài nghi với lối tư duy hiện tại, bởi địch thủ của cô, Dự Niên, thực sự rất tà môn. Nhìn vào đôi tay đối chưởng hóa trắng bốc hơi lạnh của hắn, khóe mắt cô không khỏi giật nhẹ, giật đến chướng không chịu nổi.

"Nội lực của ngươi làm sao lại mạnh thế được!?"

"Luyện tuyệt học là ra ấy mà." Dự Niên tùy tiện đáp lại rồi ngửa lòng bàn tay về phía trước.

Giữa sắc trắng nổi bật của bạch ngọc, vết độc tím thật sự rất nổi bật, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng chỉ nằm ngoài da, vô pháp tiến sâu vào bên trong để tiến hành kích độc. Mà để làm được điều này, nội lực khủng là yếu tố tiên quyết. Thậm chí, nguồn nội lực phải còn vượt qua rất nhiều so với tiêu chuẩn của một Tông Sư hiển khí.

Để làm được điều đấy, linh tài, tuyệt học xác thực là thứ không thể thiếu. Nhưng dù có nhiều thứ hỗ trợ như thế rồi thì Độc Phượng cũng không nghĩ Dự Niên sở hữu được lượng nội lực đủ khủng để chống lại loại độc cô đang dùng. Phải biết, loại độc này được chuẩn bị dành riêng cho hắn chứ không ai khác, kẻ đầu tiên làm cô nhục nhã đến mức phải lập lời thề hạ độc cho bằng được. Ngày nào chưa hạ độc được hắn, cô quyết không dừng tay.

"Ngươi cho ta là con ngu hay sao mà trả lời ngớ ngẩn vậy?" Độc Phượng trừng mắt.

Dự Niên khẽ cười, sau với tay lấy cái khăn ở trên giá rồi ném về phía cô, bảo:

"Còn nhiều lý do khác, nhưng ta không tiện nói. Mà thôi, thời gian là vàng bạc, cô mang quần áo vào đi, hai ta có chuyện cần bàn."

"… Chỗ này là nhà ngươi hay gì mà muốn ra lệnh cho ta là ra lệnh?" Độc Phượng chụp lấy cái khăn, nhanh chóng quấn vào người trong khi con mắt vẫn còn đằng đằng sát khí.

Độc Phượng cũng để ý chỗ Dự Niên đang ngồi. Hắn chọn đúng chỗ ngăn cách cô với đống quần áo và vũ khí. Nếu cô muốn lấy thì phải thông qua hắn, mà đã qua hắn thì căn bản không thể giấu được ám khí hành sự. Nhưng nếu tự thân cô đi lấy thì không khéo thanh đao bên hông hắn sẽ lấy đầu cô ngay và luôn.

Vì vậy, Độc Phượng cần phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình trước đã. Trong trường hợp độc tố không còn là lợi thế, võ học của cô tuyệt đối dưới cơ Tông Sư rất nhiều. Đã vậy, Tông Sư này còn là người đánh bại Vân Long Thái. Độc Phương cô có là một trong tứ phượng thì võ học cũng không cao hơn ba người còn lại, thứ khiến cô nổi danh là khả năng dùng độc. Đồng nghĩa, không dùng được độc thì cô chỉ là một Nhập Lưu hơi mạnh một chút mà thôi.

Sau khi mang quần áo vào người, Độc Phượng cứ thế mà xõa mái tóc ướt của mình. Dự Niên thấy hơi chướng mắt nên giúp cô cuốn cái khăn tắm lên đầu cho gọn gàng. Độc Phượng còn tưởng hắn đang động thủ nên thủ thế rất căng thẳng, nhưng sau khi bị hắn điểm huyệt thì chỉ còn cách ngồi yên để hắn làm theo ý mình.

Giải huyệt lại cho Độc Phượng, Dự Niên bảo:

"Yên tâm đi, ta không có hứng thú với việc giết người vô tội."

"Với một kẻ không tiếng tăm như ngươi, nói câu đấy xong có thấy tin nổi không?"

Độc Phượng cười mỉa. Bị thất thủ và bị chế ngự những ba lần liên tiếp, cô giờ này đã không còn hứng thú đi gây chiến với Dự Niên, thay vào đó là tập trung vào câu chuyện mà hắn sắp bàn, để xem thử cô có thể hưởng lợi gì từ nó không.

"Bây giờ ta không có tiếng thật, nhưng tương lai thì chưa chắc." Dự Niên cười khẽ. "Sớm thôi, cô sẽ được nghe tên ta trong giang hồ."

"… Biết rồi."

Độc Phượng híp mắt lại. So với lời trước, lời này thực sự có sức sát thương. Lấy võ học cực mạnh cùng với cảnh giới Tông Sư, Dự Niên hoàn toàn thừa sức trở thành con rồng thứ tư của võ lâm hiện nay. Mà nhiều khi muốn đong đếm sức mạnh của hắn, cô nghĩ hai trong tam long hiện tại phải cùng lao lên mới ước chừng được.

Tam long tứ phượng không có ai ngu ngốc, bởi bọn họ đều là những người xuất sắc nhất trong cùng thế hệ. Chỉ bằng vào quan sát trận chiến của nhau, bọn họ có thể suy ra được thực lực hiện thời của những người tham chiến.

Độc Phượng biết Vân Long đã sớm đột phá Tông Sư, Tịnh Long và Dược Long cũng me mé cái vách ngăn ấy rồi. Thậm chí trong hàng tứ phượng, Diệm Liệt Hỏa Phượng cũng đã là Tông Sư. Mới ba tháng trước thôi, Độc Phượng xém chút nữa là no đòn với người phụ nữ kia nên cô dám chắc thực lực của đối phương lắm.

Vì vậy, Dự Niên không phải là Tông Sư duy nhất ở thế hệ của hắn. Nhưng Độc Phương dám cá hắn là người sở hữu nội công thâm hậu nhất. Lý do rất đơn giản, sáu người kia ngại độc của cô, riêng hắn thì không hề. Đã vậy, hắn còn cố ý để độc ngấm vào người mình nữa, nên Độc Phượng cũng hết cách, chỉ có thể xuôi chèo mát mái.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Độc Phượng vào chủ đề.

"Ngồi xuống rồi nói." Dự Niên nhắc nhở. "Đừng hoài thế mỏi đầu lắm."

"…" Đây là những gì ngươi nói được?

Độc Phượng thực sự muốn nhồi nguyên một rỗ lá ngón vào miệng hắn cho yên lòng, nhưng cô dám chắc độc của lá ngón còn lâu mới ảnh hưởng được hắn, nên chỉ còn cách hậm hực rồi ngồi xuống cái ghế cách đó một trượng, bảo trì một khoảng cách an toàn.

"Rồi, nói đi." Độc Phượng bảo.

Dự Niên lắc đầu. Tính cách chưa trưởng thành của cô nàng này cũng nhiều vấn đề lắm đây. Nhưng vì thời gian của Dự Vân không còn nên hắn đi thẳng vào vấn đề chính.

"Theo ta đến núi Hội Kê, vừa đi vừa nói."

"…" Thằng nào vừa bảo ta ngồi đấy?