Chương 131: Trị độc (1)

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 131: Trị độc (1)

Chương 131: Trị độc (1)


"Hoan nghênh Độc Phượng cô nương giá lâm!"

Ngay sau khi Dự Niên báo tin cho thủ vệ canh cổng sơn trang, Dự Thiên Hòa và lão nhân vạm vỡ đã vội vàng chạy ra ngoài này đón tiếp. Cả hai người biết Dự Niên đi tìm cô, nhưng không một ai nghĩ hắn sẽ thành công, dù sao tính nết khó chịu của Độc Phượng cũng rất nổi danh. Dẫu vậy, sự hiện diện của cô ở đây lại là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dự Vân, nên hai người đón tiếp cực kỳ nồng hậu.

"Chào hỏi để sau, bệnh nhân nằm chỗ nào?" Độc Phượng hất tóc ngạo kiều.

"Đoàn chủ ở hướng này, mời cô nương đi theo tại hạ."

Lão nhân vạm vỡ mỉm cười dẫn đường. Cước bộ của lão rất vội, có vẻ như rất mong chờ được thấy đoàn chủ khỏe mạnh tỉnh dậy. Dự Niên và Độc Phượng lập tức theo sau.

Đến khi thấy được Dự Vân nằm bẹp dí ở trên giường, sự tự tin của Độc Phượng đột nhiên giảm xuống một chút, bởi tình trạng của lão thực sự rất tệ. Lão hiện giờ đã như ngọn đèn trước gió, cùng lắm là qua hai, ba hôm nữa sẽ không thể chịu nổi mà ra đi.

Khi biết lão đã trúng độc được ba tháng, Độc Phượng lúc này mới hiểu ra.

"Quả nhiên là tác phong của ông ta." Cô nhếch mép rồi mở cái túi nhỏ giắt bên hông, lấy mấy cây ngân châm ra rồi quay sang chỗ Dự Thiên Hòa. "Để ta với… hắn ở lại đây, hai người các ngươi ra ngoài đợi đi. Nhớ cho kỹ, bất cứ dị tượng nào xuất hiện cũng không được xông vào đây. Nếu các ngươi làm trái, đừng trách bổn tiểu thư ra tay không báo trước. Hiểu chứ?"

Dự Thiên Hòa và lão nhân vạm vỡ vội vàng gật đầu rồi chắp tay trước ngực.

"Độc Phượng cô nương yên tâm, tại hạ nhất định sẽ không làm phiền. Tính mệnh của phụ thân… hết thảy trông cậy vào cô."

"Yên tâm, bổn tiểu thư đã ra tay, ông ta muốn chết cũng không được." Độc Phượng đáp.

"Đa tạ cô nương!" Dự Thiên Hòa và lão nhân vạm vỡ mừng rỡ.

Tiếng cửa đóng sầm vang lên, căn phòng chỉ còn lại Dự Niên với Độc Phượng. Hai người bọn hắn nhìn nhau, tựa hồ hiểu ý là phân chia hành động. Dự Niên chèn cửa để âm thanh không lọt ra ngoài, đồng thời cũng đảm bảo người bình thường không thể xông vào trong thời gian ngắn. Trong khi đó, Độc Phượng chuẩn bị nước ấm nhờ cái lò than nhỏ làm ấm ở dưới giường.

"Cái đám ngu xuẩn, bỏ cái lò ở đây chẳng khác nào đi sát hại ông ta." Độc Phượng mắng.

"Bọn họ làm sao biết được bản chất độc của Quỷ Thủ Y Nhân mà chữa trị. Cô khắt khe như thế làm gì cơ chứ." Dự Niên trở lại sau khi hoàn thành công việc đảm bảo không gian.

Độc Phượng lườm hắn một mắt rồi nhìn lại Dự Vân trên giường.

"Mới nãy ta kiểm tra thì phát hiện một luồng hàn khí ở trong người ông ta. Nếu ngươi đã biết bản chất của loại độc này, tại sao lại không tự mình chữa trị?"

"Nhận diện và chữa trị là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Huống hồ, ta không phải người có tiếng tăm, cho dù biết cách chữa thì cô nghĩ hai người ngoài kia sẽ cho phép ta động vào người Dự Vân dễ dàng như thế sao?" Dự Niên hất đầu ra ngoài cửa.

"… Không phải ngươi đến từ sơn trang này à?"

Độc Phượng ngớ người ra. Khi không Dự Niên tốn công tốn sức đi uy hiếp cô chỉ để cứu một ông già không quen không biết, cô làm sao dám tin cơ chứ. Mà xem như chuyện đấy là thật đi thì cô cũng không dám nghĩ hắn là người tốt đâu. Trên đời này làm quái gì có người tốt nào dùng nắm đấm nói chuyện với phụ nữ chứ.

