Chương 123: Giải độc

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 123: Giải độc

Chương 123: Giải độc


Trên đời có nhiều loại độc, nhưng độc của Cốc Nam Vong vẫn đặc biệt hơn cả. Bởi mùi của nó vẫn còn lưu lại sau một tháng. Hơn nữa, thời gian trúng độc càng gần, mùi càng nặng. Dĩ nhiên, chỉ những ai luyện độc của Cốc Nam Vong đủ lâu thì mới luyện được kỹ năng bắt mùi vô hình mấy loại độc đấy.

Có điều, Độc Phượng không nhớ mình từng hạ độc Thái Nhất. Nhưng khi nhớ tới Dự Niên, nghi vấn của cô đã được giải đáp. Nguyên lai tên đó bị lây độc trong quá trình đánh nhau.

Nghĩ tới chuyện đó, Độc Phượng nhịn không được mà buồn cười. Thực lòng thì cô cũng muốn thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Thái Nhất lắm. Dù sao hiếm lắm mới có dịp được thấy Vân Long mất đi dáng vẻ đĩnh đạc của đạo nhân.

Ngặt nỗi, niềm vui duy trì không được bao lâu thì hình ảnh đáng ghét của Dự Niên lại hiện ra trong đầu. May mà Độc Phượng đã trải qua độc luyện của Cốc Nam Vong, không thì không dễ gì luyện hóa lượng hàn khí kia thành độc. Nhờ thế, độc tính của cô giờ này đã trở nên lợi hại hơn ngày trước khá nhiều. Dẫu vậy, đường đường là Độc Phượng, bị "trúng độc" là hành vi nhục nhã nhất cuộc đời, cô chắc chắn sẽ trả lại mối thù đấy.

Trong một thoáng chốc, nội lực của Độc Phượng đột nhiên bốc lên, sương độc bắt đầu xuất hiện quanh người, làm cho đám nhân sĩ giang hồ xung quanh hoảng sợ mà tránh vội. Chỉ trong một quãng thời gian ngắn, tầng lầu thứ hai của lữ quán đã trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ chừa lại mỗi bàn của Thái Nhất và bàn của cô.

"Trịnh Linh Chi, cô dám động thủ?" Một tên đệ tử Hoa Sơn nổi giận.

"Mắt chó nào của ngươi thấy bổn tiểu thư động thủ?" Độc Phượng bực mình mắng ngược lại. Khi không tự dưng gọi tên họ của cô ra, tên này muốn chết hay gì?

"Cho dù không động thủ thì cũng không nên ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của người ta. Độc Phượng cô nương, Cảng Nam Đàn tuy có một nửa địa bàn thuộc về võ lâm, song một nửa còn lại vẫn thuộc về thường dân, mong cô nhớ cho." Thái Nhất bình tĩnh cất tiếng.

Nghe vậy, Độc Phượng Trịnh Linh Chi không khỏi híp mắt, cô bóc lấy một hạt đậu rồi búng về phía đối phương. Nhưng không đợi Thái Nhất động thủ, Sương Lan đã xuất kiếm. Đường kiếm nhanh tựa lá liễu, một đường vút qua là bắn ngược hạt đậu kia sượt qua đầu Trịnh Linh Chi.

Sương Lan rời khỏi ghế, định động thủ thì phát hiện trên báng kiếm của mình còn lưu lại độc. Mùi hắc của nó cực kỳ rõ ràng, điều đấy làm cô cảm thấy rất khó chịu.

"Độc Phượng, cô muốn đánh nhau?" Sương Lan lạnh lùng hỏi.

"Không phải cô cũng muốn điều đấy sao?" Trịnh Linh Chi nhếch mép rồi đứng dậy.

Nội lực của hai người đồng loạt dâng lên, bầu không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng hẳn. Rồi qua một khắc, cả hai lập tức lao vào đánh nhau. Từng tiếng va chạm kim loại liên tục đan xen vào nhau, phá vỡ bầu không khí yên ả bình dị của lữ quán mấy ngày nay.

