Chương 128: Tình cảnh hiểm nghèo

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 128: Tình cảnh hiểm nghèo

Chương 128: Tình cảnh hiểm nghèo


Dự Niên vẫn còn nghi ngờ lời nói của Dự Thiên Hòa, nhưng sau đó không lâu, hắn bắt đầu hiểu tại sao y lại bảo mình không có quyền lực gì ở sơn trang rồi. Bởi tại nơi này, đoàn chủ mới là người duy nhất có tiếng nói, những người khác dù quyền cao chức trọng cỡ nào cũng phải trông vào sắc mặt của Dự Vân.

Trông vào toàn bộ quá trình kiểm tra và giám thị từ ngoài cổng cho đến trước cửa phòng Dự Vân, Dự Niên rốt cuộc cũng hiểu tại sao Dự Thiên Hòa không mấy khi quay về sơn trang Hội Kê. Dù sao nơi này y cũng không có quyền lực gì, nán lại cũng không có tác dụng.

"Phó đoàn chủ, vào thăm đoàn chủ không được phép mang vũ khí."

Trước cửa phòng là một trung niên vạm vỡ đang chắn đường. À không, đúng là một lão nhân, nhưng vì bảo dưỡng cơ thể quá tốt nên trông trẻ hơn tuổi.

"Sẵn tiện đây, phó đoàn chủ dám chắc vị thiếu hiệp này có thể chữa trị cho đoàn chủ chứ?"

Không những già đầu, mà tính nết của lão nhân này cũng cực kỳ tệ. Chí ít lão cũng nên giữ mặt mũi cho khách với chứ. Nhưng, nếu đặt mình vào vị trí của lão thì khó tính cũng đúng. Bởi lão phải giữ an toàn tuyệt đối cho đoàn chủ Dự Vân. Dẫu vậy, Dự Niên cũng không thích bị người khác xem thường, nhất là khi đối phương còn yếu hơn cả hắn.

"Ở thời điểm hiện tại, thử được cách gì thì thử, không nên kén chọn." Dự Thiên Hòa bình tĩnh đáp lại. "Với cả, thiếu hiệp là đao khách, người và đao không thể tách rời nhau, đại bá ở trong giang hồ đủ lâu nên có lẽ không cần ta nói thêm nhỉ."

"Đáng tin chứ?" Lão nhân vạm vỡ hỏi.

"Rất đáng tin."

Dự Thiên Hòa gật đầu chắc nịch rồi bước sang một bên để nhường đường cho Dự Niên. Lúc này, hắn lấy ra miếng ngọc bội của Phái Thái Thanh để trình diện. Mặc dù lão nhân không nhận ra "quyền lực" thật sự của nó, nhưng lão biết trên đời này không một ai dám mạo danh người của Phái Thái Thanh, nên lão quyết định tin tưởng hắn.

Trên giang hồ, thanh danh đúng là một thứ gì đó quyết định rất nhiều thứ, thậm chí đủ để gạt bỏ mọi nguyên tắc sang một bên. Mới đầu Dự Niên còn không tin lắm, nhưng khi rơi vào tình huống cần dùng đến thanh danh thì hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu trong thế giới tiên hiệp, giữ kín thân phận là nước đi khôn ngoan thì trong thế giới võ hiệp, càng ẩn dật chỉ càng khiến cho bản thân chịu thiệt. Tất nhiên, mọi chuyện hiện tại vẫn đang nằm trong ngưỡng tương đối mà thôi, nhưng cũng đáng để hắn cân nhắc.

Bên cạnh đó, nhờ vào sự tồn tại của miếng ngọc bội này mà mọi sự đề phòng của Dự Thiên Hòa với Dự Niên cũng biến mất. Vì vậy, Dự Niên cũng không cần phải đề phòng thêm quá nhiều. Dẫu thế, hắn vẫn nên cẩn thận một chút mới được. Bởi ngoại trừ lão nhân trước mặt, trong sơn trang vẫn còn thêm một Tông Sư khác. Đúng là một trong mười thương đoàn lớn, chưa gì đã có ba Tông Sư bảo vệ.

