Chương 118: Đuổi theo

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 118: Đuổi theo

Chương 118: Đuổi theo


Thái Thanh không hổ danh là đại môn phái của võ lâm, đệ tử hành tẩu của bọn họ hiểu chuyện hơn Dự Niên nghĩ. Hơn nữa, Thái Nhất còn không hề vì mặt mũi bản thân mà cố tình bỏ qua lời của sư môn, nên hắn càng đánh giá đối phương cao hơn. Tất nhiên, hắn cũng không phủ nhận thực lực của Thái Nhất. Thái Nhất thực sự rất mạnh, chỉ cần tôi luyện và tích lũy thêm kinh nghiệm thì Dự Niên cũng không thắng dễ dàng như thế này.

Mặt khác, đôi bên chênh lệch nội lực quá nhiều. Theo như Dự Niên thấy thì Thái Nhất chỉ có hơn mười lăm năm công lực một chút, trong khi của hắn lại tới tận bốn mươi năm. Chênh lệch này quá lớn, nên trận chiến càng kéo dài, Thái Nhất càng không có cơ hội chiến thắng.

"Không sao, nếu đã hành hiệp trượng nghĩa thì động thủ trong trường hợp đấy là chuyện đương nhiên. Ngược lại, ta phải cảm ơn tiểu đạo trưởng Thái Nhất mới phải. Nhờ ngươi, ta mới phát hiện ra thiếu sót hiện tại của bản thân. Trận hôm nay xem như hòa đi."

Dự Niên cất miếng ngọc bội đi rồi mỉm cười, thậm chí còn tốt tính chìa tay ra đỡ người.

Thái Nhất mím chặt môi rồi đứng dậy, chợt hắn lảo đảo vài bước rồi ngả xuống dưới hồ, cả người ướt nhẹp như chuột lột. Dư chấn của chiêu thức vừa rồi làm tốc độ vận chuyển máu lên não của hắn bị chậm hơn bình thường, nên ngay khi đứng dậy, đầu óc hắn không khỏi choáng một chút. Dự Niên hiểu điều đấy, dù sao hắn cũng cố ý làm điều đó để chế ngự đối phương. Song nhìn vào cảnh hiện thời, hắn nhịn không nổi mà ôm bụng cười to.

Thái Nhất cảm thấy thật mất mặt, hắn nhanh chóng bơi vào bờ, nhưng vừa bơi được hai trượng thì Dự Niên đã xách cổ áo hắn lên rồi vận khinh công phi vào cho nhanh.

May mà Thái Nhất ném tay nải ra ngoài từ đầu, không thì giờ phải hòa mình vào tự nhiên chờ quần áo khô rồi. Sau khi thay lại bộ quần áo mới, Thái Nhất nhanh chóng uống một viên thuốc trị nội thương rồi hành lễ với Dự Niên một lần nữa.

"Ân công, Thái Nhất không biết thân phận của ân công, xin ân công thứ tội cho."

"Ôi dào, thân phận ta có cái gì nghiêm trọng đâu." Dự Niên tùy tiện phủi tay. "Huống hồ, hai ta bằng tuổi nhau nên huynh không cần phải trịnh trọng như thế, nghe chướng tai lắm." Rồi hắn thay đổi cách xưng hô, gương mặt vẫn treo một nụ cười không rõ ẩn ý.

Cổ nhân có câu: "Thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù".

Dự Niên không có rảnh đi kết thù với một thiên tài tựa như Thái Nhất. Với thực lực mà đối phương đã thể hiện, khoảng chừng mười đến hai mươi năm sau sẽ là cao thủ không phải dạng vừa đâu. Chưa kể, mười lăm tuổi đã sở hữu tận mười lăm năm công lực trong người thì Phái Thái Thanh nhất định đã phải đầu tư rất nhiều. Một khi Dự Niên thân với người này, có khi hắn sẽ được ưu đãi khi mua đơn dược từ núi Thái Nhạc ấy chứ.

