Chương 119: Độc Phượng Nam Vong
Có bà nội tà môn là trải nghiệm như thế nào?
Dự Niên khó mà trả lời, dù sao trường hợp của hắn cũng không phổ biến đến mức ai ai cũng gặp phải. Mặc dù bà nội hắn chưa bao giờ nói rõ thân phận, nhưng nhìn vào những gì được dạy, hắn cũng đoán ra được quá nửa bà là sát thủ rồi.
Ai đời lại đi dạy cháu mình cách chế tạo hương truy tung rồi cách lần mò đuổi theo chứ. Trừ sát thủ ra, Dự Niên chưa có thêm bất kỳ lựa chọn nào khác để cân nhắc.
Hương truy tung là một loại hương rất đặc biệt trong võ lâm. Nó không có mùi, cũng chẳng có vị, không có độc, cũng không bị phai đi khi ngấm nước. Thậm chí, loại hương truy tung tốt còn có thể duy trì mùi hương vô hình của mình trong suốt một tháng trời.
Người bình thường, thậm chí là cao thủ võ lâm cũng không dễ phát hiện ra hương truy tung, bởi để nhận ra được nó, người luyện võ phải dành rất nhiều thời gian để tôi luyện khứu giác của mình. Mà thường thì chuyện đấy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thời gian luyện võ, nên chẳng được mấy ai nghiên cứu hương truy tung.
Vì vậy, để nhận biết và bắt mùi của hương truy tung, các đại môn phái phải thành lập một bộ phận đặc biệt nhằm tập hợp những người có tiềm năng tôi luyện ra được khả năng này, để thay cho những người luyện võ khác. Hành động này gọi là phân công lao động.
Tuy nhiên, Dự Niên không được nuôi dạy theo phương pháp phân công lao động. Hắn được dạy theo kiểu phải tự mình làm được hết. Thành ra dù tuổi đời còn nhỏ, Dự Niên không những giỏi võ, kháng độc mà đến mũi cũng thính như chó nữa. Tất nhiên, để luyện ra được khả năng đặc biệt này, Dự Niên gần như đã đánh mất tuổi thơ của mình. Hắn không có thời gian chơi đùa như những đứa trẻ khác, song nhờ thế mà hắn mới đạt được thực lực toàn diện như hiện nay.
Dựa vào khứu giác của bản thân, Dự Niên nhanh chóng truy đuổi thiếu nữ. Khinh công của hắn như chim bay, thấp thoáng lướt qua trên từng cành cây trong rừng sâu mà đuổi theo. Cuối cùng, hắn dừng chân tại một dịch trạm cách Cảng Nam Đàn không xa.
"… Sao lại ở đây?" Dự Niên cau mày.
Dịch trạm là cơ quan vận chuyển công văn của triều đình, nên người bên trong toàn là quan viên triều đình, dù rằng địa vị không cao. Song, với mấy tên phàm phu tục tử giang hồ mà nói, mấy tên quan lại ở dịch trạm cũng là một "bầu trời" khó mà chạm tới được. Dự Niên không nghĩ thiếu nữ móc trộm lại dám đến đây.
"… Không lẽ cô ta liều đến mức đi trộm ở đây?"
Càng nghĩ, Dự Niên càng thấy thật khó hiểu. Cho đến khi hắn dịch chuyển tầm nhìn sang bên cạnh, biển hiệu của một lữ quán lập tức đập thẳng vào mắt.
Lúc này, hắn mới chợt nhận ra. Dịch trạm đúng là đơn vị vận chuyển của triều đình, nhưng nếu chỉ dùng với mỗi tác dụng vận chuyển không thôi thì chẳng tạo ra bất cứ lợi nhuận nào cho ngân sách quốc gia. Vì vậy, dịch trạm ở đâu, lữ quán do chính nó mở ra cũng nằm ngay tại đó.
Bóng dưới chân đèn lúc nào cũng tối nhất, thiếu nữ móc túi trốn ở đây đúng là thượng sách. Dự Niên có lời khen cho cô đấy. Đáng tiếc, nếu đã bị hắn bắt lại rồi thì đừng hòng trốn....
