Chương 121: Lãng khách Hàn Long
Hai ngày sau.
Phương bắc giữa trời thu chưa gì đã trở lạnh, nhiệt độ trung bình bỗng dưng sụt giảm rất nghiêm trọng, dẫn đến dân chúng nơi đây bất chợt đổ bệnh rất nhiều. Tri huyện, tri phủ khắp nơi bận bịu không có thời gian thở, số lượng công văn trao đổi giữa địa phương với triều đình cũng mỗi ngày một chất đống.
Nhưng giữa cái lạnh gây mất mùa và bệnh tật hoành hành đấy, phương bắc vẫn còn tồn tại một cơn sóng ngầm rất dữ dội mà chỉ những người trong giới võ lâm mới nhận diện ra. Đó là số lượng nhân sĩ đại môn phái hướng về phương bắc mỗi ngày một nhiều. Đến Tông Sư, cấp bậc thường ít đi lại, cũng nườm nượp chật kín trong thành trấn, làng mạc.
Trên ngọn núi cao phụ cận vùng Sơn Đông hẻo lánh, Bạch Đàn chân nhân trong bộ đạo bào trắng tinh như hòa lẫn vào núi tuyết, lão vắt phất trần sang tay còn lại, bình tĩnh quan sát bầu trời ảm đạm xa xa ở phương bắc. Lấy tầm nhìn của lão, dường như ở nơi phương xa đấy cũng đang có người nhìn mình, và người đấy thực sự làm lão thấy áp lực.
Ngay lúc đó, một tiếng lạch phạch của cánh chim vang lên giữa trời cao. Bạch Đàn chân nhân đưa tay lên để nó đậu vào rồi chậm rãi gỡ bức thư cột tại chân. Sau khi xem qua tình báo của môn phái, Bạch Đàn chân nhân đột nhiên mỉm cười.
"Ngọc trong bùn ở đâu cũng sáng."
Bức thư này không mang đến tình báo quan trọng của phương bắc, mà là tình báo liên quan đến Dự Niên mà Bạch Đàn chân nhân hiệu lệnh trên dưới Thái Thanh chú ý. Không ngoài dự đoán của lão, với thực lực của Dự Niên, sớm ngày thể hiện năng lực trước mặt chúng nhân sĩ võ lâm cũng không phải chuyện gì lạ.
Có điều, lão không nghĩ hắn lại "khai đao" với Thái Nhất trước tiên. Dẫu vậy, để nâng cao danh tiếng, không phải đè đầu vào đứa nổi bật nhất sẽ mang lại hiệu quả vượt trội sao.
"A di đà phật, chân nhân có chuyện vui chăng?"
Chợt sau lưng vang đến một tiếng chào. Là trụ trì Trúc Lâm Tự. Lão từ tốn bước chân trên tuyết, một bước cũng không lưu lại mà từ tốn đến bên Bạch Đàn chân nhân.
"Đại sư nên tự xem." Bạch Đàn chân nhân mỉm cười rồi đưa bức thư một cách rất tự nhiên.
Trụ trì Trúc Tâm hơi kinh ngạc. Lão không nghĩ Bạch Đàn chân nhân sẽ đưa tình báo của môn phái cho lão xem. Đành rằng hiện thời đôi bên vẫn đang hợp tác vì tương lai của võ lâm, nhưng không phải chuyện gì cũng chia sẻ với nhau.
Nghĩ là thế, trụ trì Trúc Lâm vẫn tiếp nhận phong thư rồi nheo mắt xem qua.
"A di đà phật. Hàn Long xuất thế, võ lâm lại thịnh thế." Một lát sau, trụ trì Trúc Lâm cũng chắp tay lại mà mừng rỡ.
"Không hổ danh là đại sư, chỉ với số thông tin ít ỏi thế mà gọi đúng ngoại hiệu của đứa trẻ đấy. Có điều, ta không nhớ gần Cảng Nam Đàn có môn hộ của Trúc Lâm Tự." Bạch Đàn chân nhân lên tiếng đối đáp.
