Chương 122: Thái Nhất số khổ
Bạch Đàn chân nhân nghiêm túc gật đầu.
"Hai mươi năm trước Thiên Ma Giáo chỉ đứng đằng sau giật dây thôi đã đủ làm võ lâm đảo lộn. Bây giờ, đích thân Thiên Ma đến Đại Khánh thì e rằng chủ lực của ông ta sẽ xuất hiện. Tái lập liên minh là chuyện cần thiết ở thời điểm hiện tại. Chưa kể, mấy đứa trẻ hiện thời vẫn còn rất non dại, chúng ta cũng nên dùng nguồn lực của liên mình để mài dũa bọn nó."
Nhớ lại biến cố hơn hai mươi năm trước, trụ trì Trúc Lâm chỉ biết thở dài mà niệm "A di đà phật" trong khi đang xoay chuỗi tràng hạc.
Quả thực, năm đó Thiên Ma Giáo không chủ động ra mặt, nhưng bọn họ là người giật dây khiến Hoa Sơn, Thái Thanh hỗn loạn. Lần đó Hoa Sơn xém chút mất sạch cao thủ, may mà còn chừa lại đôi sư huynh đệ Huyền Thương, Huyền Hạo gánh vác. Cốc Nam Vong thuở đó cũng có biến cố nặng khiến cả cốc phải đóng cửa không tiếp người ngoài. Y Viện Bạch Long và Am Thái Hằng cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu khi cả thần y và sư thái đều trọng thương do hiểu lầm.
Cửu phái nhất bang lần lượt gặp nạn, nên võ lâm khi ấy không thể quy về một mối để giải quyết mối họa Phỉ Vương đang hoành hành trong giang hồ khiến cho hàng loạt môn phái tục gia bị hủy diệt, nhà nhà li táng trong nước mắt và khổ đau.
Cuối cùng, Bạch Đàn chân nhân và trụ trì Trúc Lâm phải buông bỏ địa vị cao ngất của mình mà ra tay với nhóm người yếu hơn mình quá nhiều. Với bọn lão mà nói, giải quyết Phỉ Vương dễ như trở bàn tay, nhưng những âm mưu mà Thiên Ma Giáo sắp đặt cũng thành công suy yếu cửu phái nhất bang. Lúc đó, để tránh bị diệt vong, bọn lão buộc phải giao kèo với triều đình. Nhờ vậy, hòa bình được lập lại, và võ lâm cũng dần chịu ảnh hưởng của sắc lệnh từ Khánh Đế.
"A di đà phật, liên minh đại diện cho thịnh trị của võ lâm, nhưng cũng là hồi chuông báo hiệu cho một thời đại loạn lạc. Long phượng trở mình là chuyện tốt, nhưng lần này sẽ phải đánh đổi bao nhiêu người để có được hòa bình mong muốn đây…" Trụ trì Trúc Lâm thở dài.
"Chuyện tương lai không ai nói trước. Song, hai ta phải ngăn chặn âm mưu của Thiên Ma Giáo. Nếu Thiên Ma thống trị võ lâm hai quốc gia, không chỉ võ lâm mà đến bách tính nhân dân cũng không ngày nào được sống bình yên." Bạch Đàn chân nhân quả quyết đáp lại.
Trụ trì Trúc Lâm hơi kinh ngạc với tinh thần của lão.
"Chân nhân vốn tị thế không quan tâm sự đời, tại sao bây giờ lại nhắc tới bách tính?"
Trông vào tầng mây u ám trên bầu trời, Bạch Đàn chân nhân bất giác nhắm mắt lại mà hồi tưởng lại tháng ngày nằm bệnh trong ngôi miếu hoang. Lão cười nhạt, đáp lại:
"Kỳ ngũ suy không giết được ta, đồng nghĩa Thái Thượng lão Quân vẫn chưa cho phép ta thăng thiên. Tại nơi trần thế này, ta vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, nên ta muốn thay đổi một chút. Chưa kể, ta đã vượt qua kỳ ngũ suy, thành công sống lại một cuộc đời mới. Lúc này, ta đang cảm thấy sung sức hơn bao giờ hết, và ta muốn dùng sức mạnh của mình vào cuộc chiến này. Ta muốn tìm hiểu xem cuộc chiến này… có phải là nhiệm vụ của mình không."