"Xem nào, ái chà chà, toàn là mấy con gà đẻ trứng vàng!"
Giữa lúc ngâm mình trong thùng nước ấm, thiếu nữ từ tốn kiểm kê lại thành quả móc túi ngày hôm nay. Đúng là hay không bằng hên, đang lúc thiếu tiền lại đụng trúng một ổ danh môn chính phái lắm tiền nhiều của. Tuy nhiên, nếu để so sánh thì cô vẫn thấy túi bạc của Dự Niên lấp lánh hơn cả. Trong khi mấy người khác chỉ mang theo tiền đồng thì túi tiền của Dự Niên toàn lỉnh kỉnh ánh bạc, nhiều khi cô còn nhầm mình đi trộm nhầm công tử nhà hào môn ấy chứ.
Dẫu vậy, nếu cho thiếu nữ thêm một cơ hội, cô cũng không dại gì đi cướp của từ đối phương. Vừa thò tay vào thôi là bị tóm lại rồi. Cô không biết lòng đề phòng của hắn kinh đến mức đó đấy. Thậm chí đến Vân Long Thái Thanh và Liễu Phượng Thái Hằng còn không hề hay biết mình bị trộm, thế mà tên kia phản ứng lẹ thật.
May mà khi đấy thiếu nữ nhanh trí hét lên, không thì hôm nay phải tốn thêm một chút sức giằng co mới có thể thoát được. Có điều, mặc cho Dự Niên mạnh mẽ đến đâu, cô nghĩ hắn giờ này hẳn phải đang thống khổ lắm.
Nghĩ đến chuyện đó, thiếu nữ đột nhiên nhếch mép.
"Tính toán thời gian, bây giờ hẳn là lúc bộc phát độc tố. Cho ngươi chừa cái tội dám động bàn tay dơ bẩn ấy vào bổn tiểu thư."
"Thế à, ghê nhỉ." Chợt sau lưng vang đến một tiếng cười trào phúng.
Thiếu nữ giật mình, vội đứng phắt dậy xoay người ra sau mà phóng về hướng phát tiếng ba cây châm độc, đồng thời nhảy khỏi bồn, lấy tấm áo choàng khoác nhanh vào mình rồi nấp đằng sau tấm bình phong, len lén chuẩn bị thanh dao găm để đề phòng.
"Kẻ nào?" Cô gằn giọng.
"Phản ứng nhanh phết, chẳng trách lại móc túi giỏi như thế. Nhưng còn thiếu kinh nghiệm lắm."
Dự Niên mỉm cười bước tới, thản nhiên vượt qua thùng nước mà gạt tấm bình phong sang một bên. Bóng dáng thiếu nữ đã không còn ở đó nữa. Tuy nhiên, cô vừa mới tắm xong, thân nhiệt vẫn còn rất cao nên không đời nào thoát khỏi khả năng cảm nhiệt của Dự Niên. Vì vậy, ngay khi cô vòng ra phía sau, hắn đã nhanh chóng xuất thẳng một cước đạp thẳng vào lồng ngực.
Oành!
Thiếu nữ văng ra phía sau, đập mình vào bộ bàn trà mà lăn lóc trên sàn. Tóc tai và áo khoác tạm xộc xệch, xuề xòa trông không chịu được. Cô khó khăn chống tay ngồi dậy, gương mặt nhăn nhó như một con khỉ ăn ớt. Cơn đau truyền đến từ ngực làm cô thấy khó thở vô cùng.
"Khách quan, ngài có chuyện gì không ạ?" Đúng lúc này, ngoài cửa vang đến tiếng gọi hỏi han của phục vụ lữ quán.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, thiếu nữ nhanh chóng mở miệng hòng đóng vai nạn nhân một lần nữa. Nhưng Dự Niên nào để cho cô được như ý nguyện. Hắn vận khí bọc lấy Tuyệt Hàn rồi kề ngay trên động mạch cổ mà mỉm cười lắc đầu.
Hơi lạnh toát ra từ Tuyệt Hàn làm cho người thiếu nữ run đến mức không kiểm soát. Lượng nước dư bám trên người lúc này đang dần bị đóng băng, làm cho cái lạnh đeo bám càng trở nên khó nhằn hơn trước.