Trong bức thư Phái Thái Thanh gửi, bọn họ chỉ đề cập tới việc đã tìm ra ân nhân, cũng như báo lại "trải nghiệm" của Thái Nhất trong trận đấu đó. Tất nhiên, phần "trải nghiệm" là do đích thân Thái Nhất tự viết, nên độ chính xác rất cao. Tuy rằng hắn không viết quá nhiều về chiêu thức của Dự Niên, nhưng dựa vào những lời tán thưởng có cánh và bội phục, trụ trì Trúc Lâm vẫn có thể ước chừng ra bản chất thực lực của Dự Niên.
Nội lực có liên quan đến hàn khí, hơn nữa bản chất đủ mạnh để chặn đứng dòng chuyển động nội lực cân bằng của Phái Thái Thanh. Đã vậy, nguồn hàn khí này phải mang tính chất rất thuần khiết, nếu không đã chẳng thể đóng băng một phần hồ nước dưới con thác, điều mà phải đến Hóa Cảnh mới có thể làm được.
"Chân nhân, hai ta quen biết bao lâu này, cần gì phải thăm dò như vậy. Thực lực của ta chưa đủ thuyết phục chân nhân sao?" Trụ trì Trúc Lâm chắp hai trước ngực, gương mặt vẫn mang nét hiền hòa gần gũi. "Huống hồ, ta sống cũng lâu rồi, chứng kiến cũng được không ít chuyện lạ trên đời, nhận diện ra Tiên Thiên Cực Hàn Thể thông qua vài câu chữ cũng không phải chuyện khó."
Bạch Đàn chân nhân bình tĩnh lắc đầu.
"Đại sư vẫn tinh tường như ngày nào. Bội phục, bội phục. Đại sư nói không sai, đứa trẻ đó là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, là ân nhân đã cưu mang cái thân già này trong kỳ ngũ suy vừa qua."
Nghe vậy, trụ trì Trúc lâm lập tức tự bấm ngón tay để tính thời gian, sắc mặt không khỏi thay đổi, nhưng rất nhanh đã quay về như cũ. Lão thực sự quên mất kỳ ngũ suy của Bạch Đàn chân nhân, cứ ngỡ phải vài năm nữa chứ, không ngờ nó đã qua mất rồi.
"A di đà phật, ta hơi bất ngờ là đệ tử của chân nhân không cản đường ngài xuống núi."
"Chân Toàn, Chân Võ và Chân Văn chắc chắn sẽ cản lại." Bạch Đàn chân nhân nói. "Sự tồn tại của ta quyết định rất nhiều tới hiện tại và tương lai của Thái Thanh, mấy đứa nhỏ sẽ không để ta thăng thiên sớm đâu." Lão bật cười. "Dẫu vậy, đại sư cũng hiểu mà. Trong quãng thời gian ta yếu ớt nhất, người đàn ông ấy chắc chắn sẽ tìm đến."
Trụ trì Trúc Lâm gật đầu. Kỳ thực, bản thân lão cũng kiêng kỵ người đàn ông đứng sau triều đình hiện nay, nếu người đấy cũng đến tìm lão trong kỳ ngũ suy thì cán cân giữa triều đình và võ lâm sẽ chính thức sụp đổ. Khi ấy, số phận của võ lâm sẽ do chính tay Khánh Đế quyết định. Và hệ quả cho việc đó… thực sự không hề nhỏ, nhiều khi phải đánh đổi bằng sự hủy diệt của hàng loạt môn phái lớn trong giang hồ hiện nay.
Vì vậy, trụ trì Trúc Lâm cũng thầm cảm ơn Dự Niên đã ra tay cưu mang Bạch Đàn chân nhân trong kỳ ngũ suy. Và có lẽ, lão cũng nên cân nhắc tìm đến hắn khi kỳ ngũ suy của bản thân tới. Trên đời này, người tốt như thế rất khó tìm, chưa kể, thân phận của hắn còn là một lãng khách, nên triều đình sẽ không để mắt quá nhiều.
Suy nghĩ một hồi, trụ trì Trúc Lâm lên tiếng:
"A di đà phật, Trúc Lâm sẽ đảm bảo thông tin của thiếu hiệp Hàn Long được giữ bí mật."
Dường như đoán được dự định của trụ trì Trúc Lâm, Bạch Đàn chân nhân liền nói thêm về quan hệ của Dự Niên với Hoa Sơn. Suy cho cùng, để bí mật thực sự được giữ kín, hai phái không thôi là chưa đủ, chí ít phải lôi kéo phân nửa cửu phái nhất bang.