Thái Nhất đặt đũa xuống bàn mà thở dài, hắn cầm kiếm rời khỏi chỗ. Thiếu nữ Am Thái Hằng và hai đệ tử Hoa Sơn cho rằng hắn sẽ nhúng tay vào, nhưng ngoài ý muốn là hắn lại chuyển hướng đi xuống cầu thang, dường như chẳng muốn can dự. Song thế cũng tốt. Hai trong tứ phượng giao tranh với nhau là chuyện nội bộ, Thái Nhất là tam long, phần nào đấy vẫn là người ngoài.

Trên thực tế, Thái Nhất hiện giờ không muốn dính vào Độc Phượng, bởi mùi độc từ cô khiến bụng hắn không được yên ả cho lắm. Mặc dù đã vận nội lực lên để kiềm chế nhưng vì thể trạng không cho phép nên hắn không thể chống trả được lâu. Hiện thời hắn cần lánh mặt một chút để khôi phục bản thân. Có lẽ trong hôm nay, hắn phải tách đoàn mới được, chứ cứ dính với bốn người Sương Lan mãi thì khó mà che giấu.

Thường ngày, Thái Nhất tất nhiên không ngại độc của Độc Phượng, bởi hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Tuy nhiên, một khi bị đánh úp thì một Tông Sư như hắn cũng bó tay chịu chết. Trên giang hồ, độc công vẫn là cái thứ gì đó rất đáng sợ, không thì Quỷ Thủ Y Nhân đã chẳng khiến cho thập đại cao thủ lắc đầu ngán ngẩm vì mãi vẫn chưa bắt được đối phương.

Sau khi nhắc nhở chưởng quầy ở tầng một về hệ quả có thể sẽ xảy đến khi Liễu Phượng và Độc Phượng giao tranh, Thái Nhất nhanh chóng quay về phòng để luyện công điều hòa lại thân thể.

Lúc này, bên trong đã có sẵn một vị khách.

"Uầy, giường cứng thế này sao mà ngủ được." Dự Niên lười biếng nằm vắt vẻo trên đó.

"… Dự huynh?" Thái Nhất giật mình.

"À, Thái Nhất huynh, dùng bữa ngon miệng chứ?" Dự Niên đưa tay chào hỏi rồi ngồi dậy mang giày vào. Trông có vẻ rất tùy tiện.

Thái Nhất vẫn không hiểu làm thế quái nào Dự Niên lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Suy cho cùng, Dự Niên vẫn là ân nhân của Phái Thái Thanh. Chưa kể, đối phương còn là kỳ phùng địch thủ hiếm có mà hắn đang tìm.

Vì vậy, hắn nhanh chóng chắp tay trước ngực, mỉm cười chào hỏi:

"Hành tung của Dự huynh thật bí ẩn, dấu hiệu phòng vệ ta tạo ra quanh phòng có vẻ như không ăn nhằm gì rồi." Chợt hắn dừng lại một chút. "Không biết Dự huynh đã dùng bữa chưa?"

"Ta đến chủ yếu mời Thái Nhất huynh đi ăn, dù sao trận chiến của Liễu Phượng và Độc Phượng sẽ kéo dài lắm." Dự Niên bật cười nói. "Chưa kể, ta cũng muốn xin lỗi vụ lần trước một chút." Rồi hắn chỉ vào bụng Thái Nhất.

Nghe vậy, cả người Thái Nhất đột nhiên khựng lại, vẻ mặt có vẻ hơi đanh, nhưng hắn kiểm soát biểu cảm khá tốt. Dẫu thế, toàn bộ sự bối rối ấy đã bị Dự Niên thấy hết rồi.

Để tránh cho Thái Nhất hiểu lầm, hắn nhanh chóng giải thích lại nguyên nhân của vụ trúng độc. Tất nhiên, Dự Niên cũng tránh vụ hắn "quên", hắn đâu rảnh đi nhận trách nhiệm về mình.

Sau khi nghe xong, Thái Nhất mới biết nguyên lai thủ phạm móc trộm túi tiền của bọn hắn là Độc Phượng. Nhưng đáng gờm hơn là Dự Niên có thể đuổi theo nhanh không tưởng, nhất là khi trải qua một quãng thời gian không ngắn giao chiến với hắn.

