Chương 117: Hàn Long vs Vân Long (2)
Tựa như một cái lỗ đen không đáy, Lưỡng Nghi Quy Tụ của Thái Nhất hút lấy chiêu thức của Dự Niên, đồng thời đẩy nội lực của hắn vào trong vòng tuần hoàn lốc xoáy để tán ra bên ngoài. Tay áo nhanh chóng bị vòng xoáy xoắn nát, để lộ ra cánh tay trắng nhợt với từng đường gân xanh nổi trên đó. Võ học của Thái Thanh không hổ danh xuất phát từ giáo lý đạo gia, chỉ bằng vào thái cực thôi là làm ra được đủ thứ trò.
Dự Niên tuy có thể mường tượng về sức mạnh của thái cực nhưng đến độ khiến nội lực của Bạch Thủ Hàn Long Trảo tán ra ba phần thì uy lực không hề đơn giản.
"… Chuyện này là thế nào?"
Trong khi đấy, Thái Nhất nhịn không được mà đổ hết mồ hôi hột. Tuy nói Lưỡng Nghi Quy Tụ không phải chiêu quá mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nó không thể phân tán toàn bộ nội lực trong chiêu thức của đối phương. Điều đó cho thấy nội lực lạnh lẽo mà hắn đang cảm nhận bây giờ thực sự rất mạnh.
Ngay lúc đó, Dự Niên bỗng dưng xoay người lên không trung, quỹ đạo xoay người cùng chiều với vòng xoáy do Lưỡng Nghi Quy Tụ tạo thành, sau mượn dòng chảy phân tán nội lực mà tạo ra một lực li tâm nhằm phá hủy kết cấu chiêu thức.
Oành!
Nội lực của Dự Niên bung tỏa, tựa như một vụ nổ lớn lan rộng ra theo đường lốc xoáy. Cả hai người bọn hắn nhận lấy dư lực mà rơi về hai hướng ngược nhau. Song, đôi bên đều phản ứng lanh lẹ, vội dùng khinh công để phản công trước khi đối phương hành động.
Thái Nhất lao tới bằng khinh công độc bộ của Thái Thanh, cả người hắn phóng thẳng lên không trung theo đường thẳng đứng, sau đáp xuống dưới rồi dùng một chiêu Trọng Khôn Cước để đẩy lùi Dự Niên về phía sau. Đồng thời, hắn nhanh chóng rút thanh kiếm đang cắm dưới đất lên, bắt đầu thi triển kiếm pháp thái cực để đánh.
Dự Niên không nghĩ có người khác ngoài mình sử dụng Trọng Khôn Cước trong chiến đấu, nhất là khi đã lĩnh ngộ được võ học thâm sâu của Thái Thanh. Vì vậy, hắn rất vui vì đụng độ được một đối thủ tầm cỡ. Ngặt nỗi, trong suốt trận giao tranh sau đó, Thái Nhất chẳng hề dùng Trọng Khôn Cước nữa, mà đã chuyển sang kiếm pháp xoay tròn như thái cực, càng đánh càng hút hắn lại gần, bắt ép hắn phải dùng Tuyệt Hàn để đón đỡ.
Kiếm pháp của Thái Thanh tựa như keo con chó, nó chém tới đâu là cuốn theo Tuyệt Hàn đến đó, mãi mà chẳng thể dứt ra được. Mặc dù kiếm pháp tựa như tập dưỡng sinh, nhưng nguồn nội lực thi triển nó lại bàng bạc như biển rộng sông dài. Quả nhiên, kiếm pháp thái cực phải nhờ vào nội lực mới có thể phản ánh được khái niệm "lấy nhu khắc cương". Và một khi đã tiếp đủ nội lực, sức mạnh của kiếm pháp này thực sự rất đáng gờm.
Thái Nhất nhìn ra Dự Niên giỏi khinh công, đồng nghĩa đối phương không thiên về cận chiến quá nhiều, thay vào đó là chiến đấu dựa vào khoảng cách. Cho nên hắn liên tục kéo Dự Niên lại gần nhằm hạn chế phát huy điểm mạnh.
