Chương 132: Trị độc (2)
Dự Vân trúng một loại độc rất đặc biệt, gọi là độc tiêu hỏa. Trên giang hồ, nó là loại độc rất hiếm khi gặp nên số lượng người chữa trị được cũng ít như lá mùa đông. Nhưng với nhân sĩ của Cốc Nam Vong mà nói, độc tiêu hỏa là loại độc tương đối quen thuộc. Bởi nó là một trong mười loại kịch độc bị nghiêm cấm sử dụng với người bình thường.
Tuy nhiên, Quỷ Thủ Y Nhân đã phá quy tắc ấy mà ra tay với Dự Vân. Tất nhiên, Cốc Nam Vong sẽ trừng trị, huống hồ, bản thân lão còn là phản đồ nên "trừng trị" ở đây chính là cái chết vĩnh hằng, một cái chết đau đớn nhất mà con người có thể tưởng tượng ra.
Quay trở lại độc tiêu hỏa, đúng như cái tên, loại độc này sẽ tiêu trừ khí nóng, tức dương khí của người trúng độc, thúc đẩy cơ thể họ trở nên lạnh hơn mà tiến dần đến cái chết. Thường thì với triệu chứng này, các đại phu sẽ khuyên dùng lửa hoặc lò than để tăng thân nhiệt bệnh nhân lên nhằm chống chọi lại độc. Nhưng có lẽ các đại phu sẽ không ngờ rằng, chính hành động ấy sẽ càng khiến tình trạng của bệnh nhân trở nên thê thảm hơn.
Độc tiêu hỏa thích cái lạnh, nên chỗ nào càng lạnh, nó càng trú vào sâu. Nó cực kỳ chán ghét cái nóng, nên nó sẽ hấp thụ toàn bộ khí nóng để gia tăng độc lực của mình. Đồng nghĩa, thân nhiệt bệnh nhân càng cao, độc tiêu hỏa càng mạnh và càng khó bị bức ra ngoài.
Với quãng thời gian nằm cạnh lò than những ba tháng liền, độc tiêu hỏa trong người Dự Vân đã trở nên mạnh đến mức một mình Độc Phượng khó mà cáng đáng nổi. Song, "khó" thôi. Cho dù Dự Niên không ở đây, cô vẫn có cách bức độc trong người lão ra ngoài, nhưng vì có hắn, nên cô sẽ chọn cách nhẹ nhàng hơn: dùng chính cái lạnh của hắn để hấp dẫn độc tiêu hỏa.
Thật vậy, ngay khi thân nhiệt của Độc Phượng thấp hơn Dự Vân, độc tiêu hỏa trong người lão đã có xu hướng dịch chuyển đến chỗ trú mới. Nhờ vậy, độc tố lưu trong người lão mới chịu thoát ra ngoài, trả lại một cơ thể không còn triệu chứng trúng độc.
Tuy nhiên, công việc trị độc vẫn chưa kết thúc ở đây.
Dự Vân đã trúng độc hơn ba tháng, thể trạng và cơ quan nội tạng của lão đã yếu đến mức rơi vào trạng thái "ngủ đông". Vì vậy, Độc Phượng cần phải kích thích sự sống của bọn chúng, một lần nữa khởi động lại các chức năng vận hành cơ thể để sản sinh lại sự sống. Mà quá trình này thì không hề dễ dàng một chút nào.
"A—!!"
Ngay khi Độc Phượng tiến hành chữa trị bằng cách dùng độc kích thích, cơ thể già yếu của Dự Vân đột nhiên giật nhảy lên, đôi mắt lão mở trừng trừng, tròng trắng long sòng sọc trông rất thống khổ. Lão bất giác rên lên từng tiếng đau đớn.
Thanh âm vọng đến tận ngoài cửa, làm cho Dự Thiên Hòa và lão nhân vạm vỡ phải sốt ruột không ngừng. Nhưng nhớ tới lời của Độc Phượng, bọn họ lại không dám xông vào trong, chỉ có thể loay hoay đi qua đi lại ở ngoài hành lang.
"Phó đoàn chủ, đoàn chủ còn biết đau tức là vẫn còn cơ hội."
Lão nhân vạm vỡ có đôi chút kiến thức với việc chữa trị bằng độc. Mà cho dù là chữa bằng độc hay chữa bằng thuốc, quan trọng nhất vẫn là phản ứng của bệnh nhân. Nếu bệnh nhân còn biết đau, đồng nghĩa hệ thần kinh vẫn còn hoạt động bình thường, cũng tức là vẫn còn cơ hội được cứu chữa. Chứ một khi bệnh nhân không phản ứng lại, lão nhân vạm vỡ mới thực sự lo lắng, thậm chí còn phải chuẩn bị cả hậu sự.