"A di đà phật. Chúc mừng chân nhân đã ngộ ra chân cảnh." Trụ trì Trúc Lâm vui mừng.
Bạch Đàn chân nhân xuất quan xuống núi, chính thức nhúng tay vào võ lâm là đại sự của cả giang hồ. Nhất tọa thiên hạ đã nghiêm túc như thế thì việc tái thiết liên minh chỉ là vấn đề thời gian. Tất nhiên, vấn đề minh chủ cũng sẽ phát sinh, nhưng đấy là chuyện sau này. Còn trước mắt, Bạch Đàn chân nhân tỏ rõ thái độ và lập trường mới là điều quan trọng.
Bạch Đàn chân nhân lắc đầu.
"Chân cảnh của Đạo Giáo và Phật Giáo khác nhau."
"A di đà phật. Chỉ cần hướng đến những điều tốt đẹp, Đạo Giáo hay Phật Giáo đều không hề khác nhau. Trước khi thành phật thành tiên, ta và chân nhân vẫn chỉ là con người bình thường mà thôi. Sinh lão bệnh tử, hai ta đều phải trải qua cả. Tu hành chánh quả là nỗ lực của cả một đời, không phải một phút giây ngắn ngủi." Trụ trì Trúc Lâm bảo.
"Con người…" Bạch Đàn chân nhân trầm ngâm một hồi rồi bật cười, lắc đầu. "Đã từ lâu rồi đại sư mới gọi lại từ này. Đại sư không nên vướng bận quá khứ, chúng ta đã sớm không còn là con người, nhưng dẫn dắt con người đi đến một tương lai tươi sáng chưa bao giờ là sai."
"A di đà phật. Quen miệng." Trụ trì Trúc Lâm mỉm cười.
Gió lạnh chợt thoáng qua, phần phật quần áo cả hai trong không trung. Nhất tọa và nhị tọa thiên hạ sóng vai nhau nhìn về bầu trời của phương bắc, bóng lưng bọn họ bỗng dưng trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết. Rồi gió cuốn vào tuyết, cả hai biến mất từ lúc nào không hay....
Bạch Đàn chân nhân và trụ trì Trúc Lâm hội ngộ trong bí mật nên giới võ lâm không hay về sự kiện chấn động này. Thay vào đó, sự chú ý dần đổ về Cảng Nam Đàn nhiều hơn. Bởi hiện giờ, tam long tứ phượng đang ở đấy, dù rằng chỉ có ba người mà thôi. Song, ba vẫn là một con số đáng lưu tâm. Phải biết, chưa bao giờ tam long tứ phượng hội ngộ nhau nhiều như hiện giờ.
"Thái Nhất sư huynh, hai ngày gần đây không thấy huynh ra ngoài, phải chăng thân thể có chỗ không khỏe?" Trên bàn ăn lữ quán, Sương Lan đột nhiên hỏi thăm.
Thái Nhất khựng lại, bụng dạ bắt đầu cảm thấy khó chịu. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại mà nặn một nụ cười, bảo:
"Đa tạ sư muội đã quan tâm, ta chỉ luyện công trong phòng thôi."
Sương Lan gật gù, cũng không nghi ngờ mấy, bởi đó giờ hắn vẫn luôn là người rất quan tâm đến chuyện luyện công. Không phải tự nhiên thực lực của hắn mạnh vượt trội, hết thảy đều bách luyện mà thành. Đây cũng là điểm mà Sương Lan cực thích ở Thái Nhất.
Đồng ý là Thái Nhất rất siêng năng luyện công, nhưng thực tế trong hai ngày qua thì khác hẳn. Hắn bị trúng độc, cứ ăn cái gì vào là đều chạy vội vào nhà xí để giải quyết, đến nỗi bây gờ cũng không tiện đi lại đây. Nhưng vì Sương Lan ngày ngày đến tìm nên hắn không thể mãi tránh mặt, không lại bị nghi ngờ thì khổ. Cũng may, thể trạng hắn hôm nay đã ổn định. Dẫu vậy, hắn vẫn không dám ăn nhiều, tránh cho bụng dạ lại biểu tình.