Trụ trì Trúc Lâm chăm chú lắng nghe. Tiên Thiên Cực Hàn Thể đã là bí mật rất lớn rồi, nên dù có nghe thêm về quan hệ giữa Dự Niên và Hoa Sơn cũng không khiến lão bất ngờ lắm. Vấn đề của lão nằm ở chỗ khác, đó là liệu Mai Hoa Kiếm Tôn có nghe lời hay không.
Trước đây, và kể cả bây giờ, Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn luôn là người trụ trì Trúc Lâm và Bạch Đàn chân nhân thấy mệt não. Đành rằng hắn rất mạnh, tương lai xán lạn, đủ để thay thế bọn lão, song tính nết của hắn thực sự không ổn định, đã thế còn hay tự tiện làm theo ý mình. Hi vọng Mai Hoa Kiếm Tôn giữ bí mật là một bài toán không dễ với hai lão.
Mặt khác, tuy nói hiện giờ Hoa Sơn có một Tịnh Long nổi danh, nhưng không có nghĩa Mai Hoa Kiếm Tôn vừa mắt Tịnh Long này. Suy cho cùng, Tịnh Long là đệ tử của thái thượng trưởng lão còn sót lại của Hoa Sơn, mà theo như bọn lão biết, người này ở phe đối lập với Mai Hoa Kiếm Tôn và đạo trưởng Huyền Thương. Nếu như không có vấn đề gì đặc biệt xảy ra, thì Tịnh Long có thể sẽ thành thiếu chủ của Hoa Sơn trong cuộc chiến truyền thừa sắp tới.
Hoa Sơn năm xưa vì sự kiện đặc biệt mà xém nữa bị đứt gãy truyền thừa, may mà có đạo trưởng Huyền Thương đứng ra gánh vác cùng với Mai Hoa Kiếm Tôn dùng thực lực trấn áp quần hùng nên Hoa Sơn mới giữ vững được địa vị hiện thời. Ngặt nỗi, ngày nào thế hệ cũ bảo thủ vẫn còn ở Hoa Sơn thì nội chiến của bọn họ cũng không thua kém gì Cái Bang.
Trên quan điểm của trụ trì Trúc Lâm, đạo trưởng Huyền Thương và Mai Hoa Kiếm Tôn chưa chắc sẽ giữ bí mật về danh tính của Hàn Long, bởi bọn họ cần một người đủ mạnh có liên quan đến Hoa Sơn để kiềm chế Tịnh Long và thái thượng trưởng lão ở sau lưng.
Về phần các môn phái khác, trụ trì Trúc Lâm tin tưởng với danh vọng của lão và Bạch Đàn chân nhân, bọn họ sẽ không có quá nhiều ý kiến. Thậm chí cả hai cũng tin tưởng Bắc Thiên Đạo sẽ không làm gì quá phận, dù sao thì… Thanh Ma đến giờ còn chưa có đệ tử.
Nếu bảo người nào thèm muốn Tiên Thiên Cực Hàn Thể nhất, câu trả lời tự nhiên là đại ma đầu đấy. Vì vậy, không cần trụ trì Trúc Lâm đánh tiếng, lão chỉ cần thả một chút tin tức về Dự Niên cho đối phương thôi là mọi đường tình báo ở phương bắc sẽ bị bịt kín ngay và luôn.
Quanh đi quẩn lại, Hoa Sơn và Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn là bên phiền phức nhất.
"Huyền Hạo không thích ta lắm, nếu ta tự mình đến dốc Thiên Bình, hắn nhất định tuyên bố bế quan không ra." Bạch Đàn chân nhân thở dài.
Mặc dù cùng thuộc đạo thống đạo gia, song quan điểm của đôi bên lại trái ngược nhau. Thái Thanh tị thế, Hoa Sơn nhập thế. Vì vậy, hai phái không mấy khi cơm lành canh ngọt. Đồng dạng, quan hệ giữa Bạch Đàn chân nhân với Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không tính là tốt.
"A di đà phật, vẫn là ta đi." Trụ trì Trúc Lâm chắp tay mỉm cười.
"Nhờ đại sư vậy." Bạch Đàn chân nhân khom mình.
Trụ trì Trúc Lâm gật đầu rồi thay đổi chủ đề.
"Tạm gác chuyện của thiếu hiệp Hàn Long, chân nhân thực sự muốn gây dựng lại liên minh?"