"Nguyên lai là thiếu hiệp đến từ Thái Thanh, Ngụy mỗ đã thất lễ. Vì tình huống đặc biệt đoàn chủ, mong thiếu hiệp không giận." Lão nhân nhanh chóng chắp tay.

"Tiền bối hết lòng vì đoàn chủ là chuyện đáng mừng, ta nào dám giận." Dự Niên khách khí đáp.

Có vẻ vì vẻ ngoài vô hại của mình mà Dự Niên dễ dàng lấy lòng lão nhân. Hắn và lão trò chuyện đôi ba câu khách khí rồi tiến vào căn phòng. Một mùi hắc khó chịu chợt xông vào mũi, gương mặt Dự Niên lập tức thay đổi. Trong khi đó, Dự Thiên Hòa và lão nhân vạm vỡ lại không quá ngạc nhiên với tình cảnh này. Mỗi lần cánh cửa này được mở ra, cái mùi này là điều sẽ đến.

Bước lại bên giường, ánh mắt Dự Niên đột nhiên rung động hẳn.

Dự Vân đã ngoài sáu mươi, ngấp nghé bảy mươi, nhưng so với Dự Thần, lão còn già hơn thế nhiều. Mái tóc lão bạc trắng, đến nỗi trông xơ xác như thể có thể rụng bất cứ lúc nào. Làn da lão đen sạm, nhăn nheo đến khô quắt. Đôi mắt lão nhắm nghiền nhưng thỉnh thoảng lại run nhẹ lên như đau đớn. Giữa trán lão có dấu hiệu màu đen rất kỳ lạ, nhìn không giống hình xăm, nhưng cũng chẳng giống như đường gân.

Dự Thiên Hòa ở bên bắt đầu thuật lại tình cảnh của Dự Vân cho Dự Niên nghe.

Cách đây ba tháng, Dự Vân vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng đến một ngày khi sơn trang Hội Kê tiếp đón một vị khách lạ mặt thì lão mới thành ra thế này.

Theo lời thuật của lão nhân vạm vỡ, Dự Vân khi đấy không cho phép bất cứ ai tiến vào thư phòng, nên không một ai biết được vị khách đấy là ai, và chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, với tình cảnh hiện thời của Dự Vân, ai cũng dám chắc quá nửa vị khách bí ẩn ấy là hung thủ. Ngặt nỗi, tung tích của đối phương đã biến mất từ thuở đó nên thương đoàn không cách nào tra ra được.

Vì sự an toàn của toàn bộ thương đoàn, Dự Thiên Hòa đã tạm thời đứng ra làm chủ công việc kinh doanh, đồng thời phối hợp với ba Tông Sư phong tỏa thông tin để tránh phía địch thủ biết được mà bắt đầu cho người tấn công vào thương đoàn. Khi đấy, dù là khía cạnh vũ lực hay kinh tế, Vân Hà đều vô pháp chống đỡ.

Sau khi nghe xong, Dự Niên liền khoanh tay suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống bắt mạch của Dự Vân. Mạch tượng của lão cực loạn, đã vậy còn có xu thế yếu dần.

Với tình trạng hiện thời, thương đoàn Vân Hà xác thực đã bỏ ra rất nhiều tiền của để duy trì sinh mệnh cho lão. Dẫu vậy, với tình huống bây giờ, Dự Niên không nghĩ lão có thể cố gắng được thêm. Mạch của lão đã yếu lắm rồi.

Mặt khác, với những triệu chứng xuất hiện bên ngoài, Dự Niên dám chắc Dự Vân đã trúng độc. Mà loại độc này thực sự rất mạnh. Nếu hắn đến sớm hơn hai tháng, có lẽ hắn đã thử truyền nội lực của mình cho lão, để xem thử hàn khí của hắn mạnh hơn, hay độc tính mạnh hơn. Nhưng bây giờ, hắn mà truyền nội lực vào thì Dự Vân chắc chắn sẽ theo bước ông nội hắn luôn.

"Các ông đã mời nhân sĩ của Cốc Nam Vong chưa?" Dự Niên hỏi.

