Chương 120: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 120: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Chương 120: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn


Độc Phượng, một trong tam long tứ phượng đương thời của giới võ lâm, là một thiếu nữ bí ẩn không mấy người nắm được hành tung. Bởi chưa lần nào cô dậm chân ở một chỗ quá ba ngày, nên dù các môn phái có mạng lưới thông tin phủ rộng thì cũng không có gì đảm bảo sẽ bắt kịp hành tung của cô. Nhờ thế, danh vọng trên giang hồ của cô cũng không hề nhỏ.

Có điều, dường như chẳng mấy ai muốn gặp cô tựa như những người còn lại trong tam long tứ phượng. Hết thảy chỉ vì cái tên "Độc Phượng".

Độc là một yếu tố tà môn trong võ lâm giang hồ, nên phàm là người sử dụng chúng trong chiến đấu hầu hết chẳng phải người tốt lành. Tất nhiên, người trong giang hồ cũng chẳng kém cạnh gì, dẫu vậy, làm gì có ai đi nhận phần xấu về mình chứ.

"Cô bình tĩnh hơn ta nghĩ đấy, không sợ chết à?" Dự Niên mỉm cười hỏi.

"Nếu ngươi giết người chỉ vì bị ăn trộm một túi bạc thì nhỏ nhen quá. Huống hồ…" Độc Phượng nhìn xuống thanh đao gác trên cổ mình, luồng khí trắng lạnh lẽo bao bọc bên ngoài vẫn được duy trì mạnh mẽ như trước đó. "… Một Tông Sư ở độ tuổi như ngươi thì lại càng không có lý do để hành động khinh suất như vậy." Cô mỉm cười.

Trước khi thoát khỏi đám người Sương Lan, Độc Phượng đã chú ý tới hành động của Thái Nhất. Một khi tên kia đã động thủ thì Dự Niên không nên lành lặn xuất hiện ở đây mới phải. Trừ phi Thái Nhất thất bại rồi. Mà cũng phải, Tông Sư nào có dễ bị hạ.

"… Cô cũng chỉ là một đứa trẻ thôi nhỉ." Chợt Dự Niên thu đao về.

"Hả?"

Độc Phượng cau mày lại. Dự Niên rút đao về là tốt, nhưng cô không nghĩ hắn làm thế mà không có mục đích. Chỉ khi hắn hoàn toàn tự tin khống chế được cô thì hắn mới làm thôi.

"Ý ngươi là thế nào?" Độc Phượng hỏi tiếp.

"Không có gì."

Dự Niên tùy tiện phẩy tay rồi lấy lại túi bạc của mình, sẵn tiện kiểm tra lại cân nặng của chúng một chút mà chìa tay về phía Độc Phượng, nói:

"Thiếu bảy viên."

"… Mặt mũi sáng láng thế mà tính tình keo kiệt vậy?" Độc Phượng trừng mắt.

Rồi cô hậm hực lật chén nước trên bàn trà bên cạnh ra, bên dưới có ba viên bạc, sau đứng dậy tiến lại giá treo quần áo, móc ra thêm bốn viên bạc nữa rồi ném về phía chỗ Dự Niên.

Ngay lúc hắn đưa tay chụp lấy, một tiếng vút lập tức vang lên, hai cây dao găm đã phóng tới.

Dự Niên vung Tuyệt Hàn lên gạt chúng sang một bên. Lúc này, Độc Phượng đã lẻn ra phía sau, thẳng thừng tung ra một chưởng vào lưng. Dự Niên vẫn như trước kia, xoay người đá thẳng một chân về phía ngực của cô nàng. Lần này, hắn sử dụng khí bọc bên ngoài nên uy lực của một cước đó hoàn toàn cách biệt với chiêu trước đó hắn dùng.

Oành!

Độc Phượng lại văng ra phía sau, lăn long lóc trên sàn nhà rồi ôm ngực trong run rẩy. Mạch tượng bị tổn thương, nội lực của cô bắt đầu bị tán loạn trong kinh mạch, nên hiện giờ không thể tham chiến lại như cũ.

