Chương 126: "Điêu dân"

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 126: "Điêu dân"

Chương 126: "Điêu dân"


Quên nói mất, từ lúc được Dự Thần giao trọng trách khuếch trương gia sản, đoàn chủ cũng được ban cho họ Dự, nên chẳng lạ gì nếu người nhà lão cũng mang họ đấy. Theo như Dự Thần mô tả, đoàn chủ cũng là người có tuổi rồi, nên không lí nào lão lại trẻ như trung niên đây. Đồng nghĩa, y là con trai lão.

Dự Niên cẩn thận quan sát đối phương một lần, nội tâm cũng minh bạch. Thì ra đối phương sống trong chính cái tiệm bách hóa này, chẳng trách hắn không thấy ai đến. Với việc kiểm kê doanh thu và tài sản, một mình phó đoàn chủ là quá đủ, không cần thêm bất kỳ nhân viên nào khác trong thương đoàn phải đến.

"Để phó đoàn chủ phải cất công xuống rồi, ta đã nhận ‘lời chào’ của quý tiệm." Dự Niên bình tĩnh đáp lại.

Dự Thiên Hòa nhìn lại hai tên bảo vệ vô dụng đang nằm nhoài ra đất, nội tâm không khỏi tức giận. Y liếc mắt sang chỗ tay phục vụ, ý bảo hắn nhanh chóng đi "dọn". Tay phục vụ hiểu ý nên cũng nhanh chóng đi gọi người thu dọn hiện trường, đồng thời cũng phối hợp với các phục vụ còn lại để thay đổi lực chú ý của những khách hàng khác.

"Để cho thiếu hiệp phải chê cười. Hạ nhân mắt mù không thấy Thái Sơn, hi vọng thiếu hiệp không để bụng. Mời thiếp hiệp lên tầng thượng, ta nhất định không khiến thiếu hiệp thất vọng." Không nói dông dài, cũng không lòng vòng mất thời gian, Dự Thiên Hòa trực tiếp vào vấn đề với thái độ rất bình thản và đĩnh đạc.

Y không cố ý hạ mình để làm Dự Niên nguôi giận, nhưng cũng không quá đề cao bản thân mình và thương đoàn Vân Hà. Chỉ bằng một câu nói ngắn ngọn, Dự Niên có thể xác định y là một thương nhân sỏi đời. Vì vậy, hắn không làm khó đối phương nữa.

"Mời phó đoàn chủ dẫn đường." Dự Niên bình tĩnh đáp.

Dự Thiên Hòa mỉm cười rồi đi trước để hắn theo sau, đồng thời cũng cho người chuẩn bị một ấm trà thượng hạng mời khách.

Khác với những tầng lầu buôn bán phía dưới, tầng thượng là chỗ làm việc của nhân viên thương đoàn. Ngoại trừ Dự Thiên Hòa, Dự Niên còn thấy thêm vài ba người khác đang sắp xếp văn tự kinh doanh cùng bấm bàn tính để tính toán lợi nhuận. Mấy người này chỉ liếc con mắt lên chào hỏi một chút rồi quay về lại công việc của mình, trông rất chuyên nghiệp. Cho dù là người hiện đại, Dự Niên cũng thấy những người này rất ra gì và này nọ lắm, đặt tại thời nào cũng là nhân tài trong lĩnh vực kinh doanh buôn bán.

Dự Thiên Hòa mời Dự Niên vào thư phòng ở cuối dãy, bên trong rất yên tĩnh, còn thoang thoảng mùi hương lài rất dễ chịu. Dự Niên âm thầm kiểm tra tình hình xung quanh mình một chút, phòng ngừa Dự Thiên Hòa đặt bẫy mùi và bẫy độc.

"Thiếu hiệp an tâm, ta chỉ là phận thương nhân, không có ý muốn đối đầu với võ lâm." Dường như đọc vị được hành vi của hắn, y lên tiếng.

"Thương nhân và võ lâm tuy không liên quan đến nhau, nhưng suy cho cùng vẫn là một mối quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi. Phó đoàn chủ nói thế không khỏi làm ta nghi ngờ đấy." Dự Niên bình tĩnh đáp lại.