"Đã cho người đi, đáng tiếc, trừ Độc Phượng đi lại trên giang hồ, tung tích của Cốc Nam Vong vẫn luôn là bí ẩn. Bổn thương đoàn đã ngầm treo thưởng cho những ai biết vị trí của Cốc Nam Vong rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì cả." Dự Thiên Hòa lắc đầu.

"Độc Phượng đang ở tại Cảng Nam Đàn, cơ hội đang ngay trước mắt, không lẽ ông lại ngồi không?" Dự Niên cau mày.

Nhắc đến Độc Phượng, gương mặt Dự Thiên Hòa tự nhiên lại thấy khó coi hẳn. Tất nhiên là y đã cho người liên lạc, thậm chí là tự mình đến gặp. Nhưng Độc Phượng vẫn từ chối, vì cô không muốn nhúng tay vào ân oán cá nhân. Với lý do đó, Dự Thiên Hòa tự nhiên hết cách.

Nghe xong, Dự Niên không khỏi khinh miệt.

"Mới bị từ chối một lần mà đã bỏ cuộc. Ông cũng chẳng thành tâm một chút nào."

Dự Thiên Hòa chẳng buồn phản ứng lại hắn. Song thực tế đúng là vậy, y không tìm lại Độc Phượng lần thứ hai, bởi y biết hành động ấy sẽ chọc giận Độc Phượng. Mà cô nàng đó nổi điên lên thì hậu quả càng đáng gờm hơn.

Cách đây không lâu, có một người vì chuyện riêng mà làm phiền Độc Phượng đến lần thứ hai, người này rất dũng cảm, nhưng đáng tiếc, đến cuối cùng chết rồi. Chết vì ngộ độc. Thương đoàn Vân Hà bây giờ không thể cùng lúc mất hai trụ cột được, nên Dự Thiên Hòa không dám liều đi vào vết xe đổ.

Khoanh tay trước ngực, Dự Niên quan sát tình huống của Dự Vân một lần nữa. Kỳ thực, tình huống hiện thời giúp cho hắn nhiều hơn hắn tưởng. Bởi thương đoàn Vân Hà này có khi sẽ thành một Phái Thái Thanh thứ hai ấy chứ. Tất nhiên, vì liên quan đến gia sản nên Dự Niên sẽ còn cân nhắc nhiều hơn để đảm bảo năm phần tài sản của ông nội về tay mình.

Chưa kể, Dự Niên vẫn đang có lợi thế rất lớn. Hắn nhận ra hoa tiêu ngay giữa trán Dự Vân, từ đó liền biết hung thủ là ai. Đồng thời, hắn cũng biết ai mới là cành ô liu hiện giờ.

Nghĩ tới chuyện đó, Dự Niên đột nhiên thấy hối hận bị đạp vào ngực Độc Phượng những hai lần ghê. Nếu như hắn không nhận nhầm dấu hiệu hoa tiêu thì Độc Phượng xác thực là người duy nhất hiện giờ có thể giải độc giúp Dự Vân.

Dĩ nhiên, Dự Niên có cách để Độc Phượng nghe lời, vì hắn biết một số chuyện liên quan đến cô, cũng như Cốc Nam Vong ở phía sau. Mà thực ra thì những chuyện này vốn đều do Mai Hoa Kiếm Tôn kể cho ngắn nghe cả. Mới đầu, Dự Niên chỉ xem nó như một giai thoại nghe trước khi ngủ thôi, nhưng ai mà nghĩ nó lại có ích đến thế cơ chứ.

Tình báo là một mặt trận quan trọng, nên Dự Niên sẽ tập trung đầu tư. Quan trọng hơn cả, hắn cũng buộc phải thu hệ thống tình báo của ông nội mình về tay.

Âm thầm quyết định trong lòng, Dự Niên nói với Dự Thiên Hòa.

"Chăm sóc đoàn chủ cho tốt, tối ta sẽ quay trở lại."

"… Thiếu hiệp định làm gì?" Dự Thiên Hòa cau mày.

"Mang Độc Phượng tới đây chứ làm gì." Dự Niên xua tay.

"…" Lời ta nói ngươi không nghe rõ hả?