Khó khăn ngồi dậy, Độc Phượng đột nhiên nhếch mép.

Dự Niên hơi cau mày, nhưng đến khi nhìn lại động mạch cổ của mình thì ở đó đã có một cây ngân châm đâm vào. Vùng da xung quanh đó đã bắt đầu tối màu đi, các đường gân xanh dần dần trở nên tím tái. Không nghi ngờ gì nữa, hắn trúng độc.

"Phản xạ của ngươi nhanh hơn cả đám tam long, nên ta cũng không lạ nếu Vân Long không bắt được ngươi. Có điều, ta sở hữu thủ đoạn mà mấy tên đó không có, nên ngươi chịu chết đi."

Độc Phượng tựa tay vào bàn trà để chống người dậy. Gương mặt cô ngạo nghễ như thể đã giành lấy chiến thắng mà Thái Nhất không thể có được.

Ngặt nỗi, niềm vui ấy duy trì không quá vài giây thì toàn bộ biểu cảm của cô đã trở nên cứng ngắc. Bởi Dự Niên không hề gục ngã như cô mong đợi, thay vào đó, hắn chậm rãi rút ngân châm trên cổ ra rồi thử ngậm vào miệng.

"… Là độc nhuyễn cơ à. Nặng tay đấy." Dự Niên nói ra.

Sau đó, hắn chạm tay vào chỗ ngân châm đâm ban nãy rồi truyền hàn khí vào bên trong, tiêu trừ đi lượng độc, đồng thời điều chỉnh lại sắc tố da để tránh ánh mắt soi mói của đối phương.

"Đáng tiếc, độc này không có tác dụng với ta. Nỗ lực của cô vô ích rồi, Độc Phượng cô nương."

Dự Niên mỉm cười bước lại gần, chậm rãi đặt bàn tay lên trên đỉnh đầu đối phương rồi truyền hàn khí vào bên trong kinh mạch thông qua huyệt bách hội.

Ngay lập tức, cả người Độc Phượng co giật đến nỗi phải ưỡn ngực lên trên, xương sống gần như bị bẻ cong về phía trước. Hàn khí len lỏi khắp kinh mạch cô rồi hướng về tâm mạch, thẩm thấu vào bên trong cơ thể mà càn quấy "hệ sinh thái" bên trong.

"A—!?" Độc Phượng ngã nhào ra đất, co rúm trong run rẩy rồi lườm mắt về phía Dự Niên, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay tại chỗ.

"Nhìn cái gì mà nhìn. Ngần ấy hàn khí không giết nổi cô." Dự Niên nhếch mép rồi hơi cúi người. "Có qua có lại mới toại lòng nhau, Độc Phượng cô nương không thấy vậy à?"

Nụ cười của Dự Niên càng khiến cho vẻ mặt tức tối của Độc Phượng càng khó coi hơn, song vì hàn khí quấy nhiễu quá mạnh nên cô không thể đứng dậy đánh nhau với hắn. Cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn hắn ngang nhiên bước qua cửa chính.

Ôm ngực mình, Độc Phượng liên tục ho khục khặc rồi nhanh chóng bò tới chỗ thùng nước ấm, khó khăn lắm mới trèo vào bên trong, mượn nhờ môi trường trung hòa của nước cũng như hơi ấm từ nó để đẩy hàn khí ra bên ngoài. Trong thời gian này, có vẻ như quy tắc "ba ngày" của cô đã bị phá hủy rồi.

"Tên khốn kiếp—!!"...

Rời khỏi lữ quán, Dự Niên nhanh chóng quay về Cảng Nam Đàn. Dọc đường đi, hắn mới nhớ ra mình quên lấy túi tiền của nhóm người Thái Nhất về, nhưng thôi, bỏ đi. Thái Thanh, Thái Hằng và Hoa Sơn đều là đại môn phái, Cảng Nam Đàn nhất định có môn phái tục gia của bọn họ nên kiểu gì cũng được cung cấp một khoản lộ phí mới.