"… Ta biết điều đấy, nhưng đại bá… ta không nỡ nghe một chút nào."
Dự Thiên Hòa nhìn lại cánh cửa đóng kín mít ở trước mặt, trong lòng vẫn còn rất nôn nao. Mỗi khi tiếng hét đau đớn của Dự Vân vang ra ngoài, con tim y không khỏi thắt lại trong đau đớn.
"Hay là thế này, phó đoàn chủ quay về phòng nghỉ ngơi, bao giờ Độc Phượng cô nương chữa trị xong, ta sẽ cho người đến thông báo." Lão nhân vạm vỡ đề nghị.
Dự Thiên Hòa lắc đầu.
"Không sao, dù sao cũng không thể trốn tránh chuyện này mãi. Ta sẽ ở lại."
Lão nhân vạm vỡ gật đầu, lão cũng không khuyên nhủ thêm bất cứ điều gì. Suy cho cùng, Dự Thiên Hòa quyết định lưu lại cũng đã chứng minh cho lòng hiếu thuận của y. Lão cũng không cần phải đặt thêm nhiều nghi vấn đề động cơ trong tối của y nữa.
Ngoại trừ nghi ngờ người bí ẩn đã gặp mặt Dự Vân cách đây ba tháng, lão nhân vạm vỡ vẫn còn nghi ngờ một người khác: phó đoàn chủ Dự Thiên Hòa. Điều này cũng khó tránh thôi, bởi cùng một độ tuổi, các thương đoàn khác đã sớm đổi chủ, nhưng Dự Thiên Hòa vẫn cứ là phó đoàn chủ, nên trong mỗi cuộc họp thương nghiệp, vị thế của y hoàn toàn dưới cơ những người khác.
Là một thương nhân, Dự Thiên Hòa chắc chắn không muốn bị người đời lời ra tiếng vào, nhất là khi đối tượng bàn tán toàn địch thủ của thương đoàn Vân Hà. Vì vậy, lão nhân vạm vỡ có quyền nghi ngờ động cơ của y. Có thể Dự Thiên Hòa không phải chủ mưu sau màn, nhưng y vẫn có thể lợi dụng tình cảnh của Dự Vân để hợp thức hóa việc đổi chủ của thương đoàn Vân Hà.
Lão nhân vạm vỡ phục vụ thương đoàn đã lâu, lòng trung thành của lão là điều không thể bàn cãi. Vì thế, lão bắt buộc phải hành động để đảm bảo an toàn cho Dự Vân. Đây cũng là một phần lý do tại sao ở sơn trang Hội Kê, Dự Thiên Hòa không có nhiều quyền lực.
Có điều, với những gì đang diễn ra, lão nhân vạm vỡ phần nào đấy đã thuận mắt Dự Thiên Hòa hơn. Với cả, tình huống của Dự Vân đang càng ngày càng tốt lên, nên chẳng có lý do gì để lão phải tiếp tục giữ suy nghĩ xấu trong lòng. Nội bộ thương đoàn Vân Hà phải đồng lòng thì mới có thể vượt qua được mọi cơn sóng gió ập tới.
"A—!!"
Dẫu vậy, tương tự như Dự Thiên Hòa, lão nhân vạm vỡ cũng không đành lòng nghe tiếng thét đau đớn của Dự Vân. Tuy nói người ta quay về phòng nghỉ ngơi đi, nhưng thực ra bản thân lão cũng đang là người cần nghỉ ngơi đấy. Lão… cũng già rồi, trái tim không còn đủ khỏe mạnh để hứng chịu những ảnh hưởng tinh thần mạnh như thế này....
Quá trình chữa trị và hồi sinh cơ quan nội tạng của Dự Vân thực sự không dễ dàng gì vì lão đã già, nên Độc Phượng cần phải cân nhắc tới liều lượng. Dùng không đủ thì chẳng những không chữa được, ngược lại còn khiến cơ thể suy yếu hơn. Nhưng dùng quá liều thì đảm bảo lão chết ngay và luôn. Thành ra công việc của Độc Phượng cũng không hề dễ dàng gì.
Dẫu vậy, cô tự tin cũng là có nguyên do. Bởi cô có thể cân đo đong đếm chính xác liều lượng cho từng bộ phận cơ quan nội tạng của Dự Vân. Và hết thảy những việc này chỉ diễn ra ở trong đầu mà không hề thông qua bất cứ phương pháp tính toán máy móc hay xét nghiệm nào cả.
