Chương 116: Hàn Long vs Vân Long (1)

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 116: Hàn Long vs Vân Long (1)

Chương 116: Hàn Long vs Vân Long (1)


"Cái tên này…"

Hai đệ tử Hoa Sơn nổi giận rồi rút kiếm ra, tính lao vào giáo huấn cho Dự Niên một trận vì bị xem thường. Song, Thái Nhất đã ngăn hai người lại kịp thời.

Mặc dù lời nói của Dự Niên không nhắm đến hai đệ tử Hoa Sơn nhưng bệnh chung của các đệ tử danh môn là hay suy diễn không cần thiết. Nếu như Dự Niên không nói tên mình cho Thái Nhất thì chẳng có lý do gì để nói tên với những người còn ở cấp độ dưới hơn. Trong trường hợp này, hai tên đệ tử Hoa Sơn cho rằng Dự Niên đang xem thường môn phái bọn hắn.

"…" Hai đứa này chưa ăn đòn đủ à?

Dự Niên cảm thấy thật mệt não, hắn không kỳ vọng nhiều ở tuyến "nhân vật phụ", nhưng có phụ thì cũng vừa vừa thôi. Xét trên bối phận, hai tên này còn phải gọi hắn là thúc tổ đấy.

… Hay là hắn thay Hoa Sơn giáo huấn hai cái đứa này nhỉ?

"Các hạ, chúng ta đến chỗ khác chứ?" Đang lúc suy nghĩ, lời nói của Thái Nhất bỗng dưng vang bên tai, nhưng khẩu hình của hắn lại không hề mở ra.

Là truyền âm nhập mật.

Dự Niên hơi giật nhẹ khóe miệng. Hắn bây giờ còn chưa chơi được cái trò này đâu, nên không thể trả lời đối phương được. Tuy nhiên, hắn cũng không định từ chối, dù sao cũng phải kiểm tra thực lực của Thái Nhất một chút. Ngoài ra, hắn đang có miếng ngọc bội của Phái Thái Thanh nên chỉ cần khè ra thì Thái Nhất dù có máu chiến cũng phải ngồi xuống nói chuyện.

Dự Niên thầm gật đầu, sau vận khinh công tiến về hướng ngược lại với Cảng Nam Đàn. Thái Nhất quay sang báo Sương Lan một tiếng rồi vội đuổi theo mà không nói thêm lời nào.

Sương Lan á khẩu chưa kịp hồi đáp thì bóng người trước mặt đã biến mất đi. Nhưng vì đích thân Thái Nhất đã đi thì cô cũng yên tâm phần nào, kiểu gì cũng bắt được thủ phạm thôi.

Sương Lan quay sang thiếu nữ, định trấn an thì phát hiện người không còn ở đâu nữa.

"Sư muội, người đâu rồi?" Sương Lan hỏi.

"Người?... À phải, ủa, người đâu rồi?"

Sư muội cô không nhận ra sự biến mất của thiếu nữ kia. Đồng dạng, hai đệ tử Hoa Sơn cũng vậy. Và không bao lâu sau, cả bốn người cũng phát hiện ra một chuyện: Người bọn hắn dường như nhẹ hơn bình thường thì phải.

"Khoan, túi tiền đi đâu rồi!?"...

Trong lúc bốn người bên kia nháo nhào đi tìm tiền mà không hay nhận ra mình đã bị lừa thì Dự Niên và Thái Nhất đã chạy vào trong khu rừng rất sâu, đã vậy còn chạy thẳng đến gần thác nước lớn ở gần thượng nguồn ngọn núi gần đấy.

Đến lúc dừng lại, đôi bên cũng phải thở dốc một chút vì chặng đường quá xa. Tuy nhiên, với thực lực Tông Sư tại thân, bọn hắn hồi lại sức lực cực nhanh, nhanh không thể tưởng.

"Quả nhiên, các hạ cũng là Tông Sư." Thái Nhất nắm chặt thanh kiếm của mình rồi thủ thế.

"Cũng là… Xem ra thiếu hiệp Vân Long đã là Tông Sư thật."

Dự Niên mỉm cười rồi nắm lấy chuôi Tuyệt Hàn. Hắn không rút đao, vì rút ra thì Thái Nhất chắc chắn cầm lấy phần thua. Mà không cần là Thái Nhất, bất kỳ Tông Sư, thậm chí là Đại Tông Sư cũng không dễ gì đón được độ sắc bén ảo diệu của Tuyệt Hàn. Cho nên trước khi khởi hành, Dự Niên đã buộc dây thật chặt để vỏ đao không bị tuột ra ngoài.