Ngày hôm nay của Dự Niên thật sự rất kỳ lạ, nghỉ chân uống nước thôi cũng bắt gặp ba trong bảy người nổi danh nhất cùng thế hệ, đã thế còn giao thủ với tận cả ba. Mặc dù chưa tiếp xúc quá nhiều với giới võ lâm nhưng Dự Niên phải thừa nhận một sự thật. Không phải tự nhiên ba người hắn giao thủ được tụng xưng là long phượng tương lai.

Vân Long Thái Nhất là Tông Sư, thực lực rất cân bằng ở cả công lẫn thủ, đã vậy mấy cái chiêu thái cực còn rất phiền nhiễu, Dự Niên mà không cẩn thận với cả sở hữu nguồn nội lực hùng hậu thì cũng gậy ông đập lưng ông như chơi.

Liễu Phượng Sương Lan dù không thể hiện quá nhiều nhưng đường kiếm của cô thực sự rất hiếm thấy. Nó uyển chuyển như lá liễu, đồng thời cũng hiểm trở tựa như một con rắn đang vồ mồi. Tuy rằng giao thủ với nhau không lâu nhưng Dự Niên phần nào đã ước định thực lực của cô. Xét về võ lực, cô chắc chắn mạnh hơn Độc Phượng, nhưng tổng thể thì đôi bên cân bằng.

Về phần Độc Phượng của Cốc Nam Vong, người này khiến Dự Niên đau đầu nhất. Nói về võ lực, cô tất nhiên không quá nổi bật, nhưng cơ thể của cô thực sự rất "trâu". Đây là lần đầu tiên Dự Niên thấy một người phụ nữ ăn thẳng hai cước của mình mà không có lấy một vết trầy trên người đấy. Xem chừng cô đã trải qua độc luyện độc môn của Cốc Nam Vong rồi.

Mặt khác, Độc Phượng cũng thông thạo nhiều loại độc khác nhau, khắp người cô đâu đâu cũng là độc. Lần đầu tiên gặp nhau, Dự Niên đã nắm lấy cổ tay cô, lúc đó hắn cũng trúng độc liên quan đến đường tiêu hóa, nếu không giải trong vòng một canh giờ thì nguyên một đêm đó sẽ phải ôm nhà xí không rời một bước.

Ngặt nỗi, loại độc đó là thứ Dự Niên quá đỗi quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn, nó gần như là "gia vị" cố định trong mỗi bữa cơm của hắn rồi, nên hắn đã sớm lờn. Thứ nguy hiểm nhất là loại độc mà trúng sau đó: độc nhuyễn cơ.

Một khi trúng loại độc này, hệ cơ xương sẽ bị tê liệt, cơ thể không cách nào di chuyển được. Khi ấy, người hạ độc có thể tùy tiện giết người theo nhiều cách khác nhau. Tuy nhiên, độc nhuyễn cơ sẽ có những triệu chứng khác nhau tùy thuộc vào lượng sử dụng. Có vẻ như Độc Phượng thấy Dự Niên có khả năng kháng độc nên cố tình tăng liều lượng lên. Đáng tiếc, cô ước tính giới hạn trần hơi vội nên phán đoán sai khả năng kháng độc của hắn.

Có điều, vì đã có hai phép thử rồi nên trong tương lai Dự Niên phải cẩn thận hơn mới được. Cốc Nam Vong nổi danh là thánh địa độc công đứng đầu võ lâm nên kiểu gì cũng sở hữu nhiều loại độc hiểm ác hơn mấy loại hắn kháng được. Lần kế mà Độc Phương tất tay chơi tới thì chắc hắn cũng chẳng dễ chịu gì đâu.

Di chuyển được một hồi, Dự Niên đột nhiên dừng bước chân lại, trước mặt đã là ánh đèn treo lung linh của Cảng Nam Đàn.

Hắn bất giác nhớ ra một chuyện, sau khi trúng độc của Độc Phượng khi chiều, hắn vẫn chưa kịp tẩy nó đi. Cho nên khi giao chiến với Thái Nhất sau đó… tên đấy hình như cũng bị lây độc rồi.

"… Chậc, hi vọng hôm sau hắn còn đi lại được."