"Không thể như vậy được." Thái Nhất nghiêm túc lắc đầu. "Mặc dù ân công bằng tuổi Thái Nhất, nhưng ân công là ân nhân của cả Thái Thanh, cho dù sư phụ của Thái Nhất ở đây thì ngài cũng sẽ dùng lễ đối đãi. Vì vậy, Thái Nhất…"

"Ngừng, ngừng!" Dự Niên trừng mắt, lần nữa lấy miếng ngọc bội ra mà uy hiếp. "Ta không biết Thái Thanh đã nhắn nhủ gì với huynh, nhưng đừng tôn ta lên hàng vĩ đại như thế, nghe mà muốn nổi hết cả da gà." Chợt hắn dừng một chút. "Hơn nữa, đây là yêu cầu của ta. Đừng có nói là Thái Thanh đứng đầu giang hồ võ lâm mà không đáp ứng nổi đấy nhé?"

Thái Nhất vội lắc đầu.

"Ân… Dự huynh thứ lỗi cho. Ta không thể làm trái lệnh của bổn phái."

Miệng thì nói thế nhưng Thái Nhất vẫn rất nghe lời mà thay đổi lại cách nói chuyện. Suy cho cùng, mặt mũi và tôn nghiêm của môn phái mới là thứ đặt lên trên. Đến việc đơn giản như thế còn không làm được thì uy tín của Thái Thanh đặt ở đâu đây. Chưa kể, gọi nhau thoải mái như thế này cũng tốt, bản thân hắn cũng không bị "khớp" khi nói chuyện.

Dự Niên gật gù hài lòng, sau mới nhớ tới một chuyện, bảo:

"Sẵn tiện đây, Thái Nhất huynh kiểm tra lại túi tiền trên người đi, xem còn đồng nào không."

"… Hả?" Thái Nhất chớp mắt. Mới nãy thay quần áo hắn không để ý lắm, song khi nghe lời kiểm tra lại thì mới tá hỏa ra. Túi tiền mất rồi. "Từ bao giờ…"

Vừa nói đến đây, Thái Nhất chợt nhớ tới khoảnh khắc thiếu nữ mà hắn ứng cứu chạy về phía mình rồi đứng sau lưng. Ngẫm lại thì cô đứng ở ngay phía sau cả nhóm, vừa hay là vị trí dễ dàng để trộm đồ. Tuy rằng không nên nghĩ xấu cho người ta khi không có chứng cứ, nhưng Thái Nhất lại có cảm giác bốn người bạn đồng hành của mình có lẽ… cũng đang ngồi chờ ở quán nước nọ mà không dám thanh toán. Vì còn tiền quái đâu mà trả.

"Dự huynh thứ lỗi cho, lần này ta sơ suất rồi."

Gương mặt Thái Nhất ỉu xìu. Hành tẩu giang hồ nguyên một năm rồi mà còn bị móc túi, đúng là mất mặt không có chỗ chui. Đã vậy, không những hắn mà đến Sương Lan cũng không ngoại lệ. Đường đường là hai trong tam long tứ phượng, thế mà tao ngộ cảnh tượng thật đáng xấu hổ.

Nhờ vào chuyện này, Thái Nhất mới biết mình hiểu lầm Dự Niên ra sao. Nhưng cũng nhờ thế mà ấn tượng của hắn về đối phương lại càng tốt hơn nhiều. Chí ít, ân công mà sư phụ hắn nhắc tới không phải là một tên yêu râu xanh, mà là một chính nhân quân tử.

Giờ nhìn lại, Thái Nhất mới mơ hồ phát hiện hạo nhiên chính khí ở người Dự Niên. Ngoại trừ người đọc sách sở hữu kiến thức uyên bác, làm gì có tay yêu râu xanh nào sở hữu được chính khí đầy mình thế này.

"Thật có lỗi, mình phải làm gì để tạ tội đây?"

Càng thấy Dự Niên trong sạch, Thái Nhất lại càng thấy nặng lòng. Mặc dù đối phương bảo không để ý đến chuyện vừa rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy tội lỗi. Ngặt nỗi, trên người hắn giờ này còn không có lấy một đồng, nên việc tối thiểu nhất là mời ăn một bữa cũng không làm được.