Lấy tâm trí của Thái Nhất, hắn có thể nghĩ đến hương truy tung. Nhưng nhắc tới hương truy tung thì cách hắn nhìn Dự Niên cũng khác hoàn toàn so với trước đó. Phải biết, vừa luyện võ song song với luyện khứu giác cảm hương đặc thù không phải chuyện dễ dàng. Điều đấy đòi hỏi thiên phú đều đặn ở cả hai mảng, mà không phải ai trên đời cũng làm được.

Dự Niên là ân nhân của Phái Thái Thanh, Thái Nhất ghi nhận điều đấy. Đối phương mạnh hơn hắn, hắn cũng không nói gì, dù sao chặng đường còn dài. Nhưng đến độ khứu giác cũng vượt trội hơn… thì nội tâm Thái Nhất bắt đầu thấy lung lay thật.

Hắn có cảm giác mọi lời tụng xưng của giang hồ dành cho hắn xưa giờ tự nhiên trở nên châm biếm hẳn. Thay vì nói hắn, Dự Niên lại xứng đáng với những lời đó hơn mới đúng.

Ngặt nỗi, "không môn không phái" là một điều kiện rất thiếu công bằng. Không có hậu trường mạnh, Dự Niên có mạnh hơn cũng khó được giang hồ chú ý, trừ phi hắn mạnh vượt trội vào ngày sau. Có điều, đợi đến thời điểm đó thì đã trễ rồi, danh tiếng của mỗi cao thủ cùng thời đã trở nên vững chãi, trong khi của hắn chỉ mới bập bẹ bước đầu tiên.

Chưa kể, nhân sĩ giang hồ khi đấy sẽ nhắm về thế hệ sau nhiều hơn, bởi nghị luận một cao thủ thành danh trên giang hồ sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có. Lỡ đâu nói sai về người ta, người ta lại tìm đến cửa đánh vêu mồm cho thì khổ.

"Thì ra mọi chuyện là như vậy, đã làm cho Dự huynh thấy áy náy hai hôm nay rồi. Dự huynh yên tâm, độc tính không nặng lắm, ta vẫn chịu được." Thái Nhất mỉm cười bảo.

"Ta cũng xem như quen thuộc với độc, Thái Nhất huynh không cần phải nói dối. Võ học của Thái Thanh không ngại nội thương, nhưng độc tố lại khác. Nhìn vào thể trạng của huynh, độc tính hẳn đã ngấm tới trung vị dạ dày rồi, đúng chứ?" Dự Niên hỏi thẳng.

Thái Nhất do dự một hồi rồi gật đầu. Đã bị vạch trần đến mức này, hắn cũng không giấu nữa.

Vì Thái Nhất phát hiện mình bị trúng độc quá trễ nên hắn cũng bỏ lỡ thời gian vàng trị độc, không thì hắn đã chẳng phải đi thăm nhà xí hai hôm nay. Cũng may, độc tính chỉ mới ngấm vào trung vị dạ dày nên hắn vẫn có thể tự mình xử lý, chứ một khi chạm tới hạ vị thì hắn buộc phải liên lạc về môn phái để sư phụ cử cao thủ tới tinh lọc độc giúp.

"Ta sẽ giúp huynh trị độc." Dự Niên đề nghị.

"Hả?" Thái Nhất cảm thấy khó hiểu. "Dự huynh, độc ngấm tới trung vị dạ dày thì đơn giải độc thông thường đã không còn tác dụng gì…"

Chưa kịp nói hết câu, Thái Nhất đột nhiên im bặt lại. Hắn quên mất, Dự Niên có thể nhận định tình huống trúng độc của hắn thì phải hiểu kiến thức căn bản chứ.

"… Ta phải làm gì?" Thái Nhất bình tâm lại rồi hỏi.

"Không cần làm gì nhiều, chịu đau một chút là được."

Nói rồi Dự Niên đứng dậy, vừa rảy tay vừa bẻ cổ, xương khớp kêu rắc rắc rất giòn tai.

"…" Là ý gì?