"Cô không cần biết nhiều chuyện như thế." Dự Niên lắc đầu. "Tiến hành chữa trị cho đoàn chủ đi. Ông ta mà chết thì cô cũng không có cơ hội biết được tung tích Quỷ Thủ Y Nhân đâu."

"Quỷ Thủ không muốn giết ông ta ngay lập tức, vì lão độc vật đó chỉ muốn hành hạ mục tiêu đến chết. Loại độc này không nguy hiểm nhanh đến thế, cho dù đã ba tháng cũng như vậy." Độc Phượng bĩu môi rồi nhìn lại Dự Vân. "Chẳng qua ông ta già rồi nên mới không chống nổi."

Chợt cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"… Sẵn tiện đây, ngươi tên gì đấy?"

"… Sao tự nhiên lại hỏi vào giờ này?" Dự Niên nhíu mày.

Độc Phượng cũng không biết phải trả lời sao. Trước giờ cô không để tâm mấy đến danh tính của kẻ mà mình muốn giết, dù sao chết là hết, cô quan tâm là gì. Dự Niên là người đầu tiên cô không giết nổi nên phá lệ quan tâm một chút, song vì nhiều chuyện xảy ra dồn dập quá nên cô cũng quên hỏi tên hắn.

Cho đến khi nhắc nhở Dự Thiên Hòa vừa rồi thì cô mới nhận ra. May mà hai tên đó chỉ để tâm tới Dự Vân nên không để tâm tới khoảng khựng ngắn ngủi, không thì cô phải bịt miệng bọn họ cho đỡ nhục nhã.

"Thế ngươi muốn được gọi là ‘yêu râu xanh’ nhỉ?" Độc Phượng cười mỉa.

Nghe tới cái tên đó, Dự Niên không khỏi cười khan. Nếu hắn "dùng được" thì cái tên ấy còn có chút tác dụng, đằng này…

"Ta gọi Dự Niên, vừa ý cô rồi chứ?"

… Dự Niên? Họ Dự sao?

Độc Phượng bất giác nhìn lại Dự Vân, đồng thời cũng nhớ tới Dự Thiên Hòa. Cả ba đều mang họ Dự, bảo không liên quan tới nhau thì cô cảm thấy sai trái quá.

Tuy nhiên, Dự Thiên Hòa dường như rất khách khí với Dự Niên, y đón tiếp hắn còn chẳng bằng một góc đón tiếp cô, đồng nghĩa đôi bên không phải là chỗ quen biết thân thuộc. Có điều, Dự Niên hết lần này đến lần khác đều muốn cô cứu lấy Dự Vân, hành động này thực sự rất đáng ngờ.

Sau khi xâu chuỗi và tự suy luận dựa trên những thông tin mình biết được, Độc Phượng bất giác nhận ra mối quan hệ vi diệu của Dự Niên với Dự Vân. Cô nhìn lại Dự Vân nằm trên giường, bất giác giơ ngón cái lên mà bội phục.

Già rồi mà vẫn sung sức gớm.

"Ngươi có hiếu đấy." Độc Phượng bảo. "Cho ta mượn nội lực, chúng ta bắt tay vào việc thôi."

"…" Lại suy diễn lung tung cái gì nữa rồi.

Nghe qua lời cảm thán của Độc Phượng, Dự Niên phần nào đấy hiểu ra suy nghĩ của cô, nhưng hắn không lên tiếng phân bua, dù sao cũng không cần thiết. Bên cạnh đó, hắn cũng cần một thân phận giả để che đậy thân phận thật của mình. Mặc dù không được quang minh chính đại lắm, nhưng "đứa con ngoài giá thú" của thương đoàn Vân Hà vẫn là một thân phận rất uy tín.

Với thủ pháp nhanh như chớp, Độc Phượng đã găm hơn ba chục cây ngân châm vào người Dự Vân, khai mở toàn bộ huyệt đạo trên người lão để dẫn độc ngược ra lại. Tuy nhiên, vì người ra tay là cao thủ độc công hàng đầu thiên hạ - Quỷ Thủ Y Nhân – nên không dễ gì dẫn độc ra như các loại độc thông thường. Chính vì thế, Độc Phượng mới cần tới Dự Niên.