Rốt cuộc phải làm sao mới tốt?

Đang lúc suy nghĩ, giọng của Dự Niên chợt vang lên.

"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Thái Nhất huynh nên quay lại chỗ Liễu Phượng thôi, để bọn họ ngồi không mà không hay tin tức cũng không tốt."

"À phải, đa tạ Dự huynh nhắc nhở. Vậy…"

"Ta có việc cần đi, không thể bồi Thái Nhất huynh về đấy làm rõ mọi chuyện được. Huống hồ, ấn tượng đầu của ta cũng không tính là tốt lắm, phiền Thái Nhất huynh giải thích rõ ràng cho bọn họ." Dự Niên mỉm cười ngắt lời.

Nghe vậy, Thái Nhất có chút thất vọng. Hắn định hỏi cách để giữ liên lạc với đối phương, nhưng chưa kịp hỏi gì hết thì người đã "cao chạy xa bay", hành tung bí ẩn chẳng một ngôn từ nào bắt kịp. Trừ buông hơi thở dài, Thái Nhất chẳng còn biết làm gì hơn ngoại trừ thu thập quần áo chưa kịp khô vào tay nải rồi quay về quán nước.

Tất nhiên, Dự Niên cũng để lại cho bọn họ hai quan tiền để trả tiền nước và thuê phòng trọ khi tới Cảng Nam Đàn. Suy cho cho cùng, bọn họ vẫn là đệ tử đại môn phái, nếu vướng phải vấn đề thiếu thốn tiền bạc thì môn phái sau lưng sẽ phải nhận lời đàm tiếu không hay mất. Ai đời Thái Thanh, Hoa Sơn, Thái Hằng giàu nứt vách đổ cửa thế kia mà không lo nổi cho đệ tử mình cơ chứ. Vì vậy, để giữ mặt mũi cho ba môn phái, cũng như lấy lòng hảo cảm, Dự Niên đã cho vay mà không tính lãi suất....

Sau khi chia tay Thái Nhất, Dự Niên lập tức ẩn mình vào rừng sâu, tìm đến một chỗ khuất bóng người rồi ngồi thụp xuống mà ho khục khục. Hắn phun ra một ngụm máu đọng, cơ thể cũng thoải mái hơn trước không ít.

Dựa vào thân cây gỗ xù xì, Dự Niên ngửa đầu nhìn áng trời đang chuyển tối mà cười khổ.

"Lần này quá sức rồi… nhưng cũng vui thật."

Chênh lệch nội lực là một lợi thế lớn khi đánh lâu dài, nhưng lượng nội lực mỗi lần vận dụng lại không hề phụ thuộc vào nguồn nội lực trong đan điền, dù sao kinh mạch của mỗi người cũng đều cố định hình dạng rồi. Nếu có điểm gì khác thì chắc chỉ có mỗi kinh mạch Tiên Thiên Cực Hàn Thể của Dự Niên khiến cho tốc độ lưu thông nội lực nhanh hơn Thái Nhất mà thôi.

Vì vậy, khi chiêu thức Nhị Thứ Nguyên được thi triển, Dự Niên đã cưỡng ép cơ thể mình hơi quá, may mà kinh mạch hắn dẻo dai nên không bị đứt đoạn. Dẫu vậy, nội thương là điều không thể tránh khỏi. Song vì không quá nặng nên Dự Niên chỉ cần xếp bằng đả tọa là sẽ ổn định được.

Dự Niên không phải người vội vàng, trong trận vừa rồi, nếu hắn kiên nhẫn đánh đến cùng thì thể nào cũng bào cạn nội lực của Thái Nhất rồi giành lấy chiến thắng thuyết phục. Nhưng hắn không có thời gian. Nếu hắn cứ để bản thân bị chìm đắm vào trong trận chiến thì hắn sẽ mất dấu thiếu nữ đã ăn trộm túi bạc của hắn mất.

Hơi rướn đầu về trước, Dự Niên nhắm mắt lại rồi bắt đầu ngửi. Hương tuy đã nhạt, nhưng hướng đi thì không hề sai.

"Chà, chạy theo hướng đó nhỉ."