"Ý của ta là ‘đối đầu’, không bao gồm ‘hợp tác’. Thiếu hiệp nghĩ ngợi nhiều rồi." Dự Thiên Hòa bật cười rồi chủ động rót cho hắn một chén trà. "Trà hoa lài của Cảng Nam Đàn rất nổi tiếng, nhưng loại xuất phát từ bổn tiệm lại càng tinh phẩm hơn, mời thiếu hiệp dùng thử."

Dự Niên gật đầu rồi ngồi xuống ghế. Hắn từ tốn làm một hớp trà ấm. Ngay lập tức, cảm giác thanh thuần lan tỏa đi khắp ngóc ngách cơ thể, tựa như mọi mệt mỏi và tạp chất ứ đọng đã được thanh tẩy đi. Tất nhiên, cảm giác là thế thôi chứ cơ thể hắn thì vẫn thế. Dẫu vậy, trà ngon là sự thật, rất vừa khẩu vị của Dự Niên.

"Trà ngon." Hắn khen ngợi.

"Thiếu hiệp thích là ta mừng rồi." Dự Thiên Hòa đặt một hộp gỗ lên bàn. "Vừa rồi bảo vệ hành động khinh suất, đã mạo phạm đến thiếu hiệp. Bổn tiệm muốn tạ tội, mong thiếu hiệp không chê." Rồi y thu tay về, bình tĩnh dùng trà trong khi đợi câu trả lời.

Dự Niên kéo cái hộp gỗ lại chỗ mình, cẩn thận xem qua một lượt rồi nhếch mép.

"Hai bình đơn dược trị nội thương có giá trị không nhỏ, phó đoàn chủ dùng thứ đắt đỏ này để ‘bịt miệng’ ta thật sao?"

"Thiếu hiệp lại nói quá." Dự Thiên Hòa cười nhẹ. "So với danh tiếng của thương đoàn Vân Hà, hai bình đơn dược này chỉ là lễ vật nhỏ. Với thương nhân chúng ta mà nói, tiếng tăm quan trọng hơn cả. Nếu thiếu hiệp vẫn thấy chưa đủ, bổn tiệm sẽ tăng thêm."

Đúng là một món hời khó kiếm. Nếu người nhận không phải là Dự Niên, e rằng đã sớm đồng ý với cái giá này, thậm chí nếu tham lam hơn thì sẽ đòi hỏi thêm. Nhưng nếu Dự Thiên Hòa cho rằng Dự Niên sẽ bị cái giá này mua chuộc thì y nhầm rồi. Thứ hắn muốn là cả cái thương đoàn Vân Hà, không phải hai bình đơn dược có như không này.

Đóng hộp gỗ lại, Dự Niên bình tĩnh đẩy ngược về phía đối phương.

"Làm người tự khắc biết tự trọng. Ta có tiền để mua đơn dược, phó đoàn chủ không cần phải tạ lễ thế này. Thay vào đó, ta có một yêu cầu."

Dự Thiên Hòa hơi cau mày. Lúc này, y đã có thể xác định Dự Niên là một tay khó chơi. Đồng thời, y cũng bắt đầu suy đoán gia thế của hắn.

Đầu tiên, quần áo trên người hắn là loại vải thượng hạng nên gia cảnh bắt buộc phải giàu sang. Thứ hai, bản thân hắn tỏa ra chính khí rất mạnh, chỉ cần nhìn vào gương mặt là thấy rõ gia tộc đứng sau gia giáo đến bực nào. Thứ ba, võ công của hắn rất mạnh, nếu như tay phục vụ không nói sai thì hắn không cần rút đao cũng đủ xé toạc quần áo của hai tên bảo vệ.

Tổng hợp ba suy đoán này lại, Dự Thiên Hòa dám chắc Dự Niên là người có số má, và hành động của hắn ở dưới lầu chưa hẳn là vô tình. Dù sao những người có học thức và suy nghĩ thì mọi hành động đều không hề đơn giản. Và cũng vì lẽ đó nên Dự Thiên Hòa mới không xem nhẹ Dự Niên chỉ vì tuổi tác của hắn nhỏ.

Phải biết, không phải ai cũng đủ định lực ngồi thẳng lưng trước mặt y mà không hề có chút dấu hiệu bối rối nào. Nhiều khi Dự Thiên Hòa cũng phải tự hỏi là không biết y là chủ hay đối phương mới chủ của thư phòng này nữa. Nhìn hắn còn hợp với bầu không khí hiện giờ hơn.

