Chương 115: Yêu râu xanh

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 115: Yêu râu xanh

Chương 115: Yêu râu xanh


Cổ nhân có câu đùa vui thế này: "Chỉ có thiên tài với nhận định được thiên tài". Thật vậy, ngay khoảnh khắc đặt mông lên ghế, cả Thái Nhất và Sương Lan đều phát giác ra sự khác người của Dự Niên. Bởi hắn không hề thốt lên bất cứ lời nào, thậm chí chẳng nhìn về đây quá một phút.

Thái Nhất và Sương Lan tuy không hành tẩu cùng nhau, lần này cũng chỉ vô tình gặp được nên mới đi chung, nhưng từ trước đến giờ, cả hai đã quá quen với việc bị người đời soi mói. Vì vậy, khi không bắt gặp một người chẳng thèm đoái hoài, nên bọn hắn giờ này vẫn thấy chưa được quen cho lắm.

Mặt khác, Thái Nhất và Sương Lan cũng cảm nhận được uy hiếp ngầm đến từ Dự Niên. Hắn chỉ ngồi đấy phơi lưng ra thôi mà cả hai đã có cảm giác muốn cầm kiếm đến so tài rồi. Trừ bỏ nội bộ tam long tứ phượng, đây là lần đầu tiên bọn hắn có cảm giác như thế này với người ngoài.

"Không phải là con cháu gia tộc nào đấy chứ?" Sương Lan thầm nghĩ.

Cô muốn đến so tài để kiểm chứng thân phận đối phương, nhưng khi không xách kiếm đến đòi tỉ thí thì không được ổn cho lắm, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh hiện có. Vì vậy, cô chỉ có thể trông đợi Thái Nhất ngồi bên hành động. Suy cho cùng, đối phương là một tên cuồng chiến đấu, vô luận là Tịnh Long Hoa Sơn hay Dược Long Y Viện, hắn cũng đều không ngại.

Có điều, hơi ngoài ý muốn của Sương Lan, Thái Nhất thế mà không cựa quậy gì, chỉ lẳng lặng dùng trà rồi quan sát bóng lưng.

Tuy rằng không dám nói cô hiểu Thái Nhất, nhưng cả hai người bọn hắn cũng quen biết từ lâu rồi, nên ít nhiều đều hiểu tính cách của nhau.

"Kỳ lạ thật đấy…" Sương Lan thầm nhủ khó hiểu.

Về phần Thái Nhất, hắn giờ này vẫn còn đang phân vân, không biết có nên đến ngỏ lời tỉ thí hay không. Bởi hắn có cảm giác Dự Niên hiện thời còn chưa thể hiện ra khí chất thực sự của mình. Nói gì thì nói, Thái Nhất cũng đang là người giấu thực lực, nên hắn hoàn toàn dễ dàng nhận ra Dự Niên cũng giống như mình. Chỉ là Thái Nhất không rõ Dự Niên đang giấu bao nhiêu.

Đang lúc đinh ninh, đằng kia chợt vang đến tiếng hét.

"Cứu với—!! Yêu râu xanh—!!"...

Vài phút trước.

Dự Niên đã cố ý ngồi quay lưng lại với nhóm người Thái Nhất, Sương Lan rồi, thế mà vẫn không thoát khỏi ánh mắt thăm dò của hai người kia. Cả tấm lưng hắn giờ đây cứ như một tấm thớt để hai người kia phóng kim châm vào, châm chích đến khó chịu. Song, hắn vẫn phải giữ bản thân bình tĩnh để không có hành động nào khiến người ta chú ý.

"Khách quan, bánh ngọt của ngài đây ạ." Chợt một nữ hầu mang một đĩa bánh đặt lên bàn.

"Bánh ngọt?" Dự Niên hơi kinh ngạc. "Ta không gọi món này, nhầm bàn rồi."

Nữ hầu chớp mắt nhìn hắn, sau loay hoay nhìn sang những bàn khác. Chợt nhận ra mình nhầm lẫn, cô không khỏi e thẹn xin lỗi rồi nhận lại đĩa bánh. Có điều, vừa quay lưng lại thì hắn đột nhiên chộp lấy cổ tay còn lại của cô. Bất ngờ ở chỗ, túi bạc của hắn lại nằm trên tay cô.