Đặt tại thời hiện đại, Độc Phượng chắc chắn là một thiên tài của ngành y học, mà cho dù có phát triển lệch hướng thì cô cũng là một nhà khoa học (điên) xuất chúng. Dự Niên đã từng chứng kiến rất nhiều thiên tài ở lĩnh vực khoa học công nghệ, nên hắn có thể áng chừng được tương lai xán lạn ở cô. Nhờ thế, hắn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về thế giới võ lâm.
Cho dù ở thời đại nào, quy chuẩn cho thiên tài vẫn luôn là bất biến.
"Độc Phượng không phải hư danh. Bội phục, bội phục."
Kết thúc quá trình trị liệu, dấu hiệu hoa tiêu đen trên trán Dự Vân đã biến mất hoàn toàn, da dẻ của lão tuy vẫn còn nhợt nhạt nhưng mọi nguy hiểm đã qua, nên chỉ cần tĩnh dưỡng và bồi bổ thân thể thêm một thời gian nữa là sẽ khỏe mạnh trở lại. Thậm chí, khi lão khỏe lại, Độc Phượng dám chắc lão sẽ còn sống dai hơn cả trước.
Độc dược là một thứ rất kỳ diệu. Nó có thể giết người, nhưng nó cũng có thể cứu người. Dự Vân đã trúng độc tiêu hỏa, song lão không chết, nên từ giờ, lão sẽ kháng được loại độc này cùng những loại độc yếu hơn. Nhờ thế, cơ thể của lão sẽ không bị dính bệnh vặt, sức đề kháng đủ để so với một người đàn ông đang ở độ tuổi tráng niên.
Độc Phượng mệt mỏi ngồi dựa vào ghế trong căn phòng được Dự Thiên Hòa và sơn trang Hội Kê sắp xếp riêng để nghỉ ngơi. Hiện giờ, cô và Dự Niên đã trở thành thượng khách nên trong quãng thời gian tới, bọn hắn muốn gì, sơn trang đều sẽ đáp ứng đầy đủ.
"Tất nhiên không phải hư danh, chứ ngươi tưởng ta thành danh nhờ vào tên tuổi của ông nội ta chắc." Độc Phượng hừ lạnh một tiếng.
"Là cô tự nói." Dự Niên bình tĩnh đáp lại. Hắn từ tốn làm một ngụm trà. "Cơ thể cô thế nào rồi, đã tiêu hóa được toàn bộ độc tiêu hỏa chưa?"
"Ối chà, lo lắng cho ta luôn cơ đấy. Hay là có ý gì với ta rồi?" Độc Phượng đột nhiên ưỡn ngực ra phía trước, thanh âm nghe lả lơi không chịu được.
Dự Niên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Hắn liếc mắt lại chỗ cô khẽ giương khóe miệng đầy ý vị: dẹp cái sân bay ấy giùm.
Không biết nhờ vào sức mạnh tâm linh nào mà Độc Phượng lại hiểu được ý Dự Niên, nụ cười của cô lại càng tối tăm hơn, khí độc bắt đầu xuất hiện trong gian phòng. Tuy nhiên, hắn nào để cô chiếm thế thượng phong. Ngay lúc khí độc xuất hiện, khí lạnh đã sớm chiếm hữu cả gian phòng này, hơi thở của cả hai cũng sớm hóa trắng, nước trà cũng nguội lạnh.
Độc Phượng thở hắt một hơi rồi thu khí độc của mình về. Cô ổn định lại dòng chảy nội lực trong cơ thể, bình tĩnh quan sát Dự Niên rồi đưa ra kết luận.
"Quả nhiên là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, tốc độ vận chuyện nội lực thực sự rất đáng nể."
"Cô có vẻ không bất ngờ mấy nhỉ?" Dự Niên hứng thú hỏi.
Thể chất đặc biệt vẫn luôn là chủ đề khiến cho giới võ lâm bàn tán ngày đêm không biết chán. Huống hồ, cũng khá lâu rồi mới có người sở hữu thể chất đặc biệt xuất hiện nên về lý, Độc Phượng phải gặng hỏi thêm mới phải. Ngoài ý muốn là cô nàng bình tĩnh hơn hắn tưởng.
"Xin nhờ, Diệm Liệt Hỏa Phượng cũng sở hữu thể chất đặc biệt đấy. Ta lớn lên trong cái bóng của cô ta nên không có hứng thú nhiều với thể chất đặc biệt đâu." Độc Phượng xua tay rồi làm một hớp trà nguội.
Dự Niên ngạc nhiên.
"… Ta không biết chuyện đó đấy. Thể chất của cô ta là gì thế?"
"Trái ngược với ngươi: Tiên Thiên Cực Dương Thể."
Dự Niên bừng tỉnh.
À, vậy ra đấy là nguồn gốc của Diệm Liệt Hỏa Phượng.