"Ở đây không có người ngoài, các hạ cũng không định cho ta biết danh tính sao?" Thái Nhất bình tĩnh hỏi, đồng thời cũng tích lũy nội công mà sinh ra khí.

Khí của Thái Nhất, đúng hơn là Phái Thái Thanh, có màu xanh lá nhạt. Mặt khác, nội công chính chuyên cũng không nghiêng về âm hay dương, mà nó thuộc về tính cân bằng. Tuy nhiên, cân bằng không đồng nghĩa với trung tính. Bản chất nội công của võ học Phái Thái Thanh khác hoàn toàn với võ học Vô Tướng Công. Cái trước có cả âm dương, cái sau không hề tồn tại âm dương.

Mà nói gì thì nói, Thái Nhất đã thi triển khí, nội lực bàng bạc của hắn cũng đã lộ ra ngoài. Trái ngược hoàn toàn với con người đã ra tay trong quán nước, Thái Nhất hiện giờ mới thực sự là Vân Long Thái Thanh. Nội lực của hắn tán ra ngoài thông qua lỗ chân lông trên da, kiến tạo từng làn khói mờ tựa như sương mù.

Dự Niên hơi híp mắt. Trong trạng thái này, Thái Nhất không chỉ đơn giản mạnh hơn Lỗ Nhất Tiếu hay cửu trưởng lão nữa, mà là mạnh vượt trội. Để so sánh thì cùng một số lượng chiêu, cùng một lượng nội lực, Thái Nhất cũng có thể gây ra một lượng sát thương giống hệt Dự Niên. Cũng tức, hắn luyện tuyệt học, không phải võ công phổ thông như các đệ tử cùng thế hệ.

"Nếu muốn nghe thì tiếp được mười chiêu của ta đã rồi nói."

Say khi quyết định, Dự Niên chủ động phóng về trước, khinh công ảo diệu một lần nữa làm mờ sự hiện diện của hắn. Lúc tả khi hữu, chưa gì hắn đã tiếp cận Thái Nhất mà đánh ra một chưởng thuần nội lực.

Thái Nhất bắt kịp tốc độ ra chiêu, hắn dùng một tay đón lấy, mượn nguyên lý thái cực để lôi một chưởng đó của Dự Niên về phía sau nhằm phá vỡ trọng tâm. Tuy nhiên, Dự Niên cũng biết nhu thuật, hắn nhanh chóng thu lực về, giẫm mạnh một chân xuống đất để lộn người về trước, tung thẳng một cước vào mặt đối phương.

Thái Nhất không hề vội vàng, hắn không hi vọng chiêu thức của mình hiệu nghiệm ngay trong lần đầu. Thậm chí, hắn còn đang mong Dự Niên có thể đối phó được với toàn bộ chiêu thức của hắn. Khi đấy, hắn mới có thể tận hứng đánh một trận mà không màng đến giới hạn của tỉ thí.

Dự Niên chưa dùng đến đao pháp, hắn chỉ dùng quyền pháp và chưởng pháp để so chiêu với Thái Nhất. Lúc nhu lúc cương, chiêu thức của Dự Niên biến ảo khôn lương, vừa tự do mà cũng vừa giữ được uy lực vốn có.

Trong khi đấy, võ học của Thái Nhất không linh hoạt được như vậy. Nguyên lý võ học của Thái Thanh là lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương. Thành ra đối thủ linh hoạt như Dự Niên lại là khắc tinh toàn diện khiến cho Lưỡng Nghi Đảo Cực Quyền của Thái Nhất không phát huy ra được toàn bộ sức mạnh. Nhưng bù lại, trọng tâm và hạ bộ của Thái Nhất lại vững hơn Dự Niên rất nhiều. Ngày nào hai chân hắn còn ở trên đất, hắn có thể hóa giải rất nhiều chiêu thức đánh vào mình, tối thiểu hóa thương thế nhận được.

Nhờ vậy, Dự Niên và Thái Nhất giao thủ với nhau cũng đã được ba chục chiêu, không bên nào hơn bên nào. Một bên như tiêm kích dội đạn, một bên như pháo đài vững chắc, chẳng bên nào chịu nhường bên nào, nên đánh mãi cũng không phân ra thắng bại.