Thật vậy, Dự Niên xưa giờ chưa từng gặp đối thủ xứng tầm nên hắn không nhận ra những điểm yếu của mình. Bây giờ nhận ra được, thực lòng thì hắn rất vui, nhưng cũng chẳng vui quá lâu. Bởi lúc nào còn chưa thoát khỏi cái vòng "keo con chó" này thì còn lâu hắn mới phản công nổi.
"… Được rồi, đánh nghiêm túc vậy." Dự Niên thầm thở dài trong lòng.
Rồi hàn khí nội sinh đột nhiên chạy quanh cơ thể, tốc độ di chuyển trong kinh mạch mỗi lúc một tăng. Cuối cùng, khí trắng của hắn càng lúc càng dày mà bọc vào Tuyệt Hàn. Hàn khí toát ra ngoài làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột.
Cảm nhận được nhịp thở của mình bị gián đoạn, Thái Nhất phát hiện tốc độ vận chuyển nội lực trong kinh mạch đang mỗi lúc một chậm dần, dẫn đến uy lực kiếm pháp bị thuyên giảm đi không ít. Mà khi nội lực cung cấp cho kiếm pháp không đủ, thì "phần hình" đơn thuần của nó chẳng khiến Dự Niên bận tâm một chút nào.
Bắt được thời cơ phản công, Dự Niên nhanh chóng xoay Tuyệt Hàn một vòng mà nhắm vào cẳng tay của Thái Nhất. Với luồng khí trắng được bao bọc bên ngoài, Tuyệt Hàn dù không ra khỏi vỏ cũng có độ sắc bén không thua kém gì binh khí thông thường.
Thái Nhất chưa kịp lấy lại nhịp thở nên không thể trông cậy vào khí để đón đỡ. Vì vậy, hắn thẳng thừng đạp vào bụng của Dự Niên, mượn nhờ điểm tựa để lui ra phía sau, thành công tránh được một đao ám toán.
Dự Niên gồng cơ bụng lên, hai chân vẫn vững trên mặt đất, người hắn chỉ hơi ngả ra sau nhưng rất nhanh đã lấy lại trọng tâm mà tiến vào trạng thái thủ thế.
Khác với dáng cầm đao bình thường, Dự Niên cầm đao ngược, lưỡi đao hướng ra ngoài. Tay trái nắm chuôi, tay phải cầm lấy đầu của vỏ đao, tư thế chuẩn bị khác rất nhiều so với ấn tượng của một đao khách mà Thái Nhất từng đối đầu. Mà vì không hề biết rõ bản chất đao pháp của Dự Niên, nên Thái Nhất giờ này thực sự rất cẩn thận.
Nhờ tránh xa nguồn hàn khí oái oăm của Dự Niên, nội lực của Thái Nhất giờ này đã ổn định trở lại. Khí xanh lá nhạt của hắn cũng dần bọc vào lưỡi kiếm, thậm chí là bọc quanh cơ thể để đạt tới trạng thái chiến đấu căng thẳng nhất.
Dự Niên cũng tập trung cao độ. Đôi mắt xanh dương của hắn dưới ảnh hưởng của khí trắng mà dần trở nên sáng màu hơn. Đồng thời, hai con ngươi đột nhiên lóe lên một tia sáng rất kỳ lạ, nét mặt của hắn cũng lạnh lùng theo.
Chợt Dự Niên biến mất, giây sau đã xuất hiện trước người Thái Nhất. Hắn thủ Tuyệt Hàn ngay sau lưng rồi chém ngang về phía trước, nội lực vận chuyển không ngừng mà cung cấp khí tuần hoàn cho chiêu thức. Sắc trắng tỏa ra che chắn tầm mắt của Thái Nhất, nuốt trọn khí của đối phương rồi xuất thủ trong chớp mắt.
"Thái Hàn Đao Pháp thức thứ nhất, Nhị Thứ Nguyên!"