Trông thấy Thái Nhất không có tâm trạng trò chuyện, Sương Lan cũng không muốn làm hắn khó chịu, nên cô quay sang nói chuyện với sư muội mình. Giữa lúc đấy, cô phát hiện có người đang nhìn về bàn của mình. Và khi trông thấy đối phương, gương mặt của cô chợt lạnh đi thấy rõ.
"Sư tỷ, có chuyện gì vậy?" Thiếu nữ hỏi nhỏ.
"… Độc Phượng đang ngồi bên kia." Sương Lan bình tĩnh bảo.
Ngay lập tức, cả năm người cùng nhìn về phía cái bàn nằm ngay góc trên tầng hai. Vị trí của nó khá đắc địa, ngay bên cửa sổ có thể nhìn thẳng xuống đường phố xung quanh. Độc Phượng đang ngồi dùng bữa một mình ở chỗ đấy. Tương tự như bọn hắn, xung quanh cô giờ này cũng tồn tại không ít ánh nhìn.
"Kiểm tra lại thức ăn." Sương Lan nhắc nhở.
Thiếu nữ ngồi cạnh và hai đệ tử Hoa Sơn lập tức gật đầu rồi lấy ngân châm ra cắm vào từng đĩa thức ăn một. Mặc dù bọn hắn đã ăn được phần nào rồi, nhưng phát hiện sớm thì có thể chữa trị sớm, tránh tình huống xấu nhất xảy ra.
"Ta kiểm tra rồi, thức ăn không có độc, muỗng đũa cũng vậy." Thái Nhất đột nhiên bảo.
"Không hổ danh là sư huynh, muội đây thật sự rất bội phục."
Sau khi xác nhận thức ăn không có độc, Sương Lan nhịn không được mà chắp tay. Cô không biết hành tung của Độc Phượng nên không đề phòng quá nhiều, song không nhờ Thái Nhất lại cẩn trọng như thế. Đã vậy, cô còn không biết hắn kiểm tra từ lúc nào. Xem chừng hắn vẫn còn giấu một bộ phận thực lực.
Cứ như thế, Sương Lan lại quay về dùng bữa, song trong lòng cũng không quên nghi vấn về thực lực của Thái Nhất một chút. Suy cho cùng, cô không bắt kịp hành động của hắn, nên cô có thể nói chắc mình dưới cơ đối phương rồi.
Có điều, cô vẫn cần xác định chính xác khoảng cách để còn tính toán cho ngày sau. Đường đường là Liễu Phượng, Sương Lan cũng không muốn thua kém đối phương quá nhiều.
Trên thực tế, Thái Nhất không có làm gì cả, dù sao kiểm tra độc cũng phải dùng ngân châm, mà đã lôi thứ đó ra thì làm gì có ai không để ý. Phép thử độc mà hắn có hiện thời chính là dạ dày. Trải qua hai ngày làm bạn với nhà xí, bụng dạ của hắn yếu đi rất nhiều, chỉ cần trong đồ ăn có thứ lạ một chút thôi là dạ dày hắn biểu tình liền. Đằng này, hắn ăn gần hết bữa rồi mà không có gì xảy ra cả thì chắc chắn Độc Phượng không có hạ độc.
Bên cạnh đó, Thái Nhất cũng đã phát hiện Độc Phượng ngay từ lúc cô vào lữ quán ngày hôm qua. Tuy rằng chưa nói với ai, nhưng phòng cô thuê… nằm ngay cạnh phòng hắn. Thái Nhất vô tình biết được khi quay về phòng từ nhà xí ngày hôm qua.
"Độc Phượng cô nương đã không muốn bắt chuyện với chúng ta rồi thì chúng ta cũng không nên để ý nhiều quá. Nước sông không phạm nước giếng mới là điều nên làm." Thái Nhất bình tĩnh làm một hớp canh cho ấm bụng rồi bảo.
Sương Lan và ba người còn lại nghiêm túc gật đầu, tiếp tục quay lại bữa ăn. Trong khi đó, Độc Phượng ở đằng xa vẫn giữ ánh mắt nghi vấn của mình chằm chằm vào Thái Nhất.
Không hiểu sao… người hắn có mùi quen quen.