"Tháo Cực Cương Quyền!"

Chợt Thái Nhất thay đổi quyền pháp, Lưỡng Nghi Đảo Cực Quyền của hắn bị tách ra làm hai, nội lực đột nhiên chuyển hóa thành dương cương mà đấm thẳng vào ngực đối phương.

Dự Niên nhanh chóng dùng nhu thuật để mượn lực ném hắn lên trời. Ngặt nỗi, đấy là nghi chiêu, còn chiêu thức thực sự mới là thứ đến sau.

"Tháo Cực Nhu Quyền!"

Nhu chế cương, nhưng cương chợt hóa nhu thì đấy là hiện tượng xoay vòng. Chỉ trong chớp mắt, vị trí của Dự Niên và Thái Nhất đã thay đổi cho nhau. Hai chân về lại mặt đất, trọng tâm của Lưỡng Nghi Đảo Cực Quyền liền hoàn mỹ, Thái Nhất xoay hai tay, hội tụ nội lực dương cương và âm nhu lại chính giữa rồi tung song quyền vào lồng ngực đối thủ.

"Lưỡng Nghi Bình Song Thủ!"

Uỳnh!

Dự Niên lãnh trọn song quyền mà bay ngược về phía sau. Nhưng rất nhanh, hắn đã ổn định lại cơ thể trên không trung mà đáp thân xuống dưới đất, cấp tốc tản đi toàn bộ lực lượng đến từ chiêu vừa rồi để ổn định lại dòng nội lực trong kinh mạch.

"Chà, chiêu vừa rồi được đấy." Dự Niên bật cười, "Suýt nữa thì ta bị thương thật."

"Các hạ cứ nói quá."

Thái Nhất bước chân ra sau mà tiến vào trạng thái thủ thế tiếp theo để ra đòn, nét mặt tự tin, song nhiều hơn vẫn là chiến ý ngùn ngụt.

Lưỡng Nghi Bình Song Thủ không phải chiêu quá mạnh, Tịnh Long Hoa Sơn và Dược Long Y Viện cũng thừa sức tránh được nó, nhưng không phải trong lần đầu tiên. Đằng này, Dự Niên dù lãnh trọn như bao người, nhưng hắn lại nhanh chóng đẩy đi hết dư lực ra bên ngoài thông qua kinh mạch. Phản ứng nhanh như thế này là điều mà hai tên kia chưa đạt được ở thời điểm đó. Và Thái Nhất đánh giá cao nó. Đúng hơn, hắn xem trọng đối thủ của mình.

"Đã qua mười chiêu từ sớm, ta có thể biết tên tuổi các hạ được rồi chứ?" Thái Nhất nói tiếp.

"Được thôi." Dự Niên đan hai tay về nhau, chậm rãi bẻ từng khớp để khôi phục cơ thể về lại trạng thái chiến đấu tốt nhất. "Ta gọi Dự Niên, không môn không phái."

"…Hả?" Thái Nhất bất ngờ.

Có thể tán được nội công chính chuyên từ tuyệt học mà không phải đệ tử đại môn phái?

"Bất ngờ à?" Dự Niên bật cười, hắn khép năm ngón tay phải lại thành long trảo, trực tiếp thi triển khí màu trắng bọc lại rồi đưa lên. "Chuyện bất ngờ còn ở phía sau."

Dứt lời, Dự Niên trực tiếp lao về trước với tốc độ còn khủng hơn cả trước, nhiệt độ cơ thể hắn bất giác rơi xuống còn ba mươi độ. Bàn tay hóa thành bạch ngọc mà xuất ra một trảo với nguồn nội lực khủng khiếp hơn trước đó.

"Bạch Thủ Hàn Long Trảo!"

Nội lực hóa thành ngọn gió lạnh thổi ngược tóc của Thái Nhất ra sau, làn khí trắng như hóa thành long trảo mà vồ lấy trái tim của hắn. Từng nhịp đập thình thịch, thình thịch vì nguy hiểm vọng ra từ lồng ngực.

Thái Nhất cắm kiếm xuống đất, hai bàn tay chợt nổi lên khí xanh lá nhạt với sinh mệnh hùng hậu. Hắn úp hai tay vào nhau, lực hút lập tức xuất hiện ngay giữa mà cuốn lấy trảo của Dự Niên.

"Lưỡng Nghi Quy Tụ, Thái Cực Xoay Đều!"