"Khéo léo đấy, nhưng vẫn còn chậm lắm." Dự Niên bình tĩnh làm một chén nước lá vối. "Đặt lại chỗ cũ thì ta tha…"

"Cứu với—!! Yêu râu xanh—!!" Bỗng cô nàng hét toáng lên rồi ném đĩa bánh về phía hắn.

Dự Niên nhanh chóng tránh sang một bên, hắn vẫn giữ chặt cổ tay cô nàng. Nhưng ngay sau đó, hắn buộc phải buông ra, bởi Thái Nhất ở đằng xa đã tuốt kiếm khỏi vỏ mà chém tới. Cái bàn tre lập tức bị chém ra thành hai, vết chém mượt đến mức không để lộ bất kỳ vết dằm nào ở trên.

Dự Niên cầm lại Tuyệt Hàn trên tay, cau mày nhìn lại Thái Nhất, theo sau là Sương Lan và những người còn lại. Cùng lúc ấy, mấy tên khách quan trong quán nước cũng đang nhìn về hướng này như đang hóng chuyện vui. Dù sao đích thân Thái Nhất cũng đã xuất thủ, bọn họ không cần thiết phải làm gì.

Lại nói, yêu râu xanh chẳng phải chuyện kỳ lạ trên giang hồ, dường như mỗi ngày đều có ít nhất hai, ba vụ diễn ra, nên chỉ cần là người sỏi đời, chẳng ai kinh ngạc.

Tuy nhiên, các đệ tử chính đạo như Thái Thanh, Thái Hằng và Hoa Sơn thì khác. Vừa thấy bất bình, bọn hắn lập tức xông lên như một phản xạ có điều kiện.

"Thanh thiên bạch nhật còn dám làm chuyện dơ bẩn như vậy, không biết đêm đến ngươi sẽ thành cái dạng gì." Sương Lan tức giận đến nỗi cũng phải rút kiếm ra.

Vừa mới đây cô còn thầm công nhận sự tồn tại của hắn, ấy thế mà đối phương lại giở trò đồi bại với thôn nữ nhà lành. Trông vào vẻ run sợ của thiếu nữ đằng kia, nội tâm cô lại càng tức giận hơn. Vì vậy, cô nhanh chóng hướng đến chỗ hắn nhằm mở đường cho thiếu nữ chạy lại đây.

Khinh công của Sương Lan uyển chuyển như một dải lụa bay, đường kiếm của cô sắc bén khác hẳn với dáng vẻ xinh đẹp thường ngày. Chúng lăng lệ mà nhắm vào những điểm yếu chí mạng của một người đàn ông. Càng vung kiếm, nội lực của cô càng tăng, kiếm chiêu càng hiểm hóc.

Dự Niên cảm thấy rất oan uổng, khi không đang uống nước lại bị mắng thành yêu râu xanh, đã thế còn bị cuỗm mất túi bạc. Đúng là ngồi không lại bị phân chim rơi vào đầu. Tuy rằng Dự Niên vẫn còn giấu tiền ở chỗ khác, nhưng một túi bạc cũng không phải nhỏ đâu, là cả một gia tài với một gia đình thiếu thốn đấy, nên hắn bắt buộc phải lấy lại.

Ngặt nỗi, Sương Lan ra đòn hiểm hóc hơn Dự Niên nghĩ, mỗi một đường kiếm không chỉ nhắm đến mạng, mà còn nhắm đến chỗ mà đàn ông thường nâng niu nhất.

Mặc dù sự thật là nó không có tác dụng gì nhiều với Dự Niên, nhưng hắn vẫn cần nó để điều hòa nội công trong cơ thể, nên đành phải né, tránh đụng độ trực diện.

"Đánh hay lắm! Thần nữ cố lên!"

Mấy tên giang hồ xung quanh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên lên tiếng cổ vũ để Sương Lan ra sát chiêu nặng hơn. Tuy nhiên, chính chủ mới là người không dám ra tay nặng nhất. Bởi từ nãy đến giờ, cô còn chưa chém trúng Dự Niên lấy một chiêu.

