Chương 130: Phản đồ

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 130: Phản đồ

Chương 130: Phản đồ


Từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, Độc Phượng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đối đãi tùy tiện như thế này, căn bản không có một chút tôn trọng nào hết. Cô bắt đầu cảm thấy nhớ nhung cái cảm giác được người hầu kẻ hạ khi còn tại Cốc Nam Vong rồi. Mà không, kể cả khi đặt chân vào giang hồ, người ta dù sợ thì vẫn kính trọng cô, chỉ mỗi Dự Niên mới đối xử bạc bẽo như thế. Trong tất cả đàn ông Độc Phượng biết, hắn là kẻ tồi tệ nhất.

Nhưng Độc Phượng có thể từ chối yêu cầu của Dự Niên không?

Còn khướt mới từ chối được. Bởi cô có từ chối thì hắn cũng tự mình lôi cô đi. Võ công của hắn quá đỗi cách biệt, đến tận bây giờ, cô vẫn chưa xác định được là của nhà nào trong cửu phái nhất bang. À không, chí ít cô đã có nghi ngờ.

"… Ngươi là đệ tử của đại ma đầu?"

Giữa sườn núi Hội Kê, Độc Phượng đột nhiên hỏi.

"Tại sao cô lại nghĩ như thế?" Dự Niên cảm thấy hứng thú.

"Nội công của ngươi rất lạnh. Ông nội ta từng nói đại ma đầu là kẻ lạnh lùng nhất trên đời, kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nên ta đoán ngươi là đệ tử của ông ta." Độc Phượng đáp lại.

Ngẫm lại, từ lúc Thanh Ma sáng lập Bắc Thiên Đạo đến tận bây giờ, lão không mấy khi tiến vào Đại Khánh nên các đại môn phái khác cũng không biết được tình hình Bắc Thiên Đạo hiện thời. Trừ bỏ phong sơn hơn hai mươi năm, Bắc Thiên Đạo đến giờ trong tâm trí các cao thủ giang hồ vẫn luôn là "môn phái của Thanh Ma".

Bắc Thiên Đạo rất bí ẩn. Đồng nghĩa, thông tin liên quan đến võ học của môn phái này cũng không phổ biến trên giang hồ. Độc Phượng cũng chỉ suy diễn dựa vào ông nội của mình mà thôi. Nhưng thành thật mà nói, suy đoán của cô thực sự rất phù hợp, gần như không tìm ra được điểm nào thực sự bất hợp lý.

"Ta đoán võ công của ta sẽ bị người ta nhận nhầm như vậy." Dự Niên khoanh tay lại rồi gật gù, dù sao hắn cũng hiểu được. "Nhưng ta xin đính chính, ta không liên quan gì tới đại ma đầu hay Bắc Thiên Đạo. Ta chỉ là một đao khách vãng lai không môn không phái bình thường mà thôi."

"…" Vãng lai thì thôi đi, bày đặt nhấn mạnh không môn không phái.

Độc Phượng bĩu môi, song cô vẫn lưu ý đến hai từ "đao khách". Dù sao thì hắn lúc nào cũng giữ một thanh đao không rút khỏi vỏ ở bên mình. Và cá nhân cô cũng đã bị nó uy hiếp tận hai lần. Ngặt nỗi, trông vào vẻ bề ngoài, Độc Phượng đánh giá nó giống một thanh kiếm hơn là đao. Nhưng cái dáng cong cong nhè nhẹ ấy lại chẳng giống lưỡi kiếm mà cô biết một chút nào.

Mà bây giờ nào phải lúc để cô quan tâm tới chuyện đấy. Cô chuyển chủ đề.

"Ngươi cất công đi một quãng đường dài từ núi Hội Kê đến Cảng Nam Đàn chỉ để mời ta về trị độc cho một ông già gần đất xa trời thôi sao?"

"… Nghĩ đơn giản nhất có thế thôi. Cô đừng phức tạp hóa làm gì, đau đầu lắm."

Độc Phượng nhếch mép, không quan tâm tới lời hắn.

"Nếu ngươi đã chủ động đi mời thế thì người đàn ông kia rất quan trọng với ngươi nhỉ?"