"… Không có gì, ta lỡ tay làm ngã ghế thôi."
Thiếu nữ lên tiếng trong khi đang quan sát biểu hiện của Dự Niên. Vừa trông thấy hắn nhướng mày trái lên, cô liền cắn răng nói tiếp.
"Ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, ngươi đừng làm phiền."
"À vâng, tiểu nhân sẽ xuống lầu ngay, khách quan hãy nghỉ ngơi ạ."
Tiếng bước chân ngoài hành lang mỗi lúc một xa dần. Tay phục vụ lữ quán đã xuống dưới rồi. Mà hôm nay cũng không có bao khách trọ nên trên tầng giờ này không còn bất cứ ai khác ngoại trừ chính thiếu nữ và Dự Niên. Về phần những chuyện có thể xảy ra tiếp sau đó thì không bên nào dám nói chắc được.
Dự Niên hơi nhấc Tuyệt Hàn lên, ra hiệu cho thiếu nữ đứng dậy. Ngặt nỗi, cô vẫn chậm chạp không di chuyển, vì cái áo khoác hiện thời quá mỏng, không thể che chắn được mấy cho cơ thể đang khỏa thân. Cô e thẹn kéo vạt áo che ngực lại, chậm chạp dựa người ngồi lên ghế rồi co ro trông rất đáng thương, thậm chí còn tỏ vẻ yếu đuối cần người che chở.
Đáng tiếc, chiêu này dùng được với người khác, không dùng nổi với Dự Niên. Hắn chỉ đứng đấy rồi mỉm cười, sẵn tiện dí sát Tuyệt Hàn đang được bọc khí vào động mạch cổ của thiếu nữ.
"Chậc, trông không đến nỗi nào mà cái tay có vẻ không yên phận nhỉ, đam mê ăn cắp vặt được bao lâu rồi?" Dự Niên dò hỏi.
Thiếu nữ cảm thấy thật quái dị. Bình thường đàn ông đứng trước một người phụ nữ yếu đuối thiếu vải sẽ khó mà kiềm chế được lửa dục chứ, sao bây giờ lại bình tĩnh như thế?
Trên thực tế, nếu không tính đến vấn đề cơ thể của Dự Niên thì hắn cũng không dại gì động tay vào một người phụ nữ có khả năng phản ứng nhanh ngang ngửa Liễu Phương Thái Hằng. Chưa kể, không nhờ vào hương truy tung thì Dự Niên cũng khó mà nhận ra đây là thiếu nữ đã móc túi mình. Thì ra lúc chiều cô ngụy trang.
Biết rằng nỗ lực câu dẫn của mình đã thất bại, thiếu nữ liền thay đổi thái độ. Cô thả chân xuống ghế, từ tốn vắt chân này sang chân nọ rồi khoanh tay trước ngực, khéo léo che đậy nhưng vẫn không kém phần quyến rũ. Tất nhiên, so với mấy đại tỷ trưởng thành phát dục toàn diện thì thiếu nữ vẫn còn kém ở mảng phong vận lắm, nên Dự Niên cũng chẳng buồn nhìn lấy.
Thiếu nữ bình tĩnh hỏi:
"Tại sao ngươi không bị gì cả?"
"À, ý cô là trúng độc ấy à." Dự Niên chợt nhớ ra. "Ngần ấy độc chỉ có tác dụng với người không có khả năng kháng độc thôi."
Thiếu nữ híp mắt lại.
"Ý ngươi đang nói là mình có thể chống lại độc của ta?"
Dự Niên nhếch mép.
"Với tình hình hiện tại thì đúng là vậy."
Mắt thấy thiếu nữ đột nhiên hạ chân xuống để vắt chân còn lại lên, Dự Niên nói tiếp.
"Tất nhiên, ta cũng không định giao chiến trực diện với cô… Độc Phượng Nam Vong."
Nét mặt thiếu nữ hơi đanh lại rồi trở về như cũ.
"Tinh mắt đấy, bổn tiểu thư không chấp nhặt với ngươi."