Mặc cho Sương Lan đã chém bao nhiêu đường kiếm, Dự Niên vẫn đều khéo tránh được. Thậm chí, trong tình huống không thể tránh, hắn còn dùng vỏ đao để đón lấy rất nhẹ nhàng. Động tác của hắn không nhiều, song lại rất hiệu quả. Là một thiên tài được Diệu Hoa sư thái kỳ vọng, Sương Lan tự nhiên hiểu ra người con trai này mạnh mẽ hơn cô tưởng.

Nhanh chóng chém ra một đường kiếm nhắm vào tử huyệt, Sương Lan cấp tốc vận khinh công lùi ra sau để bảo vệ thiếu nữ vừa chạy sang đây, nhường sân cho Thái Nhất chiến đấu.

Hai người không bàn mà hợp, Sương Lan vừa quay về là Thái Nhất lập tức xông lên tiếp chiến. Khác với độ uyển chuyển mượt mà như dải lụa của Sương Lan, đường kiếm của Thái Nhất rất chậm, khách quan xung quanh dù mới Bất Nhập Lưu cũng có thể tránh được. Tuy nhiên, vì đường kiếm quá chậm nên cũng kéo theo chiêu thức của người đối diện bị khớp ngay.

Dự Niên chưa từng đối đầu với võ công của Phái Thái Thanh bao giờ, nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn đã nói thế này: "Tuyệt đối không được kéo dài trận chiến với đám người núi Thái Nhạc".

Võ học của Phái Thái Thanh lấy nền tảng là thái cực. Càng đánh, bọn họ càng mạnh, thậm chí là không tiêu hao lấy một chút thể lực hay nội lực. Vì vậy, khi đối đầu với cao thủ của môn phái đứng đầu võ lâm Đại Khánh hiện nay, Mai Hoa Kiếm Tôn luôn khuyên Dự Niên phải dứt điểm càng sớm càng tốt, thậm chí là vung đao giết luôn cũng được.

Ngặt nỗi, Dự Niên không có dự định làm chuyện điên rồi như thế. Dù sao hắn cũng không điên rồ như Mai Hoa Kiếm Tôn. Huống hồ, Thái Nhất còn là Vân Long Thái Thanh, nếu hắn giết đối phương, e rằng Núi Thái Nhạc cũng sẽ tự mọc chân đi tìm hắn.

Lại nói, Thái Nhất không hề yếu, hắn mạnh hơn cả Lỗ Nhất Tiếu và cửu trưởng lão Dự Niên từng đối đầu. Đã vậy, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, đẳng cấp hoàn toàn khác hẳn với Sương Lan trước đó. Vì thế, Dự Niên buộc phải tập trung.

Keng!

Đỡ lại đường kiếm của Thái Nhất bằng Tuyệt Hàn, Dự Niên lập tức xoay người xuất thẳng một cước vào bụng đối phương, một lần nữa kéo dài khoảng cách đôi bên.

Thái Nhất lĩnh thẳng một đòn, nhưng hắn lại hóa giải lực lượng cực nhanh bằng võ học thái cực của Thái Thanh. Cước lực của Dự Niên lập tức bị tán ra bên ngoài, tạo thành một cơn gió lạnh thoát qua sống lưng của những người xung quanh.

"Tại hạ Thái Nhất, rất mong các hạ cho biết tính danh."

Khác với dự đoán xông vào lại của mọi người, Thái Nhất lại xoay kiếm cầm ngược ở sau lưng, hắn từ tốn xưng tên mình một cách lịch sự.

Cho dù đối phương có là kiểu người gì, một khi đã bước chân vào trận chiến, Thái Nhất đều sẽ bày tỏ lòng tôn trọng nhất định. Mặt khác, giao chiến nãy giờ, Thái Nhất phần nào đã xác định được ngưỡng sức mạnh của Dự Niên. Thấp nhất cũng ngang ngửa với hắn. Vì vậy, hắn đang rất nóng lòng so tài.

"Mắc mớ gì ta phải nói."

Dự Niên nhìn lại hắn như một thằng ngốc.

"…"