"Mời thiếu hiệp." Dự Thiên Hòa đặt chén trà không lại bàn.

"Ta muốn bàn chuyện với đoàn chủ Dự Vân." Dự Niên bình tĩnh nói.

"Thứ lỗi cho bổn tiệm không thể đáp ứng." Dự Thiên Hòa đáp lại mà không hề nghĩ ngợi.

Phản xạ của y vội vàng đến mức khiến Dự Niên phải nghi ngờ. Như thể y đã chuẩn bị tinh thần từ chối mỗi khi nghe tới lời yêu cầu tương tự. Nếu đặt trong tâm lý học mà nói, đây là phản xạ có điều kiện, và nó đã được luyện tập từ trước.

Với suy nghĩ theo hướng đó, Dự Niên đi thẳng đến một giả thiết: Dự Vân không ở trong tình trạng tốt để tiếp đón người ngoài.

Lấy tuổi tác của lão mà nói, bệnh tật tuổi già cũng là chuyện thường tình, nhưng đến độ không thể gặp mặt thì bệnh tình có vẻ đã nặng đến mức không thể rời giường.

Tuy nhiên, kỳ lạ là trong suốt một tuần quan sát tiệm bách hóa Vân Hà, Dự Niên không hề thấy Dự Thiên Hòa quay về thăm cha mình. Điều này lại dẫn tới một giả thiết phát sinh: hoặc là Dự Vân đã có người chăm sóc, hoặc là Dự Thiên Hòa nóng lòng muốn làm đoàn chủ.

Theo tình báo cuối cùng mà Dự Niên nhờ cậy chưởng quầy đi điều tra thương đoàn Vân Hà thì Dự Vân chỉ có đúng một người con trai mà thôi. Lão không có con gái, cũng không nạp thiếp để sinh con đẻ cái thêm. Cuộc đời lão chỉ gắn với kinh doanh và kinh doanh. Hết.

Xét về tính tình báo, thông tin này thực sự rất hoàn hảo, nhưng vì hoàn hảo quá nên Dự Niên mới nghi ngờ. Và vì nghi ngờ nên hắn bắt đầu nghĩ nhiều. Có vẻ như nội bộ thương đoàn Vân Hà hiện thời đang khá rối ren.

"Nếu thế thì ta không còn lý do để ngồi đây nữa."

Dự Niên đáp lại một câu ngắn gọn rồi đứng dậy. Nhưng Dự Thiên Hòa đã giữ hắn lại để tiếp tục thương thảo, trông qua tựa giống như đang câu thời gian chờ viện quân tới xử lý.

Dự Niên không có ý nghĩ xấu cho đối phương, nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt lượng khá cao đang hướng về thư phòng này. Tốc độ di chuyển rất nhanh, mới đầu hắn còn cảm nhận được mơ hồ, nhưng giờ thì lại rõ ràng vô cùng. Nếu so sánh lượng nhiệt này với những cá thể hắn từng gặp thì người đến là cao thủ Tông Sư.

Không hổ danh là thương đoàn Vân Hà nức tiếng, bọn họ quả thực đủ giàu có để thuê Tông Sư về làm hộ vệ. Hơn nữa, di chuyển nhanh như thế thì chứng tỏ vị trí tổng bộ thương đoàn cũng không xa tiệm bách hóa này lắm.

Dự Niên làm như không biết chuyện gì sẽ xảy đến, hắn nghe theo lời của Dự Thiên Hòa mà ngồi lại ghế. Trong khi đó, hắn đã nắm sẵn chuôi Tuyệt Hàn, khéo léo vận nội lực tập trung vào đầu vỏ đao.

Uỳnh!

Chợt cửa sổ thư phòng bị thổi bay, một bóng đen lao vào bắt lấy bả vai của Dự Niên. Nhưng bóng người hắn đã biến mất. Đến lúc bóng đen kia nhận ra thì cả người gã đã nằm hẳn trên đất, bả vai trái đã bị Tuyệt Hàn xuyên qua mà găm thẳng trên nền nhà.

"Aa—!!"

Bóng đen rên lên một tiếng đau đớn tột cùng.