Một đao tạt ngang, phân nửa trời và đất, sinh mệnh và tử vong. Nội lực khủng bố của Dự Niên căng tràn như một đóa hoa băng vươn nở giữa cánh đồng tuyết trắng. Một chiêu đao pháp tốn thẳng mười năm công lực, kinh mạch của Dự Niên hoạt động căng thẳng đến độ khiến đầu óc chính chủ phải cảm thấy xâm xoàng.
Thái Nhất giương mắt nhìn lấy chiêu thức thẳng thừng không biến hóa, cũng chẳng có chỗ nào gọi là hoa lệ. Trước mắt hắn là một chiêu thức đao pháp rất bình tĩnh, cũng cực kỳ đơn giản, song mức độ nguy hiểm lại vượt trội mọi thứ mà hắn từng cảm nhận được trước đấy.
Có lẽ vì cái lạnh của hàn khí khiến cho đầu óc Thái Nhất bừng tỉnh nhanh, vì vậy, hắn đã dùng phần lớn nội lực còn lại trong cơ thể để cứng rắn đón lấy chiêu thức này. Tuy nhiên, vì sức mạnh dùng trong đao pháp hoàn toàn chênh lệch so với kiếm pháp thiên về biến hóa, nên ngay khi vừa đưa kiếm lên, cả người Thái Nhất đã bị đánh bật ra phía xa, hàn khí kéo theo đóng băng cả mặt nước dưới con thác. Ngực áo của hắn bị chém đôi, thanh kiếm bị cái lạnh bao phủ rồi vụn vỡ thành từng mảnh kim loại rơi xuống nước.
Máu tươi thấm đẫm từ ngực áo bị chém rách, Thái Nhất đột nhiên khuỵu xuống mà ho ra một ngụm máu nhỏ, kinh mạch hỗn loạn, hàn khí bắt đầu xâm nhập sâu hơn.
Ôm lấy ngực mình, gương mặt của Thái Nhất chợt tái nhợt đi hẳn. Hắn bị nội thương rồi. Nhưng chuyện đó không phải điều hắn quan tâm hiện giờ. Bởi đây là lần đầu tiên hắn bị một cao thủ cùng độ tuổi đánh văng ra xa đến mức này. Đã vậy, mặt nước trước mặt còn bị đóng băng rất dày, đủ để nâng đỡ cả hai người mà không hề vỡ ra.
Dự Niên chậm rãi bước tới, hắn từ tốn xoay Tuyệt Hàn một vòng để tuần hoàn lại hàn khí kết nối giữa nó với đan điền. Sau khi chuyển Tuyệt Hàn về tay trái rồi giữ ngay trên hông, Dự Niên mò tay phải vào ngực áo, lấy ra miếng ngọc bội của Phái Thái Thanh rồi chìa ra trước mặt.
"Ngươi nhận ra cái này chứ?"
Thái Nhất vốn đang đề phòng, thậm chí là chuẩn bị dùng tới sát chiêu mà hắn biết để phản công. Nhưng ngay lúc trông thấy miếng ngọc bội sáng ngay trước mặt, hắn bất giác nhớ tới bức thư thông báo của sư phụ mình.
—Tuyệt đối không được làm hại người giữ nó. Nếu người ta cần sự trợ giúp, con bắt buộc phải giúp đỡ vô điều kiện. Vi sư sẽ nói rõ hơn khi con hồi sơn.
Miếng ngọc bội này rất đặc biệt, cả thế gian không đời nào có được tấm thứ hai. Lúc nhỏ, Thái Nhất từng có cơ may được diện kiến sư tổ, nên hắn đã thấy được miếng ngọc bội treo bên hông người. Cảm giác mà hắn thấy khi đó hoàn toàn giống hệt bây giờ. Vì vậy, miếng ngọc bội này là thật. Đồng thời, người trẻ tuổi trước mặt hắn hiện thời cũng chính là ân nhân của cả nhất mạch Núi Thái Nhạc hiện nay.
Đặt cây kiếm gãy sang một bên, không quản thương thế hiện thời của mình, Thái Nhất nhanh chóng nửa quỳ rồi chắp hai tay trước ngực, nét mặt thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Thái Nhất vô lễ, xin ân công thứ tội!"