Lấy Độc Phượng làm trung gian, Dự Niên nhanh chóng truyền nội lực của mình cho cô. Hàn khí khủng khiếp nhanh chóng lan vào bên trong kinh mạch, dạo quanh một vòng tuần hoàn trong cơ thể, tạo thành một môi trường nhiệt độ thấp với cơ quan nội tạng. Độc Phượng bất giác rùng mình, tay chân bắt đầu tê rần vì lạnh, hơi thở của cô cũng dần hóa thành trắng xóa.

"Thế mà bảo không liên quan tới Thanh Ma!!" Độc Phượng thầm mắng trong lòng.

Bản thân nội lực của Độc Phượng cũng thuộc trường phái âm nhu nên cô hiểu rõ cái lạnh mà nội lực mang lại. Chưa kể, vì luyện độc công nên nội lực của cô còn lạnh hơn cả bình thường. Dẫu vậy, để so với Dự Niên thì cô hoàn toàn không có cửa. Nếu nội lực của cô là một cục đá lạnh thông thường thì nội lực của hắn chính là một mùa đông bất tận.

Tuyệt học dù đáng sợ và chứa nhiều bí ẩn thì cũng không đời nào tạo ra được nguồn nội lực lạnh khủng khiếp như thế này. Nhưng nếu là đệ tử của đại ma đầu thì khác hẳn. Bởi võ công của lão có thể sản sinh ra một nguồn nội lực rất lạnh nhờ vào…

"Khoan đã… Ngươi là Tiên Thiên Cực Hàn Thể?" Độc Phượng chợt quay đầu lại.

"Tập trung vào bệnh nhân." Dự Niên nghiêm giọng.

Hắn thật sự không rõ cô nàng này tự tin vào năng lực của bản thân hay do quá hồn nhiên nữa. Giữa thời khắc chữa trị cho bệnh nhân gần chết tới nơi mà cô vẫn còn có tâm để ý chuyện khác luôn cơ đấy. Đúng là không biết phải nói gì thêm.

Độc Phượng á khẩu, nhưng thôi, chuyện đấy để sau hỏi cũng được. Dù sao cô cũng phải tốn một quãng thời gian mới hỏi đến tên hắn mà. Ngặt nỗi…

"Sao mình phải nhượng bộ thằng cha này hoài vậy?" Cô thầm nhủ.

Gạt chuyện đấy ra khỏi đầu, Độc Phượng nhanh chóng quay lại công việc chính của mình.

Nhờ có Dự Niên điều hòa lại nội lực trong người, thân nhiệt cô lúc này đã thấp hơn Dự Vân. Vì thế, độc tố trong người lão bắt đầu chạy ngược ra các huyệt vị để thông qua ngân châm mà thoát ra ngoài. Dưới sự khống chế nội lực tài tình của Độc Phượng, sắc tố da của Dự Vân cũng bắt đầu sáng dần trở lại, kéo theo đó là khí độc lan tràn trong không khí.

Độc Phượng liếm mép như thể vừa thấy mĩ vị trước mắt. Cô bắt đầu hút hết lượng độc ấy vào trong cơ thể mình, hòa lẫn chúng với nội lực của bản thân để quy về đan điền.

Ngay khi cô vừa hút xong khí độc, Dự Niên cũng nhanh chóng ngắt quãng quá trình truyền nội lực để đánh sập "cây cầu" kết nối cả hai. Hắn có thể kháng độc, nhưng không đồng nghĩa với việc miễn độc. Trong khi đấy, loại độc mà Dự Vân bị trúng lại cực kỳ thiếu thân thiện với thể chất của hắn, nên hắn không muốn dính phải nó.

Lấy tính cách có thù ắt báo của Độc Phượng, lợi dụng tình huống này để đẩy độc ngược lại hắn cũng không phải chuyện lạ. Hắn không tin tưởng cô, nên hắn sẽ tự bảo vệ bản thân trước.

"Chậc, lanh lẹ quá đấy."

Độc Phượng phát hiện ra thể nội mình đã không còn lạnh như trước, nên cũng khá thất vọng vì không thể âm thầm hạ độc Dự Niên cho bỏ tức. Song không vì thế mà cô xuống tinh thần. Suy cho cùng, cô cũng là cao thủ độc công, hấp thu lượng độc của Quỷ Thủ Y Nhân cũng giúp cho cô nâng cao thực lực của bản thân. Nhờ vào đó, cô cũng tiết kiệm được vài tháng luyện độc.

"Quá khen." Dự Niên nhếch mép rồi ngồi xuống sàn, xếp bằng để điều khí trở lại.

Độc Phượng nhếch mép không để ý rồi nhìn lại Dự Vân, sau khi xác định dấu vết hoa tiêu trên trán lão càng lúc càng mờ đi thì cô mới bắt tay vào việc chính - chữa trị.