Dự Niên dừng chân giữa con dốc lên núi. Hắn quay lại nhìn Độc Phượng. Đôi mắt hắn lạnh tanh không có chút cảm xúc nào, nhưng dưới ánh trăng mờ ẩn đằng sau đám mây, ánh xanh trong đôi mặt kỳ lạ ấy lại khiến cho Độc Phượng bất giác lùi ra sau.

Bình thường cô không để ý lắm vì bận nghĩ cách ứng phó với Dự Niên, nhưng khi bình tâm lại, cô mới biết mắt hắn có màu xanh. Kể cả trong bóng đêm, đôi mắt của hắn vẫn cực nổi bật.

"Trịnh Linh Chi." Dự Niên đột nhiên gọi tên thật của Độc Phượng. "Nếu cô muốn trả giá thì ta có thể hiểu, nhưng đừng quên, cô bây giờ không có sự lựa chọn nào khác."

Chỉ bằng một câu nói, vẻ ngây ngẩn của Độc Phượng đã bị bóp nát không thương tiếc. Cô đã trở về với thực tại, nhưng với một sắc mặt cực kỳ không thích thú.

Không nói không rằng, Độc Phượng thẳng thừng quay lưng xuống núi. Cô không đánh lại Dự Niên, chẳng lẽ không chạy được?

Xem như hắn cố tình đánh dấu hương truy tung lên người cô đi thì cô cũng biết cách xóa bỏ mùi hương đó. Chưa kể, nhà cô là Cốc Nam Vong, một tên đao khách vãng lai dám xâm phạm đến quyền uy tối thượng của một trong cửu phái nhất bang sao?

"Cô tự mình đưa quyết định mà không muốn nghe cái giá à?" Giọng của Dự Niên vang lên.

Độc Phượng xoay người lại, sắc mặt nghiêm nghị khác với vẻ thiếu tập trung trước đó.

"Độc Phượng ta muốn giết ai thì giết, muốn cứu ai thì cứu, cho dù ngươi có bỏ ra lượng vàng thì ta cũng không đồng ý nếu ta không muốn." Chợt cô dừng lại một chút, khóe miệng khẽ giương cao. "Nhưng nếu ngươi chấp nhận làm vật thí nghiệm thử độc cho ta thì ta sẽ suy nghĩ thêm."

Dự Niên hơi nhướng mày.

"Ngông cuồng đấy. Cô còn chưa rõ ràng người ta muốn cứu trúng độc gì mà."

"Ngươi mới là kẻ ngông cuồng tự đại." Độc Phượng chống hông ngẩng cao đầu. Khí chất cô chợt trở nên kiêu ngạo không thể tả mà cao giọng. "Ta là Độc Phượng, truyền nhân của Cốc Nam Vong. Trên đời này, không có loại kịch độc nào mà ta không am hiểu. Chỉ cần ta ra tay, người đàn ông ngươi muốn cứu chắc chắn sẽ giữ được mạng."

Dự Niên gật gù. Sự tự tin này làm hắn nhớ lại hồi còn là nghiên cứu sinh thật. Hồi đó hắn nghiên cứu ký hiệu nhiều đến mức còn biết cả mấy loại ký hiệu mà các Phó giáo sư còn phải tốn thời gian hồi tưởng mới đối đáp kịp, nên hắn cũng rất kiêu ngạo. Song từ khi đi dạy trở lại thì hắn đã tém tém bớt rồi. Dẫu vậy, với thứ mà mình giỏi, hắn vẫn giữ kín niềm kiêu hãnh ấy ở trong lòng.

Độc Phượng hiện giờ làm Dự Niên nhớ tới quãng thời gian "trẻ trâu" ấy, nhưng có lẽ nhờ thế mà hắn thuận mắt cô nàng hơn. Hắn mỉm cười nói:

"Cô có niềm tin như thế thì ta an tâm giao đúng người rồi."

Độc Phượng đột nhiên hớn hở hẳn.

"Vậy ngươi đồng ý làm…"

"Mơ đẹp lắm, mơ tiếp đi." Dự Niên ngang nhiên cắt lời.

Nghe vậy, hai bên thái dương Độc Phương liền nổi gân xanh lên. Chưa bao giờ cô phải chịu một nỗi nhục nhã như quãng thời gian này. Bây giờ mà được quay trở lại, cô chắc chắn phải tránh xa túi tiền của Dự Niên ngay và luôn. Ai mà nghĩ trộm mỗi túi bạc lại luân lạc đến con đường bế tắc như hôm nay cơ chứ. Đúng là xui đủ đường.

Hậm hực phủi áo xuống núi, Độc Phượng quyết tâm không hồi đáp lại bất cứ lời nào của hắn nữa. Tuy nhiên, lòng quyết tâm của cô đã bị lung lay khi hắn nói ra câu tiếp theo.

"Hung thủ hạ độc là người mà cô đi tìm bấy lâu nay."

Im lặng một hồi, Độc Phượng vẫn quyết định cất bước đi xuống núi. Chuyện cô ra giang hồ chỉ để đi truy sát một người chẳng phải bí mật nữa, nên cô sẽ không để bản thân bị Dự Niên lừa gạt thế nào thì lừa gạt. Huống hồ, người đàn ông đó rất cao ngạo, hơi đâu đi đầu độc một lão nhân ở độ tuổi gần đất xa trời chứ. Đúng là nhảm nhí.

"Giữa trán có hoa tiêu đen, mang hình dạng của năm đường thẳng giao nhau tại một điểm trung tâm của ấn đường. Cơ thể người trúng độc có mùi hắc đan xen với mùi tanh thối rửa."

Giọng của Dự Niên vẫn tiếp tục vang lên. Lần này, nó đã thành công khiến cho Độc Phượng phải quay đầu lại với sự kinh ngạc. Và dưới ánh trăng sáng tỏ mây tan, Dự Niên lại bồi thẳng một câu đánh thẳng vào bức tượng phòng thủ cuối cùng của cô.

"Cô tính bỏ qua cơ hội nói chuyện với một người biết được tung tích của Quỷ Thủ Y Nhân à?"

Biết Độc Phượng đang tìm người, thiên hạ này không thiếu. Nhưng biết người cô tìm là ai, cả thiên hạ này chỉ lác đác vài người. Mà khái niệm "lác đác" ấy phần lớn đều hướng về nhóm cao thủ đứng đầu thiên hạ hiện nay - thập đại cao thủ.

Dự Niên mà biết thì bản thân hắn ít nhất phải đủ thân cận với mấy con người này, đã thế còn là cận thân thân cận chứ không chỉ đơn giản là thân cận bình thường. Đồng nghĩa, lời của hắn đã được tên tuổi Hóa Cảnh chứng thực.

Mặt khác, đúng như Dự Niên nói, Độc Phượng đang tìm kẻ thù của Cốc Nam Vong, tên tội đồ dám khi sư diệt tổ, phản bội đồng môn - Quỷ Thủ Y Nhân.

"… Ngươi là ai?" Độc Phượng gằn giọng.

"Ta sao?" Dự Niên mỉm cười. "Một đao khách vãng lai không môn không phái. Ta nhớ mình đã giới thiệu rất rõ ràng rồi. Mới đấy mà cô đã quên rồi à?"

"Ngươi cho rằng đấy là câu trả lời mà ta muốn nghe?" Độc Phượng nhếch mép. Trong khi đó, cô đã sải bước tiến lại trước người hắn, gương mặt đã lấy lại sự hứng thú trước kia. "Một tên không môn không phái làm sao biết Quỷ Thủ Y Nhân là kẻ thù của bổn cốc?"

Dự Niên tùy tiện nhún vai. Nét mặt vẫn treo một nụ cười thân thiện.

"Ta may mắn biết được, như thế đã vừa lòng cô chưa, thưa tiểu thư Trịnh Linh Chi?"

Độc Phượng híp mắt lại rồi phụt cười. Cô khoanh tay trước ngực, hất cằm về hướng lên núi.

"Dẫn đường đi. Bổn tiểu thư không có hứng thú dừng chân giữa núi rừng lạnh lẽo thế này."

Dự Niên bật cười thành tiếng, chậm rãi bước sang bên rồi nói:

"Sơn trang ở ngay trước mặt, mời tiểu thư đi theo."